Tô Đình chỉ dựa vào uy danh đã dọa sợ một tòa tông môn phải thối lui, sau đó một kiếm đánh bại Nghiêm Sinh, ở trước mặt người tu hành xung quanh, thanh danh uy thế của hắn càng tăng vọt, sau đó hắn khống chế pháp thuyền, rời đi vùng biển này.
Trước khi chuẩn bị đi, chỉ thấy hắn chắp hai tay sau lưng, đứng trên boong thuyền, ung dung cảm thán, mở miệng ngâm thơ: "Xong chuyện phủi áo ra đi, xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm."
Mà con giao long kia cũng đi theo bên cạnh.
Nó bơi bên cạnh pháp thuyền, thân thể khổng lồ, kéo dài, đầu lâu lớn như lâu thuyền, âm u đáng sợ.
Chỉ là ánh mắt nó lại nhu hòa, thậm chí mang theo khiếp ý
Gần đây thanh danh của Tô Đình như mặt trời ban trưa, giống như lời Cát Chính Hiên khen ngợi, giống như quá trình Tô Đình liên tiếp đấu pháp đánh bại địch.
Trong đó có cả Chân Nhân tầng tám không đánh mà hàng, ngay cả Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới cũng thất bại, còn có cả đủ loại thuyết pháp là hắn muốn trảm cả Bán Tiên Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới.
Đủ kiểu truyền ngôn khiến con giao long này kinh hãi, càng thấy đứa bé nhà mình đi theo đối phương, nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng.
Nhưng nghe nói trước đó cũng chỉ là truyền ngôn.
Nhưng khi nãy danh tiếng của Tô Thần Quân đã khiến một vị Chân Nhân dẫn toàn tông vây giết nó phải thối lui.
Nó suýt nữa bị đối phương giết chết, mà đối phương lại không đánh mà lui.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, sự rung động trong lòng mới thật sự là khắc sâu.
Hơn nữa Tô Đình đánh gãy kiếm của Nghiêm Sinh, chân chính xuất thủ, uy thế vô song.
Con giao long này đã tâm phục khẩu phục.
——
Trên pháp thuyền.
Tiểu tinh linh đang đùa giỡn với tiểu giao long.
Con tiểu giao long này toàn thân có vảy trắng, tựa như bạch ngọc, đỉnh đầu có hai cây sừng nhọn nhỏ như đũa, dưới bụng sinh ra bốn trảo, bơi lượn linh hoạt, long uy không cạn.
"Không tệ, chỉ kém nửa bước là có thể hóa thân Chân Long."
Tô Đình đưa tay nhấc nó lên, nhìn kỹ một chút, lúc đầu vốn là một con rắn cái, bây giờ vẫn là một con giao cái, hắn cảm thấy khá hài lòng, lại thả trở về.
"Không biết xấu hổ!"
Tiểu tinh linh lập tức giận dữ, bổ một đạo phong nhận vào trên đầu hắn.
Tô Đình đưa tay buộc lại tóc, khụ khụ hai tiếng rồi lại hỏi: "Tiểu gia hỏa này, gần đây đi theo mẹ ngươi không tệ chứ?"
Tiểu Bạch giao khẽ gật đầu, phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp.
Tô Đình nghe hiểu được ý nó, khẽ gật đầu, nói: "Nó chưa hẳn đã không phát hiện ra điểm khác biệt của ngươi, nhưng chí ít vẫn coi ngươi trở thành con của nó, truyền cho ngươi truyền thừa giao long. . . Lần này lại không yên lòng về ngươi, cho nên hộ tống ngươi tới đây nên mới bị để mắt tới đúng không?"
Tiểu Bạch giao nhẹ gật đầu, duỗi ra chân trước, chỉ về bên kia.
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Ta đã nói nó tu hành nhiều năm, đều chưa từng bị người bắt đi, sao lúc này lại suýt nữa gặp nạn. . . Hóa ra là sau khi long noãn nở ra, sau khi truyền cho ngươi truyền thừa thì nó mới suy yếu, vì bảo vệ ngươi nên cũng không kịp trốn vào biển sâu, dù nói thế nào thì chức mẫu thân này của nó làm cũng không tệ lắm."
Tiểu Bạch giao vội gật đầu, biểu thị tán thành.
Tô Đình đưa tay chụp tới, thả nó vào trong tay, nhìn tiểu giao này, cảm thấy thú vị, nhưng lại đi tới một bên thuyền, nói với tiểu giao long: "Chúng ta sắp rời khỏi Đông Hải, đi về Trung Thổ, ngươi cùng mẫu giao này sẽ tách ra một thời gian rất dài, đi tạm biệt nó đi."
Tiểu Bạch giao nhẹ gật đầu, dù nó vốn là tiểu bạch xà, cũng không phải là giao long chân chính trong long noãn, nhưng thời gian gần đây đi theo mẫu giao, nó cũng không bài xích người mẫu thân này.
——
Chuyện ở Đông Hải đã xong.
Đã tìm được Vân Kính tiên sinh, cũng được ông ấy chỉ ra một con đường.
Mà ở Đông Hải này, cũng cảm nhận qua phong thổ khác biệt ở các nơi, đã gặp tiểu Tiên Ông mà hắn đã nghe tiếng thật lâu, lĩnh giáo qua thủ đoạn của Tiên Tần Sơn Hải giới.
Bây giờ thanh danh cũng đã đánh ra, chỗ tốt cũng chiếm được không ít.
