Cửa hàng Tô gia.
Hậu viện.
Tô Đình một đường đi tới, đi dọc theo hành lang một vòng, tra xét trong sân một lần.
Hắn có cảm giác nhạy cảm, không phải thường nhân có thể so sánh.
Nhưng một đường đi tới cũng không gặp được bất kỳ dấu vết gì hắn muốn.
Phóng tầm mắt nhìn khắp, trên đất đầy bụi bặm, lá khô, cùng với tro tàn, không có dấu chân người.
"Xem ra Tôn gia đã thật lâu chưa tới?"
Trong lòng Tô Đình lóe lên qua một suy nghĩ như vậy, hắn chậm rãi cất bước, một bước lại một bước, lưu lại trên phiến đá vết chân rõ ràng.
Hậu viện có vài gian phòng, hắn đẩy ra một gian ở trước mặt này.
Đẩy cửa ra, bên trong toàn là bụi, được ánh mặt trời chiếu xuống từ giếng trời, từng hạt bụi lại có vẻ càng rõ ràng.
Tô Đình che miệng, bước vào trong phòng.
Hắn hơi nhắm mắt, chợt thả ra cảm giác.
Từ khi chém chết một tia Âm Thần của thượng nhân, tinh thần cảm giác của hắn đã từ từ tăng thêm, đến trình độ nhất định mới chậm dần xuống, dường như đã tiêu hóa hết một tia Âm Thần này.
Âm Thần đối với thượng nhân chỉ là một tia, nhưng đối với người tu đạo tầm thường thì đã là cơ duyên không thể nào tưởng tượng được. Dù sao đó cũng là Âm Thần của thượng nhân, chứ không phải người thường.
Hơn nữa gần đây, Tô Đình tu hành thành công, Chân khí chảy trong người thân, thể chất dần tốt lên, cảm giác dần mạnh, lại được Âm Thần của thượng nhân bồi bổ, hai thứ chồng chất, bây giờ cảm nhận của hắn đã là cao hơn cao thủ võ đạo rất nhiều.
"Quả thật không có bất cứ dấu vết gì."
Tô Đình đảo mắt qua, trong gian phòng này không có gì chỗ khác thường, vẫn đầy tro bụi, ở góc còn có một rương trống mở nắp, trong rương cũng kết đầy mạng nhện.
Trong phòng có giường gỗ, bàn trang điểm, một cái bàn, tất cả đều bao trùm một tầng bụi bặm, cũng có một chút dấu vết mục nát.
Chỉ là dựa vào tình cảnh hiện giờ của Tô Đình, cũng không có lý do để đổi gia cụ.
Đợi thêm mấy ngày, chỉ có thể đi cùng biểu tỷ tới đây đại quét dọn một hồi thôi.
Hắn đi về phía trước, đột nhiên đưa tay gõ gõ ghế gỗ.
Tiếng vang nặng nề truyền đến.
"Thực sự là ghế gỗ, bàn gỗ, đúng là hàng thật đúng giá."
Tô Đình dùng ngón tay lướt một cái ở trên bàn, đầu ngón tay lập tức đen một tầng, hắn liếc mắt nhìn, xa xôi nói: " Gỗ sưa? Chỉ đứng sau gỗ tử đàn. . . Ngược lại cũng thực sự là quý báu, xem ra tổ tiên Tô gia cũng là phú hộ."
Hắn chậm rãi đi qua một lần, trong lòng thầm tính toán.
Những gia cụ này mặc dù có chút lâu năm, nhưng chất lượng không tệ, tính ra còn có giá trị không nhỏ, dù sau này hắn muốn đổi gia cụ, cũng chưa chắc tốt hơn những đồ này.
Vậy thì không cần đổi.
Mà vị trí bày những gia cụ này ra cũng khá hợp ý, dù cho thay đổi vị trí, cũng chưa chắc đẹp hơn hiện tại.
Vậy cũng không cần chuyển.
Thả ra cảm giác lại hoàn toàn không có thu hoạch.
Một gian phòng này dường như không có vấn đề.
Tô Đình đẩy cửa đi ra.
. ..
Tôn gia.
Thư phòng.
"Không cần để ý tới."
Tôn gia chủ bình tĩnh nói: "Sai người âm thầm nhìn chằm chằm là được rồi."
Đại quản sự hiển nhiên là biết nội tình, thấp giọng nói rằng: "Nhưng lỡ may hắn phát hiện ra đầu mối?"
Tôn gia chủ lạnh nhạt nói: "Vậy ta sẽ trượng giết ngươi trước."
Đại quản sự lập tức run lên, vẻ hoảng sợ hiện lên trên mặt, lập tức quỳ gối.
"Lão phu có chút bất an, cho nên cần an tâm, ngươi nói thử một chút, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần có thể làm cho Tô Đình không thu hoạch được gì?" Tôn gia chủ chậm rãi nói: "Điều này có thể khiến lão phu an tâm, cũng có thể cho ngươi an tâm, bằng không, trong lòng ngươi và ta đều không yên, tối nay cũng không ngủ ngon."
