Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 487: Tự phong đạo hạnh, đánh một trận công bằng




     Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên đích thân đến.

Tất cả mọi người sớm có sở liệu.

Nhưng sau khi vị Bán Tiên này mở miệng, đám người vẫn không nhịn được chấn động trong lòng.

Đệ nhất nhân đương đại của Tiên Tần Sơn Hải giới, cũng gần như có thể gọi là đệ nhất nhân đương đại Đông Hải, đường đường là Bán Tiên, cuối cùng vẫn muốn khiêu chiến khách tới từ Trung Thổ này.

"Sư huynh?"

Tề Cận Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn sớm biết trong môn tất nhiên sẽ có sư huynh đệ sinh lòng không phục, đến phân cao thấp cùng vị Tô Thần Quânv, không ngờ lại là Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên đích thân đến.

Chỉ là tuy rằng hắn kinh ngạc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tề Tuyên đích thân đến, Tô Đình có lợi hại hơn nữa lại có mấy phần bản lĩnh?

"Chỉ giáo?"

Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, sờ tay vào ngực, lạnh nhạt nói: "Chưa chắc không thể."

Hắn sờ tay vào ngực, trong tay đã cầm hồ lô đỏ kia.

Mà đúng lúc này, nữ tử áo đỏ đột nhiên lên tiếng, nói: "Tề sư huynh chính là đạo hạnh Bán Tiên, thời gian tu hành còn trước cả Tô Thần Quân, chính là nhân vật từng đánh đến khó phân thắng bại cùng Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo... Mà Tô Thần Quân chỉ mới sơ phá Dương Thần, Tề sư huynh xuất thủ, không khỏi có vẻ ỷ lớn hiếp nhỏ?"

Câu này vừa nói ra, thần sắc Tề Tuyên lạnh nhạt, nhưng lại khiến sắc mặt đám người thay đổi, bao gồm cả Tề Cận Lâm.

Khi nãy Tô Đình tranh đấu, dù ỷ vào thiên nhãn thần thông cùng thần giáp, nhưng hắn dù sao cũng là Thượng Nhân tầng sáu.

Rất nhiều người chỉ rung động vì hắn có thể dùng đạo hạnh Thượng Nhân cảnh, liên tiếp đánh bại Chân Nhân Dương Thần, có thể địch cả Đại Chân Nhân tầng tám, rồi chờ mong có Bán Tiên xuất thủ, chèn ép khí thế vị Tô Thần Quân này.

Nhưng không có người nào nghĩ tới Tô Thần Quân đã gần như vô địch trong cùng cảnh giới.

"Vị sư tỷ này là?"

Thần sắc Tề Tuyên bình tĩnh, nhìn lại.

Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói ra: "Ta đến từ Nguyên Phong Sơn."

Tề Tuyên lộ ra kinh ngạc, nói: "Hóa ra là ngươi."

Nữ tử áo đỏ không trả lời, chỉ nói: "Tô Thần Quân là kỳ tài ngút trời, chính là chính miệng tiểu Tiên Ông nói, cũng tự xưng là cùng cảnh giới sẽ khó phân thắng bại... Lời này cũng không có nghĩa là Tô Thần Quân nên lấy cảnh giới hiện nay để nghênh chiến Bán Tiên, ngươi dùng cảnh giới tướng ép, vốn đã là tầm thường , giống như là tự nhận không bằng khi ở cảnh giới tương đương."

Tề Tuyên nghe vậy, thấp giọng cười nói: "Sư tỷ nói cực phải, lúc này cũng không phải đấu sinh tử, mà chỉ là so tài mà thôi, trong cục diện như vậy, lấy cảnh giới đè người chính là có nghi ngại khinh người, cũng tương đương với nhận thua khi ở cùng cảnh giới. Nếu không, tiểu Tiên Ông lấy cảnh giới Tiên gia, áp chế đám người cũng sẽ vô địch, càng sẽ không nói 'Tiếc là chưa thể tranh phong' cùng Thần Quân khi cùng cảnh giới..."

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Tề mỗ dù không bằng tiểu Tiên Ông, nhưng cũng là đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới, tuyệt đối không lấy ưu thế tu hành thời gian dài để đè ép."

Tề Cận Lâm nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, trong lòng lại có phần hổ thẹn.

Tiểu Tiên Ông tâm cao khí ngạo, khinh thường dùng cảnh giới Tiên gia áp chế Tô Đình, mà lại ngóng trông Tô Đình đạt tới tiên cảnh mới ganh đua cao thấp.

Tề Tuyên sư huynh của bản môn cũng có ý niệm như vậy.

Ngược lại là hắn, khi nãy đã dùng bản lĩnh Dương Thần Chân Nhân để tranh đấu cùng Tô Đình ở tầng sáu, mà còn thua trong tay đối phương.

Lúc đầu hắn rất không phục, giờ phút này tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn rất nhiều ảm đạm.

Mà người quan chiến xung quanh cũng trầm mặc không nói gì.

Khi nãy có mấy vị Đại Chân Nhân đã từng muốn xuất thủ, cùng chư vị Bán Tiên ở đây đều im lặng không nói gì.

Lúc trước bọn hắn cũng từng nghĩ muốn xuất thủ, nhưng chưa từng nghĩ qua đây là lấy cảnh giới đè người, lấy ưu thế tu hành lâu dài để áp chế Tô Đình, có vẻ lấy lớn hiếp nhỏ.

Về phần lão giả áo bào trắng kia, cùng Đông Tiều đại hán, trong lòng càng phức tạp đến mức không còn gì để nói.