Lần này đến Đông Hải, thu hoạch không ít, nhưng cũng không còn chuyện gì khác, đã đến lúc trở lại Trung Thổ rồi.
"Lần này trở về Trung Thổ, ngươi có theo ta về Nguyên Phong Sơn một chuyến không?"
Nữ tử áo đỏ đứng trên thuyền , mặc cho gió biển thổi qua, nhưng có pháp thuyền ngăn cách nên Ầm Thần của nàng không bị hao tổn.
Tô Đình nhìn về phía mặt biển xa xa, nói ra: "Dù sao cũng rảnh rỗi, đến nay ta vẫn treo danh trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, cũng nên đi Nguyên Phong Sơn thôi."
Nữ tử áo đỏ mỉm cười nói: "Ngươi không biết lúc ấy đạo hạnh của ngươi quá thấp, phụ thân ta mời ngươi làm ngoại môn trưởng lão đã bị chỉ trích không ít. . . Ngay cả chưởng giáo cũng đều cho rằng nếu là lúc ấy để ngươi làm đệ tử ngoại môn, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều."
Tô Đình cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ cười hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Từ khi ngươi giết Thiên Lĩnh lão nhân, trong môn đã không còn ý kiến gì khác, mà bây giờ ngươi đã thành tựu Dương Thần, dù ở nơi đâu, đều đủ để giữ vị trí trưởng lão, tự nhiên sẽ có không người dị nghị nữa."
Tô Đình giang tay ra, cảm thấy khá hứng thú, nói ra: "Dựa vào cách nói này, ta lại thật sự rất muốn biết nếu như trược khi ta tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, lại lợi dụng danh trưởng lão để tới Nguyên Phong Sơn thì sẽ có đãi ngộ gì. . . Có lẽ sẽ có rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử sẽ không phục, xuống tay với ta?"
Nữ tử áo đỏ ung dung nói ra: "Không phục thì đúng là sẽ có người không phục, trong đám đệ tử hậu bối muốn đấu pháp cùng ngươi, tự nhiên cũng sẽ không thiếu."
Tô Đình thở dài: "Hiện tại khẳng định là không có, thật sự đáng tiếc."
Nữ tử áo đỏ liếc hắn nhìn một cái, nói: "Nếu như Cát Chính Hiên không đẩy ngươi lên đầu sóng ngọn gió, nếu như Tề Tuyên không bại trong tay ngươi, có lẽ sẽ không có người muốn tìm ngươi phân cao thấp, nhưng bây giờ khẳng định là sẽ có."
Tô Đình nghe vậy, kinh ngạc nói: "Thật sự có?"
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Chính Tiên Đạo có tiểu Tiên Ông, mà Tiên Tần Sơn Hải giới có Thái Tuế pháp kiếm, Nguyên Phong Sơn ta cũng có hạng người kiệt xuất, năm đó cũng không kém ta, mà về sau ta gặp nạn chỉ còn sót lại Ầm Thần, còn bọn hắn vẫn tu hành. . . Nếu như ngươi chỉ là một ngoại môn trưởng lão, dù tuổi trẻ nhưng mấy vị sư huynh này cũng chỉ coi trọng ngươi một chút, chứ sẽ không gây sự với ngươi, nhưng bây giờ ngươi có thể xưng là có thể so sánh cùng tiểu Tiên Ông, lại đánh bại đệ nhất nhân kiệt của Đông Hải là đệ nhất nhân kiệt Tề Tuyên, lần này trở lại Nguyên Phong Sơn, mấy vị kia khẳng định sẽ luận bàn cùng ngươi một phen, so cao thấp một hồi."
Tô Đình sờ cằm, hỏi: "Nếu ta đánh bại bọn hắn thì có chỗ tốt gì?"
Nữ tử áo đỏ lắc đầu nói: "Hẳn là không có."
Tô Đình hơi trầm ngâm, quay người gọi tiểu tinh linh.
——
"Lần này đi Nguyên Phong Sơn, khẳng định sẽ bị người khiêu chiến."
"Đánh khẳng định là phải đánh, không thể đánh mất thanh danh."
"Nhưng đánh không có chỗ tốt, không bằng không đánh, dứt khoát không đi Nguyên Phong Sơn. .. Nhưng đi xem một chút cũng tốt."
"Chúng ta không vội, đường xá xa xôi, trên đường chúng ta bàn bạc một chút, làm sao ở Nguyên Phong Sơn đánh bọn hắn, còn phải để bọn hắn cho chỗ tốt."
"Hay là đánh cược? Giống lần trước ấy, không bỏ pháp bảo xuống, chúng ta không đánh? Nhưng chúng ta có lẽ cũng phải bỏ ra đồ vật ngang giá, chủ ý này không tốt, chúng ta phải bỏ ra tiền vốn."
"Tiền vốn thì tiền vốn, bản thần quân còn có thể thua hay sao?"
"Vậy dựa vào phương pháp này?"
"Suy nghĩ thêm mấy biện pháp đi, lỡ may người ta không theo sáo lộ thì chúng ta cũng có thể có chuẩn bị vẹn toàn."
Tô Đình cùng tiểu tinh linh sôi nổi thương lượng, mà nữ tử áo đỏ đứng gần đó, nghe một lớn một nhỏ này đang thương lượng tính kế đám đệ tử kiệt xuất của Nguyên Phong Sơn như thế nào, hoàn toàn không còn gì để nói.