Lạc Việt Quận.
Lôi Thần miếu.
Nơi này vẫn hương hỏa cường thịnh.
Nhưng gần đây trước cửa nuôi một con chó lớn, toàn thân lông vàng, vằn đen nhạt, màu sắc như lão hổ, thần thái hung mãnh.
Người coi miếu Thanh Bình giải thích con chó lớn này được một trong tinh tú trên trời- Lâu Kim Cẩu phụ thân, có khả năng hàng yêu phục ma, tạm ở lại Lôi Thần miếu, chấn nhiếp quỷ tà ở Lạc Việt Quận.
"Lạc Việt Quận có quỷ tà cái rắm, tên thần côn này không lớn tuổi lắm mà bản lĩnh mở mắt nói lời bịa đặt cũng không thấp."
Con đại cẩu kia nằm sấp ở trước cửa, buồn bực ngán ngẩm, nó vốn là một con hổ lớn hung mãnh, bây giờ lại biến thành chó, có thể xưng là chịu đủ khuất nhục.
Từ khi thiếu niên lúc trước có danh xưng Đại Ngưu đạo nhân kia làm một pháp thuật lên người nó, nó đã biến thành một con chó lớn.
Nhìn người đi đường qua lại cùng tín đồ của thần miếu, trong lòng nó có phần ngứa ngáy, thật sứ muốn đi tới vồ một trảo, bổ nhào vào, rồi gặm mấy ngụm.
Nhưng thiếu niên kia từng nói nếu nó dám đả thương người thì sẽ bị phạt.
Mà nó cũng hiểu được rằng tên thần côn ở bên trong kia, tất nhiên đã được Đại Ngưu đạo nhân chỉ điểm, có thể khắc chế được nó.
Lúc này chỉ có thể chờ đợi, gần đây nó được thần miếu hun đúc, đạo hạnh mơ hồ có chút tăng tiến, nếu đạo hạnh tiến thêm một bước, tinh quái bình thường không thể so sánh được với nó. . . Tên thần côn bên trong kia cũng nhất định không phải là đối thủ.
Nó hoài nghi trên người mình đã bị thiếu niên tên là Đại Ngưu đạo nhân kia âm thầm gieo dấu vết gì.
Chỉ cần đạo hạnh tiến thêm một bước, có lẽ có thể phát hiện ra vết tích của thiếu niên kia, từ đó tránh né.
Mà trước khi chuẩn bị đi, nhất định phải cắn tên thần côn Thanh Bình này một miếng, báo thù bị nhục gần đây.
Ngày sau tu hành có thành tựu, trở thành đại yêu một phương, nhất định phải tìm được thiếu niên kia, báo thù rửa hận!
"Ăn cơm."
Đúng lúc này, bên tai nó nghe được tiếng gọi này.
Chỉ thấy thần côn tên là Thanh Bình kia mang theo một thau cơm, bên trong là chút cơm thừa, lại có ít xương cốt, còn có chút đồ ăn thừa.
"Hôm nay đồ ăn phong phú hơn, có chút xương cốt."
Thanh Bình nói một câu như vậy, rồi lại quay người vào miếu.
Trong ánh mắt của hổ tinh tràn đầy sát cơ.
Mình đường đường là một con mãnh hổ, là chúa sơn lâm, bây giờ đã thành tinh, lại bị người xem như chó giữ nhà để nuôi dưỡng, làm nhục như vậy, ngày sau tất báo.
Nó vừa nghĩ như vậy, vừa cắn một khúc xương, một ngụm nhai nát.
Dù sao còn chưa tới hoàn cảnh Tích Cốc, vẫn cần đồ ăn.
"Xem ra gần đây ngươi rất an phận nha."
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi, như ác mộng vang lên bên tai.
Toàn thân con hổ tinh này chấn động, trong chớp mắt đã cứng đờ, qua hồi lâu mới ngơ ngác ngẩng đầu.
Chỉ thấy ở trước mắt có một người thiếu niên đứng đấy, mặt đầy ý cười.
Toàn thân hổ tinh run lên, đuôi hổ không nhịn được đong đưa như đại cẩu, lắc đầu vẫy đuôi.
"Ngươi đúng là đã trở nên biết điều."
Tô Đình ha ha cười nói: "Trước đó ta còn cảm thấy ngươi có thể sẽ cắng ngược Thanh Bình nên phải vội vàng chạy về, xem ra là ta quá lo lắng, ngươi vẫn có chút trung nghĩa."
Hổ tinh vội ngẩng đầu, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ chân thành, ngoắt ngoắt cái đuôi, đưa đầu ra đi, cọ xát bên chân Tô Đình.
Nhìn dáng vẻ của nó, giống như là một con chó lớn nhu thuận, đang đón chủ nhân về nhà.
——
Trong thần miếu.
Thanh Bình thấy Tô Đình trở về, có phần là kinh ngạc.
"Ngươi đi tới Đông Hải, ta vốn cho rằng ít nhất cũng phải ba năm năm năm, dù có mười năm tám năm cũng không lâu lắm, làm sao mới không lâu mà ngươi đã trở về rồi?"
"Tô Thần Quân làm việc, nào có trở ngại gì?"
Tô Đình xem thường: "Lần này tìm được một vị cao nhân, thỉnh giáo một số chuyện, bản thần quân có con mắt thứ ba này, muốn tìm được một người, tất nhiên là dễ như trở bàn tay."