——

"Tô Thần Quân."

Tề Tuyên lấy ra một vật, đưa cho Tô Đình, nói: "Vật này chính là tổ tông tiên thần của bản môn luyện chế, có hiệu quả giam cầm, bây giờ thỉnh thần quân vận dụng vật này, phong bế đạo hạnh Bán Tiên của ta, chỉ lưu lại pháp lực tầng bảy."

Tô Đình nhướn mi, lấy ra vật này, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây là một mâm tròn, phía trên hiện ra vô số đường vân huyền ảo.

Vật này có khí tức huyền bí, kim quang lưu chuyển, vô cùng ảo diệu.

Nghe lời Tề Tuyên nói,

Vật này có thể phong cấm pháp lực, đánh rớt đạo hạnh sao?

"Đây là tiên bảo?" Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy."

Tề Tuyên cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu.

Đám người nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, nhưng cũng sinh ra kính ý đối với vị Thái Tuế pháp kiếm này.

Vốn là đạo hạnh cao hơn đối phương, bây giờ lại lấy ra tiên bảo, giao cho đối phương thi triển, tới áp chế tự thân, sẽ chiến một trận công bằng ở cùng cảnh giới.

Quyết đoán này, không hổ là cao đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới.

"Bảo vật này giao cho Thần Quân thi triển, chủ yếu là vì tránh hiềm nghi, cũng công bằng, tránh để người không có phận sự suy đoán linh tinh, coi là Tề mỗ lừa gạt, âm thầm đánh tan trói buộc."

Tề Tuyên thi lễ, nhìn về phía đám người, đảo mắt một tuần, nói ra: "Vật này cũng không phải có thể để Chân Nhân bình thường trực tiếp phong cấm đạo hạnh Bán Tiên, cho nên Tề mỗ sẽ phối hợp với Thần Quân thi pháp... Lần này đấu pháp, đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, quang minh lỗi lạc!"

Lần trước Cát Chính Hiên ở Tiên Tần Sơn Hải giới bên trong, đánh gại hết tất cả đệ tử Tần Sơn Hải giới, cuối cùng Tề Tuyên tới ác đấu nửa canh giờ.

Nhưng nửa canh giờ ác đấu này cũng đổi lấy không ít chất vấn.

Rất nhiều người cho rằng, đây là Tiên Tần Sơn Hải giới bất công, âm thầm có cao nhân tạo áp lực.

Tề Tuyên hiển nhiên là muốn mượn trận chiến này để chính danh!

"Được."

Tô Đình cũng không khách khí, lúc này vận chuyển pháp lực.

Pháp lực Dương Thần truyền vào bên trong tiên bảo.

Tiên bảo lập tức nở rộ ra hào quang, hóa ra một vòng sáng màu vàng sáng chói.

Tô Đình chỉ tay một cái, vòng vàng này lập tức bắn vào cơ thể Tề Tuyên.

Mà Tề Tuyên hơi nhắm mắt, không ránh né, thậm chí cưỡng ép áp chế pháp lực cùng Dương Thần tròn cơ thể phản ứng, mặc cho vòng vàng kia trói buộc pháp lực của hắn lại, pháp lực chỉ còn lại cấp độ Chân Nhân tầng bảy.

"Tốt."

Tô Đình thu tiên bảo này lại, không giao cho Tề Tuyên, cũng không giao cho Tề Cận Lâm, mà phong bế, để nó lơ lửng giữa không trung, ai cũng không thể chạm vào, không động tay chân được.

Tề Tuyên thở sâu, cảm thụ được pháp lực trong cơ thể rồi mới chợt mới nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Tề mỗ dù đã phong cấm pháp lực, chỉ còn lại cấp độ tầng bảy, nhưng dù sao đã thành hư ảo đạo quả, chính là hạng người Bán Tiên."

Nói đến đây, Tề Tuyên thở sâu, lại nói: "Tề mỗ dù là tầm mắt hay kiến thức, thậm chí là pháp lực cô đọng, đều thuộc hàng ngũ tầng chín, dù sao cũng là chiếm tiện nghi của Thần Quân."

Sau khi nói xong, chỉ thấy vị cao đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới này bỗng nhiên rút ra pháp kiếm, đặt ở trước ngực, lại bỏ hết những thứ khác, giao cho Tề Cận Lâm.

Tô Đình nhướn mi hỏi: "Hành động này là ý gì?"

Tề Tuyên chậm rãi nói ra: "Ta chỉ dùng một thanh pháp kiếm, không mượn pháp bảo, mà Thần Quân có thể tùy ý chọn pháp bảo, dùng hết thủ đoạn, có thể tính là đền bù ưu thế ta là Bán Tiên, cũng coi là công bằng."

Tô Đình thầm nói: "Hay cho cao đồ Tiên Tần Sơn Hải giới, thật sự là có lòng tin cao."

Sau khi hắn nói xong, vung tay lên một cái, nói: "Nhưng ngươi cũng chớ tự cho là tầm mắt cùng pháp lực của Bán Tiên sẽ cao hơn Tô mỗ, hôm nay Tô mỗ cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi."

Hắn buông Trảm Tiên Phi Đao ra.

Hắn thu thần giáp trên thân về.

Hắn mệnh Ngũ hành Thiên Binh đi xa.

Hắn vẫy tay, ngang nhiên nói: "Cùng cảnh giới, chúng ta chiến một trận công bằng, thắng bại không mượn vật ngoài, đều bằng bản lĩnh!"