Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 522: Tùng Khê thất bại, Trần Hi khiêu chiến




     Toàn trường yên tĩnh.

Tùng Khê đã khó mà thủ thắng.

Nhưng Tô Đình rốt cuộc giành thắng lợi như thế nào?

Trong ấn tượng của rất nhiều người, hắn vẫn là một tán tu có truyền thừa không trọn vẹn, đạo hạnh nông cạn, đồng thời tuổi còn trẻ, dù về sau đạo hạnh dần dần cao, tạo ra không ít thanh danh, nhưng cũng không đủ khiến Chân Nhân Dương Thần ở Nguyên Phong Sơn quá để ý.

Nhưng bây giờ ngay cả Tùng Khê tu hành đến cấp độ Bán Tiên viên mãn đều bại trong tay hắn.

"Trong Vụ Quang Thần Thủy chứa lôi đình, tuy nói Vụ Quang Thần Thủy thiên biến vạn hóa, có thể đóng băng vạn vật, có thể ăn mòn đại địa, nhưng ta chưa từng nghe qua thuyết pháp hóa thành lôi đình."

"Hắn mới ngộ ra môn đạo thuật này, đã lập tức ngộ ra được cấp độ càng sâu hơn sao?"

"Làm sao có thể chứ? Tùng Khê sư huynh dù là thiên tư hay ngộ tính đều là tuyệt đỉnh đương thời, hắn nghiên cứu hơn mười năm còn không thể ngộ được, Tô trưởng lão này có kinh tài tuyệt diễm thế nào cũng tuyệt đối không thể thắng hắn nhiều như thế."

"Cũng phải, đừng nói là tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, chính là năm đó Cát Thị nữ tiên có danh xưng sinh ra là đạo quả cũng không kinh thế hãi tục bực này."

"Nhưng đạo thuật của hắn hơn xa Tùng Khê sư huynh là vì sao?"

Đám người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không còn gì để nói.

——

Chưởng giáo và Tín Thiên Ông liếc nhau, mơ hồ hiểu được cái gì.

Vụ Quang Thần Thủy được xưng là Càn Khôn Tị Kiếp Tinh Thần Quang, có thể biến hóa ngàn vạn loại, nhưng không có loại nào chất chứa lôi quang.

Đây không phải ảo diệu của Vụ Quang Thần Thủy cấp độ càng sâu.

Mà là Tô Đình dung hợp lôi pháp đạo thuật của hắn ở trong đó.

Nhưng dù là Tô Đình ngộ ra được ảo diệu càng sâu, hay thêm lôi pháp đạo thuật vào Vụ Quang Thần Thủy, đều là hành động khiến người khác cực kì kinh hãi.

"Tiên thuật gần như đã là hoàn mỹ vô khuyết, thêm một phần thì dư thừa, thiếu một phân lại thiếu khuyết."

Chưởng giáo trầm giọng nói: "Hắn vừa mới lĩnh ngộ môn tiên thuật này, đã lập tức thử cải biến môn đạo thuật này rồi sao?"

Tín Thiên Ông trầm mặc một lát, nói ra: "Từ xưa đến nay, người tu thành đạo ý cũng không có bao nhiêu, mà cho dù là Tiên gia, cũng giới hạn trong Ngũ hành. Tiên thuật truyền thuyết này mặc dù do Đạo Tổ truyền lại, nhưng căn bản đến từ Thủy Đức tinh quân đứng đầu Bắc Đẩu ngũ khí, ngài từng là Tiên gia, tu hành pháp lực loại nước thuộc ngũ hành..."

Ông dừng lại một chút, mới nói: "Nhưng năm đó vị Thủy Đức tinh quân này cũng không kiêm tu lôi pháp, nên cũng không có dạng thủ pháp như Tô Đình."

Chưởng giáo cảm thán nói: "Dù là như thế, nhưng vừa mới lĩnh ngộ đã cải tiến tiên thuật càng hơn một bậc, thiên tư ngộ tính của hắn không khỏi cũng quá kinh người ."

