Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 500: Thanh danh hiển hách




     Vô Địch Thần Quân- Tô Đình!

Gần đây thanh danh hiển hách, người tu hành tuổi trẻ của Trung Thổ nhấc lên không ít phong ba ở Đông Hải, danh xưng là kỳ tài ngút trời có thể so sánh cùng tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên.

Sau khi tiểu Tiên Ông đắc đạo thành tiên, hắn mơ hồ chính là nhân vật thiên tư mạnh nhất đương đại.

Ngay cả Thái Tuế pháp kiếm Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới đều tiếc nuối thất bại.

Mà thiếu niên trước mắt bình thản không có gì lạ này lại chính là vị Tô Thần Quân kia?

Trong chớp mắt, đám người đều yên tĩnh.

Dù là người tu hành tới gần xung quanh, hay là mười hai vị Thượng Nhân sau lưng Chân Nhân Dương Thần kia, đều trở nên yên lặng.

Nhưng mờ mịt nhất là thiếu nữ khi nãy còn nói chuyện i với Tô Đình kia.

"Đây chính là vị Tô Thần Quân kia?" Sư tỷ nàng hỏi như vậy.

". . ." Vân Linh lộ vẻ mờ mịt, thấp giọng nói: "Không giống, lúc trước hắn cùng ta trò chuyện về Tô Thần Quân, mặt đầy tôn sùng, miệng đầy tán thưởng, không ngừng giảng về sự tích anh hùng của Tô Thần Quân, chỉ giống là một người thiếu niên vô cùng kính ngưỡng Tô Thần Quân, làm sao lại là bản thân Tô Thần Quân? Nào có người nào có thể không muốn mặt tự tán dương chính mình như vậy?"

Ngẫm lại như vậy, nàng lại càng thấy cổ quái.

Mà sư tỷ nàng cũng có sắc mặt cổ quái.

Nghe nói Đại Ngưu đạo nhân ở Trung Thổ cũng thường xuyên tự tán dương chính mình.

——

"Đây chính là Tô Thần Quân gần đây danh truyền Đông Hải?"

"Quả nhiên phong thái bất phàm, khí độ ngang nhiên." Có người che giấu lương tâm tán dương một câu.

"Nghe nói ngay cả Tề Tuyên là kiệt xuất nhất hiện nay ở Đông Hải, đều khó tránh khỏi thấy bại, chính là người này sao?"

"Nhìn cũng bình thường không có gì lạ, khí thế tuy cao, nhưng không có vẻ tiên phong đạo cốt như tiểu Tiên Ông trong truyền thuyết."

Không ít người tu hành tự mình nghị luận, thanh âm cực thấp.

Nhưng Tô Đình nghe được rõ ràng, lập tức tức giận, con mắt thứ ba lập tức quét tới.

Người trung niên vừa nói hắn bình thường không có gì lạ kia, trong lòng bỗng run lên, vội vàng đổi giọng, vội nói: "Quả thật là phong thái trác tuyệt, có thể xưng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn."

". . ."

Tô Đình suýt nữa đã muốn trừng chết người này, nhưng trước mắt bao người, còn phải giữ gìn hình tượng danh nhân, hắn mới miễn cưỡng đè xuống ý nghĩ này, quay đầu nhìn về phía vị Chân Nhân kia.

Mà tiểu tinh linh thấp giọng hỏi nữ tử áo đỏ: "Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn là dùng như thế sao?"

Vẻ mặt nữ tử áo đỏ nghiêm nghị, gật đầu nói: "Tô Đình cũng thích hợp những hình dung này."

Tiểu tinh linh ồ một tiếng, cảm thấy mờ mịt.

——

"Quả nhiên là ngươi?"

Vị Chân Nhân Dương Thần kia, dù trong lòng sớm có suy đoán, nhưng lúc này cũng chấn động.