Sau khi nói xong, Tô Đình lại giải thích nói: "Kỳ thật vốn đã sớm nên trở về, chính là tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo đắc đạo thành tiên, muốn sắc phong Thiên Tiên, mời ta tiến đến xem lễ, nào biết hắn gặp ta, tự thẹn không bằng, không dám nhận vị trí Thiên Tiên, khiến ta bị các nhân kiệt ở Đông Hải ghen ghét."
Tiểu tinh linh chớp chớp mắt nhỏ, không đáp lời.
Nữ tử áo đỏ trầm mặc không nói.
Tiểu Bạch giao lúc đó không có mặt, lúc này nghe thế thì trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính.
Mà Thanh Bình lại mờ mịt, cảm thấy không biết nên nói gì.
Tô Đình nhìn hắn là biết tin tức ở Đông Hải còn chưa chân chính truyền đến Trung Thổ đến, lập tức chắp hai tay sau lưng, cảm khái nói ra: "Những gia hỏa kia, cũng không có nhãn lực gì, mấy kẻ có danh xưng kỳ kiệt tới khiêu chiến tại ta, đều bị ta đánh bại toàn bộ. . . Ngay cả thủ đồ hiện nay của Tiên Tần Sơn Hải giới đều đã bại trong ta tay, còn xưng ta là Vô Địch Thần Quân."
Hắn nói đến đây, lắc đầu, nói: "Danh hiệu phô trương này quả thực quả thực không tương xứng với tính tình khiêm tốn của ta, cho nên chỉ để người ta gọi ta là Tô Thần Quân."
Thanh Bình buông tiếng thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Vẫn là Đại Ngưu đạo nhân tốt."
Hắn không nói lời này ra khỏi miệng, Tô Đình cũng không suy nghĩ nhiều, chạm tay vào ngực, lấy ra lễ vật.
"Tới tới tới, lần này ta đi ra ngoài, vẫn luôn nhớ thương ngươi."
Tô Đình lấy ra hai viên trân châu, một chút đan dược, lại có mấy cái san hô, còn có mấy loại xương cá, nói ra: "Đan dược có thể tăng thêm đạo hạnh, không có bao nhiêu tác dụng phụ, trân châu có thể làm thuốc cũng có thể bài trí, san hô ngươi coi như đặc sản tốt của Đông Hải mấy cây xương cá này đều là đồ trên người ngư yêu, rất cứng rắn, có thể luyện chế pháp khí, cũng không tệ."
Thanh Bình trợn mắt há mồm, lần thứ nhất phát hiện ra Tô Đình hào phóng như vậy, trong lòng cũng âm thầm may mắn, khi nãy không thốt ra bốn chữ "Đại Ngưu đạo nhân", nếu không những lễ vật này hắn nhất định sẽ không nhìn thấy.
" Lần này Tô mỗ đến là muốn từ biệt cùng ngươi."
Tô Đình nói ra: "Ta đón đám tinh quái này, muốn đi Nguyên Phong Sơn đi một chuyến, có lẽ chung ta trong một thời gian rất dài sẽ khó mà gặp nhau."
Thanh Bình thu lễ vật, cũng không tiện không biểu thị gì, thế là qua loa nói: "Một ngày không thấy, như cách ba thu, ngươi phải sớm chút trở về."
Tô Đình gật đầu nói: "Sẽ."
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, nhìn tiểu Bạch giao một chút, lại nhìn nữ tử áo đỏ một chút.
Vẻ mặt nữ tử áo đỏ thần sắc dị dạng, không trả lời.
Trong lòng tiểu tinh linh thầm nghĩ: "Một ngày không thấy, như cách ba thu? Xem bọn hắn lưu luyến không rời như thế, trước kia ta nhìn trong sách, làm sao giống như là câu dùng để miêu tả hai vợ chồng tạm biệt? Hai người bọn họ hình như có chút không đúng?"
Nghĩ như vậy, tiểu tinh linh giòn tan nói: "A Ngưu, nên đi rồi."
Sắc mặt Tô Đình cứng đờ, ho một tiếng, nói: "Đã như vậy, chúng ta liền. . . A?"
Hắn mới nói một nửa, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía toà tượng thần kia, lộ ra vẻ khó có thể tin.
Bây giờ hắn đã thành Dương Thần, cảm giác lại không như lúc trước, dù là không mở ra thiên nhãn, cũng có thể phát hiện ra rất nhiều chi tiết rất nhỏ.
Thế nhưng điểm khác biệt của tượng thần này, không mở ra thiên nhãn, cho dù là Đại Chân Nhân tầng tám cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện phát hiện.
Mà bây giờ Tô Đình nhìn về phía toà tượng thần kia, lại phát hiện ra phía trên không có vết tích tang thương hương hỏa hùng hậu.
Mà bức tượng thần này cũng không có vẻ cổ lão tang thương.
Trong lòng hắn nghiêm nghị, đưa tay phát trên trán một vòng, con mắt thứ ba mở ra, nhìn tới tượng thần.
Đây là một bức tượng đất!
Một bức tượng đất chân chính!
Mà hương hỏa nguyện lực lại cực kì mỏng manh, giống như gần đây mới có, không có vẻ tang thương của thời gian!
Đây không phải tượng thần lúc đầu!
Đây không phải tượng thần bên trong có giấu Thần Thi!
"Tượng thần thay đổi khi nào?"
Tô Đình run lên, lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía Thanh Bình.