Đại quản sự nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt vội vàng nói: "Gia chủ, tiểu nhân đã dựa theo lời gia chủ dặn dò, bày ra rất nhiều thứ, che khuất vị trí trọng yếu."
"Những thứ đồ này hết sức phức tạp, có gia cụ, có vật trang trí, có dụng cụ, có mấy thứ che lại, có mấy thứ chỉ là hỗn loạn hư thực."
"Chỉ là gia cụ, tiểu nhân đã mời một vị thợ thủ công tới, dựa theo hoàn cảnh phong thuỷ bày ra, dùng phương thức ưa nhìn nhất, có lẽ sau ki Tô Đình tiếp nhận cửa hàng cũng sẽ không di chuyển gia cụ, bằng không sẽ không dễ nhìn."
"Mà những gia cụ này tuy rằng cũ kỹ, nhưng cũng là hàng thượng đẳng, hắn chính là muốn đổi, cũng chưa chắc đã càng tốt hơn. Tiểu nhân đã sắp xếp nhân thủ, nếu như hắn không có mắt nhìn, sẽ có người nhắc nhở hắn đống đồ vật kia xuất sắc thế nào."
"Có rất nhiều thứ, tiểu nhân đều sai người chủ động làm cũ đi, rất nhiều vật vẫn là láy từ kho hàng nhà chúng ta ra, kết đầy mạng nhện, che kín tro bụi."
"Tiểu nhân mệnh cho những người kia sau khi đi qua thì phải xóa đi tất cả dấu vết, dùlaf cửa phòng, dù ơ trên đất, hay trên các loại đồ vật, tất cả dầu tay dấu chân đều dùng tro bụi bao trùm, có vẻ hoang phế đã lâu."
Nói tới đây, đại quản sự đã cúi trán trên đất, nói: "Lấy kiến thức của tiểu nhân thì đã là làm hết sức, có thể coi là thiên y vô phùng, hắn chắc chắn sẽ không phát hiện ra đầu mối."
"Thiên y vô phùng? Sẽ không phát hiện đầu mối?"
Tôn gia chủ lạnh nhạt nói: "Không chắc đâu?"
Đại quản sự rùng mình, lộ ra vẻ cuống quít e ngại.
Tôn gia chủ nói rằng: "Chính là bởi vì ngươi lo lắng quá chu đáo, cho nên mới là kẽ hở."
Đại quản sự hơi chấn động, không dám mở miệng.
Tôn gia gia chủ khoát tay nói: "Thôi, ngươi cũng tận lực, lão phu cũng không phải không nói lý. Hơn nữa, ngươi theo ta nhiều năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, trong lòng có mưu tính, lấy kiến thức của ngươi mà đều không nhìn ra sơ hở trong đó, không chắc thiếu niên kia có thể nhìn ra."
Đại quản sự nghe vậy thì vội vàng gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, thiếu niên kia tuy rằng thắng kiện rồi, nhưng rốt cuộc chỉ là một thiếu niên , kiến thức không nhiều, cũng không từng trải mấy, chỉ lớn lên ở Lạc Việt quận, thường nằm trên giường bệnh, làm sao có khả năng nhìn ra mưu tính của tiểu nhân?"
Nói xong câu này, ông ta lặng lẽ ngẩng đầu, chỉ cảm thấy sắc mặt gia chủ không dễ nhìn, hiển nhiên là bởi vì câu "Thiếu niên kia tuy thắng kiện rồi".
Đại quản sự tự biết đã nói lỡ, lập tức cúi đầu không dám nói gì thêm.
Chỉ có điều, vào giờ phút này, ông ta vẫn còn không nghĩ ra gia chủ nhìn ra kẽ hở, rốt cuộc ở nơi nào?
. ..
Ở cửa hàng Tô gia, hậu viện ngoài phòng.
Tô Đình đẩy cửa ra, đóng cửa phòng.
Sau đó hắn đứng lại, quay người đẩy cửa phòng ra.
"Mẹ nó! Nghĩ Tô tiểu gia ngốc a?"
" Tôn gia ngươi đoạt cửa hàng của ta, không làm kinh doanh cũng thôi đi, cũng không có người ở, cứ ném ở đây để hoang phế?"
"Một cái cửa hàng có cũng được mà không có cũng được như vậy, lần này còn cần phải vì cửa hàng này mà khổ tâm, thiết kế hại ta, cuối cùng còn kiện cáo nữa."
"Tôn gia coi trọng cửa hàng này như thế, sẽ để không có một bóng người, tùy ý nó hoang phế?"
Tô Đình đốt mặt với gian phòng tức giận mắng vài câu, trong lòng không khỏi có cảm giác bị người khinh thường.
Tuy nói giả heo ăn hổ đúng là mừng thầm, nhưng trước khi ăn được hổ lại bị coi như heo, thấy thế nào cũng rất khó chịu.
Nhưng yên tĩnh lại, hắn nhìn gian phòng này, ánh mắt từ từ sáng sủa.
"Tám chín phần mười là đồ vật Tôn gia muốn tìm ở trong này."
"Hơn nữa đã tìm tới manh mối, chỉ là không cầm ra mà thôi."
"Trong cửa hàng Tô gia rốt cuộc có cái gì?"