Hắn nhớ tới khi nãy ngăn chặn xúc động, không xuất thủ, lúc này rất có cảm giác sống sót sau tai nạn, cảm thấy vô cùng may mắn, vội vàng khom người thi lễ nói: "Hóa ra là Thần Quân ở trước mặt."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Khách khí, chính là Tô mỗ, khi nãy tôn giá muốn xuất thủ, bây giờ có thể động thủ."

Trong lòng Chân Nhân kia run lên, thấp giọng nói: "Lúc trước không biết là Thần Quân giá lâm, quá thất lễ, mong Thần Quân thứ tội. . . Nếu Thần Quân đã mở miệng, ta cũng thuận theo lời Thần Quân, mang người rời đi."

Chư vị Thượng Nhân phía sau hắn ta muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ không cam lòng.

Mà người trên mấy chục chiếc pháp thuyền ở phía dưới cũng mang tâm tư phức tạp, không biết là may mắn hay không cam tâm. . . Dù sao lúc trước đã hao tổn rất nhiều nhân thủ dưới vuốt của giao long này, nhưng nếu tiếp tục đánh xuống, có lẽ sẽ lại hao tổn rất nhiều người, trong đó có lẽ sẽ có chính mình.

Trên thực tế vị Chân Nhân này cũng không cam lòng.

Hắn ta tốn công tốn sức, mắt thấy sắp bắt giữ được giao long này, trở về luyện đại dược, để đạo hạnh bản thân tăng thêm, thậm chí có thể thu phục đầu tiểu giao kia, trở thành thần thú hộ sơn.

Mà bây giờ lại muốn không công mà lui như vậy, ngược lại hao tổn rất nhiều, thậm chí sau này uy nghiêm tông chủ cũng sẽ bị chất vấn.

Nhưng tuy rằng hắn ta không cam lòng, nhưng cũng vẫn cực kì lý trí.

Dù sao một vị trước mắt này là nhân vật trước khi thành tựu Chân Nhân đã có thể tranh đấu cùng Bạch lão ông tầng tám, mà trước đó, còn đánh bại Chân Nhân Tề Cận Lâm của Tiên Tần Sơn Hải giới.

Hắn ta tuy rằng cũng là Chân Nhân, lại tự giác kém xa chân truyền đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới.

Huống chi bây giờ Tô Đình đã thành Chân Nhân, bản lĩnh càng cao hơn nhiều.

Dù hai người cùng là Dương Thần tầng bảy.

Nhưng so sánh hai người với nhau lại giống như thương long so với rắn cỏ, khác nhau một trời một vực, không thể đánh đồng.

Nếu cứ dây dưa tiếp, đừng nói tới huyết giao long, đừng nói uy nghiêm của tông chủ, đừng nói đạo hạnh tăng thêm, ngay cả tính mạng đều có thể mất đi.

Nếu ngã xuống ở đây, tất cả đều không còn.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, tự nhiên hiểu rõ.

"Cũng coi như ngươi thức thời."

Tô Đình thầm nhủ rồi sau đó mới nói: "Thôi, bản thần quân cũng không phải hạng người thị sát, ngươi tự động rời đi đi."

Chân Nhân kia thở phào một hơi, thi lễ, trong lòng lại không có ý trả thù gì, chỉ có lòng kính sợ, thu trận pháp, hạ xuống pháp thuyền.

Mấy chục chiếc pháp thuyền kia quay đầu mà đi.

Trận pháp vốn ngưng tụ thành trên biển bỗng nhiên tan đi.

Giao long ở giữa chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.

Tiểu Bạch giao tràn đầy vui sướng bơi tới phía bên này.

Tiểu tinh linh mười phần vui vẻ, lập tức bay về phía bên kia, rơi vào trên đỉnh đầu tiểu Bạch giao.

Xung quanh có rất nhiều người tu hành, giao long phía dưới kia rất to lớn, đầu rồng có thể so với lâu thuyền, lân giáp hàn quang âm u, ánh mắt uy nghiêm, người nhìn thấy không không cảm thấy kinh hãi.

Nhưng Tô Đình ngay ở chỗ này, khiến những người tu hành này cảm thấy trong lòng yên ổn hơn rất nhiều.

