"Lão nhị, từ ngày tạm biệt, đã lâu không gặp."
Tín Thiên Ông nhìn chưởng giáo một chút, chợt đi đến gần, vô cùng thân thiện với Tô Đình, vừa cười vừa nói: "Đại ca luôn luôn tuệ nhãn thức châu, biết ngươi là tuyệt vật phi phàm, đợi một thời gian, nhất định sẽ tu thành Dương Thần, có tư cách chân chính trở thành ngoại môn trưởng lão của bản môn, cho nên mời ngươi làm trưởng lão trong môn, nào biết bị chỉ trích rất nhiều, nhưng bây giờ rốt cục ngươi đã giúp huynh trưởng đòi lại mặt mũi."
Tô Đình nghe lời này, trong lòng lập tức hiểu rõ lão đầu này đang tranh công với chưởng giáo, lúc này nhìn như đang hàn huyên với hắn, kì thực chính là nói cho chưởng giáo nghe.
"Lão hồ ly này."
Trong lòng Tô Đình thầm mắng, lại cười hắc hắc nói: "Đã lâu không gặp huynh trưởng rồi, hình như lại phát phúc hơn rồi, chắc là đạo hạnh có tăng trưởng, tâm cảnh có tiến ích, lòng dạ khoáng đạt... Nói đi cũng phải nói lại, lão đệ cũng chưa từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp gỡ, ta vừa đột phá đạo hạnh tầng ba mà bây giờ đã là Chân Nhân Dương Thần..."
Sau khi nói xong, hắn lại cảm khái, nói: "Cũng may là đã vượt qua khảo nghiệm dành cho cấp độ Bán Tiên của Nguyên Phong Sơn, lại đánh bại rất nhiều đại địch, tru sát qua Đại Chân Nhân tầng tám đỉnh phong, ở Đông Hải cũng đánh ra danh hiệu Vô Địch Thần Quân, đã là người nổi danh cùng tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, trong thời gian ngắn ngủi như thế, ai ngờ được sẽ có nhiều biến hóa như vậy chứ?"
"..."
Tín Thiên Ông sững sờ một lát, trong lòng thầm mắng tiểu tử không biết xấu hổ này, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười nói: "Nhắc tới cũng đúng, tuy nói vi huynh sớm đã biết tiền đồ của ngươi không thể đo lường, nhưng cũng không ngờ trong thời gian ngắn ngủi này mà ngươi đã thành Chân Nhân, cũng đánh ra thanh danh hiển hách..."
Chưởng giáo vốn muốn nói chuyện, nhưng nghe hai người đối thoại lại không khỏi trầm mặc.
Đến lúc này, vị chưởng giáo Chân Nhân của Nguyên Phong Sơn này đã mơ hồ hiểu được vì sao hai người này có thể kết bái, gọi nhau là huynh đệ.
Đúng thật là vật họp theo loài.
Thổi phồng lẫn nhau không phải hai người khen nhau tài giỏi ra sao, mà là muốn thể hiện ra bản lĩnh trước mắt vị chưởng giáo như ông ta mà thôi.
Tín Thiên Ông muốn lộ ra khả nằng "Mắt sáng như đuốc" của mình.
Tô Thần Quân lại muốn khoe khoang chiến tích hiển hách của bản thân.
"Nếu nói một ngày không thấy như cách ba thu, lão nhị à, gần đây vi huynh..."
"Chính là cứ xưng huynh gọi đệ là được, cần gì phải xưng hô lão nhị, khách khí như thế?"
"Xưng hô này mới là..."
...
Chưởng giáo thở ra một hơi thật dài, thấy hai người đã hàn huyên gần xong, trong lòng lập tức buông lỏng.
"Nói ra thật xấu hổ, ngày xưa sư huynh muốn mời Tô trưởng lão tới tông môn, trong lòng bản tọa cũng có phần không hiểu."
Lúc này chưởng giáo mới kịp nói mấy lời khách sáo: "Dù sao khi đó Tô trưởng lão mới chỉ có đạo hạnh tầng ba, ngay cả Ầm Thần cũng không tu thành, khó tránh khỏi khiến kẻ dưới không phục, bây giờ mới qua mấy năm, Tô trưởng lão lên núi đã là Chân Nhân, đủ khiến trưởng lão đệ tử trong môn tin phục, khiến người khác không còn lời nào để nói... Bây giờ còn vượt qua khảo nghiệm, quả nhiên là kỳ tài ngút trời."
Tong lòng Tô Đình có chút hưởng thụ, lại cười nói: "Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, dù sao bây giờ Tô mỗ cũng được vinh dự là đệ nhất nhân hiện nay, không thể bôi nhọ thanh danh này."
Chưởng giáo thở sâu, mặt không đổi sắc, nói ra: "Tô trưởng lão nói đúng."
Sau khi nói xong, chưởng giáo cũng không có tiếp tục khách sáo, chỉ nói tiếp: "Tô trưởng lão là ngoại môn trưởng lão cao quý của Nguyên Phong Sơn, tuy không phải xuất thân tu hành từ trong môn, nhưng dù sao cũng là một vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, bây giờ xem như lần đầu trở về sơn môn, tối nay sẽ thiết hạ yến hội, thay trưởng lão bày tiệc mời khách."
Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau, liên tục gật đầu, nói: "Đa tạ chưởng giáo."