Tín Thiên Ông thở ra một hơi thật dài, nhẹ gật đầu, đối với vị lão nhị nhà mình, ông còn kinh hãi hơn so với chưởng giáo.

——

Mà lúc này, Tô Đình tiếp tục xuất thủ.

Tùng Khê đã bị thương, lại rơi vào hạ phong.

Tình huống cứ kéo dài như thế, hắn đã không có hi vọng thủ thắng.

Mà Tô Đình còn đang tập trung dồn sức tấn công mạnh, không có dấu hiệu lưu thủ, không cho hắn một chút cơ hội thở dốc nào.

"Dừng tay!"

Chợt có một vị lão giả lập tức xuất thủ, lấy pháp lực cấp độ Bán Tiên ngăn cản tiên thuật của Tô Đình.

Tô Đình rốt cục thu tay lại, đứng chắp tay, nói: "Vị trưởng lão này là ai? Ngươi xuất thủ can thiệp vào trận đấu pháp này, với cục diện trước mắt này chính là coi như Tùng Khê bị thua?"

Vẻ mặt lão giả lạnh lẽo, hờ hững nói: "Lão phu đã xuất thủ cứu giúp, thì coi như hắn bại."

Tô Đình gật đầu nói: "Như thế rất tốt, như vậy lễ ra mắt này ta sẽ nhận."

Lão giả phất tay một cái, đón lấy Tùng Khê, rồi mới nhìn tới Tô Đình, nói: "Tô trưởng lão có bản lĩnh thật lớn, đệ tử của lão phu được ngươi dạy cho một bài học, ngược lại đã hơn xa lão phu dạy bảo hắn mấy chục năm."

Tô Đình thế mới biết hiểu, hóa ra lão giả này đúng là ân sư mà Tùng Khê thụ nghiệp.

Tùng Khê tu hành mấy chục năm, tu thành cấp độ Bán Tiên, mà lão giả có lẽ đã tu hành mấy trăm năm, cũng ở cấp độ Bán Tiên... Có lẽ vị chân truyền đệ tử Tùng Khê này cũng là người mà ông ta luôn lấy làm kiêu ngạo, bây giờ bị Tô Đình lấy tư thái trưởng bối dạy bảo vãn bối, đánh bại như vậy, trong lòng vị trưởng lão này khó tránh khỏi có chút không vui.

Nhưng dù có không vui cũng chỉ như vậy mà thôi.

Dù Tô Đình là trưởng lão hàng chữ cổ, nhưng đạo hạnh vẫn bày ra ở đó, đối phương muốn đánh với hắn một trận thì chỉ cần áp chế xuống cùng cảnh giới là được.

Bây giờ Tùng Khê vốn trò giỏi hơn thầy đã thất bại, nhưng vị trưởng lão tu hành mấy trăm năm này cũng chưa chắc đã cường hãn hơn khi tranh đấu ở cùng cảnh giới.

Quả nhiên, vị trưởng lão này chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức lui về.

Mà đứng lúc này, lại có một người đi ra.

"Ngươi là ai?"

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, hỏi như vậy.

Người này cũng có diện mạo như thanh niên, tầm hơn hai mươi tuổi, hắn ngang nhiên mà đứng, thẳng tắp như thanh tùng, hai tay chắp lại thi lễ nói: "Đệ tử Trần Hi, tham kiến Tô trưởng lão."

Tô Đình nhướn mi một cái, nói: "Một trong tam kiệt?"

Trần Hi mỉm cười nói: "Tùng Khê đã bại, đệ tử nang hàng cùng hắn, không dám nhận danh hào này ở trước mặt trưởng lão."

Tô Đình cười một tiếng, đang muốn nói chuyện.

Nhưng Trần Hi lại lấy ra một bình đan dược, ném về phía Tô Đình.

Tô Đình đưa tay tiếp nhận, lông mi khe nhướn lên.