"Ha ha, cũng may Tô mỗ tới kịp thời, không thì mẹ con các ngươi đã gặp nạn rồi."

Tô Đình nhìn về phía giao long to lớn kia, cười nói: "Nhắc tới cũng kỳ, ngươi ở Đông Hải tu hành nhiều năm, đều chưa từng xảy ra chuyện, lần này lại suýt nữa bị người săn giết."

Giao long kia ánh mắt ảm đạm, không biết trả lời như thế nào, chỉ là nó liếc tiểu giao long nhà mình một chút, lại nhìn Tô Đình một chút, đã không có vẻ mâu thuẫn như lúc trước nữa.

Đưa tiểu giao long vào Nguyên Phong Sơn vốn là cơ duyên khó được, nhưng dù sao mẹ con tách rời nên nó rất không nỡ. . . Nhưng thời gian gần đây, danh hiệu Vô Địch Thần Quân của Tô Đình truyền khắp Đông Hải, cũng truyền vào trong tai giao long này.

Tiểu giao long có thể đi theo Tô Đình, ngày sau có thể có tiền đồ vô lượng.

Cho nên lần này, trong lòng giao long ngược lại có chút chờ đợi.

"Nhiều người ở đây phức tạp, tìm một chỗ khác đi."

Tô Đình vung tay lên một cái, vận dùng pháp lực, vớt tiểu giao long cùng tiểu tinh linh lên, thả trên thuyền.

Đang muốn khởi hành rời đi, lại nghe được tiếng vang phía sau.

Tô Đình quay đầu sang, nhìn về phía phía sau.

Chỉ thấy một thanh niên rút kiếm ra khỏi vỏ, tách mọi người ra, chân đạp giữa không trung, quát: "Gần đây nghe qua danh hiệu Vô Địch Thần Quân, ta tên Nghiêm Sinh, tu hành một giáp, cũng là sơ thành Dương Thần, thuở nhỏ tu hành đến nay, chưa tưng thất bại. . . Nghe nói Thần Quân ở cùng cảnh giới đã đánh bại Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới, danh phù kỳ thực, bản lĩnh cao thâm. "

Hắn tiến về phía trước, trầm giọng nói: "Nhưng Nghiêm mỗ cũng không phục vị Tề Tuyên sư huynh này được vinh dự là đệ nhất hiện nay, ta chưa hề giao chiến qua cùng đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới, chưa hẳn kém hơn bọn hắn. . . Hôm nay cũng muốn nhìn xem, danh hiệu Thần Quân có bao nhiêu phân lượng."

Hắn chỉ kiếm vào Tô Đình, quát: "Người của Đông Hải đa số bị sự tích của Thần Quân dọa sợ, không dám rút kiếm tương hướng, nhưng Nghiêm mỗ tu hành pháp môn, chuyên tại kiếm đạo, chính là muốn đấu một phen, cũng không muốn để Thần Quân cho rằng, Đông Hải mênh mông đều bị uy danh của Thần Quân chấn nhiếp!"

"Quả nhiên Đông Hải vẫn không thiếu kẻ tâm cao khí ngạo, nhiệt huyết sôi trào."

Tô Đình lại không hề tức giận, ngược lại có chút ý cười, nói ra: "Khó được còn có loại người tuổi trẻ này, như thế cũng tốt, ta cũng dùng kiếm đạo, chỉ điểm ngươi một chút."

Tiểu tinh linh nghe, lầu bầu nói: "Lại chiếm tiện nghi của người ta."

Người ta rõ ràng là tới khiêu chiến, một trận so đấu, lại thành chỉ điểm, trong lúc vô hình, thân phận địa vị, cao thấp đã là sáng tỏ.

Thanh niên đối diện này nếu tâm tính hơi kém, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, hoặc là cảm thấy tức giận, thậm chí cảm thấy mình chính là đến thỉnh cầu chỉ điểm, tâm tính sẽ thấp hơn một chút.