Sau khi chưởng giáo nói xong, nhìn về phía Tín Thiên Ông, nói ra: "Tô trưởng lão đã là trưởng lão trong môn, lần này trở về bản môn, làm phiền sư huynh thay hắn sắp xếp một chỗ ở, lại dẫn hắn đi làm quen với các nơi trong bản môn một chút."
Tín Thiên Ông thi lễ nói: "Cẩn tuân lời dặn của chưởng giáo."
Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, nói nhỏ: "Có thể ngắm phong cảnh."
Lúc này dẫn hắn đi làm quen với Nguyên Phong Sơn một chút, nhưng hiển nhiên có một số cấm địa bí ẩn là không đi được.
Nguyên Phong Sơn là một phương động thiên, chính là nơi không tầm thường.
"Làm ngoại môn trưởng lão, bản môn sẽ ban thưởng một món pháp bảo."
Chưởng giáo xoay đầu lại, nói ra: "Nhưng với vốn liếng bây giờ của Tô trưởng lão, đã có tiên bảo, sợ là cũng không cần pháp bảo đâu nhỉ?"
Tô Đình nghe vậy, lập tức lắc đầu, nói ra: "Từ khi ta tu hành đến nay, từ trước đến nay luôn nghèo rớt mùng tơi, liêm khiết thanh bạch, có đức độ, ở trên trời vừa đi vừa về phi độn đều không mang theo một áng mây, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, chưởng giáo tuyệt đối không thể cắt xén phúc lợi của ta."
Chưởng giáo im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: "Tô trưởng lão muốn pháp bảo cũng được, nhưng bản tọa thấy tuy rằng Tô trưởng lão có vốn liếng phong phú, nhưng chưa hẳn tác dụng đã lớn, cho nên đã dặn luyện khí các một tiếng, lấy một món pháp bảo làm đại giá, thay mặt Tô trưởng lão đổi bảo bối... Cần biết rằng Luyện Khí Các của Nguyên Phong Sơn cũng coi như có thanh danh hiển hách, ngoại nhân dù có trả mười món pháp bảo cũng tuyệt không đối mở lò "
"Quý giá như vậy?"
Tô Đình trợn tròn tròng mắt, chợt lên cằm, nói: "Vậy thì tạm thời suy nghĩ một chút."
Chưởng giáo thở ra một hơi nói ra: "Mặt khác, ngươi làm trưởng lão của bản môn, ngoài thuật bí truyền ra, có thể truyền cho ngươi những điển tịch mà mấy năm này Nguyên Phong Sơn góp nhặt được, ngươi tùy ý chọn một bộ, công pháp hoặc là đạo thuật, nhưng lần này ngươi thu hoạch trên thềm đá của trong môn, đã có năm loại tiên thuật thì không cần phải nói."
Tô Đình cảm thấy do dự, dù sao da mặt hắn nhi mỏng, lại là người thành thật, quả thực không tiện sau khi đã nhận được năm loại tiên thuật lại đòi hỏi một môn đạo thuật.
Cho nên hắn ra hiệu cho tiểu tinh linh một phen.
Dù sao tuy rằng tiểu tinh linh thành thật, lại không phải người thành thật, mà là cái Chân Thần.
Tiểu tinh linh lập tức hiểu ý, giòn tan nói: "Năm loại tiên thuật là chúng ta dựa vào bản lĩnh để lĩnh ngộ, sao có thể tính vào?"
Lời này nói đến mức lẽ thẳng khí hùng, lại hợp đạo lý, chưởng giáo nghe vậy thì méo mặt, nhìn kỹ tiểu tinh linh một chút, cuối cùng buông tiếng thở dài, nói: "Thôi được, những pháp thuật này đều là đệ tử trong môn tìm kiếm bên ngoài, hoặc là sau đó tự sáng tạo pháp, cũng không liên quan đến căn cơ trong môn, lại chọn một bộ cũng không sao."
Tín Thiên Ông thấy hơi đau răng, trong lòng thầm nghĩ: "Chưởng giáo của Nguyên Phong Sơn ta từ trước đến nay luôn chủ trì mọi chuyện trong môn, xử lý đại sự giữa những người tu hành, chỉ sợ đây là lần đầu tiên nói chuyện với hai tiểu tử toàn suy nghĩ xấu trong đầu... Đây quả thực là đang cò kè mặc cả cùng gian thương. "
"Ngoài ra còn có một chuyện."
Chưởng giáo nói như vậy chính muốn tiếp tục mở miệng.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một ngừoi.
"Đệ tử Vân Tiết, nghe tân nhiệm trưởng lão mới trở về bản môn, nên đến đây thỉnh cầu chỉ điểm."
Đây là giọng nói của một người trẻ tuổi, chỉ là ngữ khí lạnh lẽo, âm u như kiếm.
Chưởng giáo hơi nhíu lông mi, hình như có không thích.
Tín Thiên Ông lại nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình giang tay ra, nói: "Trong dự liệu, nhưng có chuyện phải nói trước, tuy rằng ta phá được khảo nghiệm cấp độ Bán Tiên, nhưng lão đệ ta vừa mới vào Dương Thần, sơ thành Chân Nhân."
Tín Thiên Ông lập tức nhíu mày, nói: "Ngươi có ý gì?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Như ở Đông Hải, có chiến tất ứng."