Trần Hi thấp giọng nói: "Viên thuốc này chính là bí truyền Nguyên Phong Sơn, tác dụng không nhỏ, một bình đan dược này không thua gì một món pháp bảo... Lúc này trưởng lão đã liên tục trải qua mấy trận tranh đấu, tuy rằng tốc chiến tốc thắng, nhưng dù sao cũng có chỗ hao tổn, mời ngài ăn vào một hạt, dùng trạng thái toàn thịnh để đấu pháp cùng đệ tử, nếu không đệ tử cũng thắng mà không võ."

Tô Đình nhìn thoáng qua, cười nói: "Ngươi cũng thật thú vị, người khác nói tam kiệt ngang hàng, không phân cao thấp, lúc này Tùng Khê đã bại, ngươi ở trước mặt ta còn có tự tin như vậy, cũng coi như không tệ, theo ý ngươi."

Sau khi hắn nói xong, đổ ra đan dược, trước tiên dùng thiên nhãn nhìn một lần, xác định đan dược này không có vấn đề, mới chính thức ăn vào, khôi phục pháp lực.

Dù Tô Đình luôn luôn tràn đầy tự tin, nhưng cũng tuyệt đối không mù quáng tự đại, lúc này có thể khôi phục pháp lực tự nhiên là tốt. Nếu tự cao pháp lực hùng hậu mà quá mức cuồng vọng, khinh thường người khác, khó tránh khỏi sẽ lật thuyền trong mương, dù sao đây cũng là một Bán Tiên viên mãn xuất thân từ tông môn được Đạo Tổ truyền thừa.

"Trưởng lão nhiều lần xuất thủ, liên tiếp đánh bại đệ tử bản môn."

Trần Hi nói ra: "Bành Phàm, Vân Tiết, tính cả Tùng Khê, đều đã thất bại, nếu những trận đấu này là tranh đấu sinh tử, bọn hắn đã chết rồi, dựa vào dạng bản lĩnh này, tuy rằng Tô trưởng lão tuổi trẻ cũng có thể làm vị trí trưởng lão... Nhưng Tô trưởng lão xuất thủ lại chẳng phải quang minh chính đại, cho dù là tranh đấu cùng Tùng Khê, cuối cùng vẫn là giấu lôi đình vào bên trong để đánh bất ngờ hắn, để hắn không kịp đề phòng, thân bị sét đánh, từ đó mà rơi vào hạ phong."

Sau khi nói xong, Trần Hi bước về phía trước, chầm chậm nói ra: "Nếu không phải hắn chủ quan, thắng bại của trận đấu pháp này chưa chắc đã sáng tỏ... Nhưng tính tình của đệ tử bình thản hơn so với Tùng Khê, từ trước đến nay càng thêm cẩn thận, chưa từng chủ quan."

Tô Đình lẳng lặng cảm thụ được pháp lực trong cơ thể khôi phục, rồi mới chầm chậm nói: "Thì sao nào?"

Trần Hi đi đến gần, nói ra: "Đệ tử đã biết được trong tiên thuật của trưởng lão giấu giếm lôi đình, đã có đề phòng, không biết trưởng lão còn có bản lĩnh xuất kỳ bất ý khác sao?"

Tô Đình khẽ cười nói: "Bản trưởng lão chính là khiêm tốn, không dám nói bản thân mình là thâm bất khả trắc, nhưng chỉ sợ dựa vào ngươi, trong tình huống phong cấm pháp lực, chưa hẳn đã có thể bức ra tất cả bản lĩnh của ta."

Vẻ mặt Trần Hi không chút thay đổi, cười nói: "Vậy mời trưởng lão chỉ giáo."

Sau khi hắn nói xong, nhìn về phía Tín Thiên Ông, nhẹ gật đầu.

Mà Tín Thiên Ông lại vận dụng tiên bảo, điểm một nhát, lập tức có một tia sáng, rơi vào trên người Trần Hi, khiến pháp lực của hắn không ngừng hạ thấp, từ cấp độ Bán Tiên, phong cấm đến pháp lực Chân Nhân tầng bảy.

"Trưởng lão đã chuẩn bị xong?"

"Đã xong, bản trưởng lão để ngươi xuất thủ trước."