Trận đấu pháp này thật sự vô cùng kịch liệt.
Hai phe đều có sát cơ, đấu ra chân hỏa.
Lão giả này có đạo hạnh cao đến tầng tám, đủ thấy thiên phú bản thân cũng không tính thấp, sở học truyền thừa cũng là thượng đẳng.
Nhưng tông phái của lão dù sao vẫn tầm thường, nội tình kém xa Tiên Tần Sơn Hải giới.
Tuy rằng đạo hạnh của Tô Đình hơi thấp hơn một chút, nhưng lại thắng là có phẩm giai công pháp cực cao, đạo thuật thần thông đều là thượng đẳng, hắn mượn thần giáp, pháp lực có thể so với Dương Thần, gần như thành Chân Nhân hàng thật giá thật, mà dựa vào các loại kỳ ảo lại không kém gì Tề Cận Lâm, so với lão giả này, cũng không rơi vào thế hạ phong.
Trong lòng lão giả cảm thấy kinh dị, lão phát hiện pháp lực của Tô Đình cùng lắm chỉ ở tầng bảy, nhưng hết lần này tới lần khác lại thi triển ra bản lĩnh có thể chống lại lão.
Lão cũng không biết pháp lực của Tô Đình chỉ là vì có thần giáp, tăng vọt gấp mười lần, nếu không, có lẽ lão sẽ lấy Dương Thần để diệt đi Âm Thần của Tô Đình.
Kì thực Tô Đình cũng có phần nhớ tới việc lão có thể tự chui đầu vào lưới, Lục Áp truyền thừa trong đầu hóa thành Trảm Tiên Phi Đao, chính là đang đói khát khó nhịn.
Chỉ là tầng tám có dự cảm xu cát tị hung, cũng không thể khinh thường.
"Lão đầu này có bản lĩnh đúng là không thấp."
Ánh mắt Tô Đình lạnh lùng.
Dù sao hắn cũng không phải Dương Thần Chân Nhân chân chính.
Hắn ỷ vào rất nhiều ngoại lực, vẫn có chút khó mà duy trì.
Cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ thật sự phải vận dụng Trảm Tiên Phi Đao.
Nhưng hắn cũng không vội vã, bởi vì hắn phát hiện ra thời cơ càng tới gần.
Luồng khí tức nóng rực trong cơ thể hắn như muốn tán ra, như muốn giãy khỏi gông xiềng.
Chỉ kém một chút hỏa hầu mà thôi.
Lại đấu như vậy nữa, có lẽ áp lực xuất phát từ bên ngoài, nguồn gốc từ hỏa khí ở trong cơ thể, trong cơ thể vận chuyển thi triển công pháp, sẽ khiến chút hỏa hầu này đạt tới cấp độ viên mãn.
——
Đám người quan chiến ở trên đảo không thiếu Dương Thần Chân Nhân.
Đám người tu hành nhìn mà chỉ cảm thấy kinh thiên động địa, cảm giác tâm kinh đảm hãi, hoảng hốt như đối mặt với cảnh tưởng trời long đất nở, có cảm giác kinh hãi.
Mà những người tới cấp độ Dương Thần thì đều thấy hết sức rõ ràng.
Nhất là đến cấp độ tầng tám, càng có thể nhìn ra rất nhiều mánh khóe.
Lão giả này đúng là có đạo hạnh tầng tám, đối với người tu hành bình thường thì đúng là không thể địch nổi, đối với đám Dương Thần bình thường thì lão cũng là hạng người cao thâm mạt trắc. Nhưng trong hàng ngũ cảnh giới tầng tám thì bản lĩnh của lão chỉ bình thường, cũng không phải là thượng tầng, mà ở đây cũng có Bán Tiên.
"Đạo hạnh của thiếu niên này tầm tầng bảy."
"Nhưng sở học công pháp của hắn, đạo thuật đánh ra đều cực kì bất phàm, sợ cũng là đệ tử của Đạo Tổ tông phái ở Trung Thổ."
"Bản lĩnh đấu pháp của hắn cực kì mãnh liệt, đối với việc vận dụng các loại đạo thuật cũng nắm vững, phối hợp vô cùng tốt, so với Bạch lão đầu thì càng thêm bất phàm."
"Môn hạ của Đạo Tổ, quả nhiên bất phàm... Hắn là đệ tử nhà nào?"
"Chưa từng nghe qua, nhưng môn phái khác tuyệt đối không có cao nhân bực này."
"Khó trách Cát Chính Hiên nói ở cùng cảnh giới, chưa hẳn có thể chắc thắng, hắn ở tầng bảy mà bản lĩnh đấu pháp, đúng là cuộc đời lão phu ít thấy."
"Nhưng cuối cùng hắn chỉ giới hạn ở đây, đạo hạnh cuối cùng vẫn hơi thấp chút."
"Hắn có thể đấu cùng Bạch lão đầu đến nước này, quả thực là lợi hại, chỉ là dù sao đạo hạnh của hắn vẫn thấp hơn một bậc, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu."
——
Trong Tiên Tần Sơn Hải giới.
Đám người yên lặng im ắng.
Tô Đình tinh thông thuật liễm thức, lại có thần giáp tỏa ra pháp lực, quả thực là giống như tầng bảy, cho nên đám người quan chiến trên hoang đảo gần như đều coi hắn Chân Nhân Dương Thần tầng bảy.
Nhưng người của Tiên Tần Sơn Hải giới đều đã biết, đạo hạnh chân chính của người này chỉ là Âm Thần mà thôi, chưa thành Chân Nhân.
"Lấy lực lượng ở Thượng Nhân cảnh, đấu pháp cùng Chân Nhân Cảnh, dù rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có."
Chưởng giáo chậm rãi nói: "Tề Tuyên từng lấy đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong, chém giết một Dương Thần Chân Nhân ở ngoại vực, từ đó danh tiếng vang xa... Nhưng dùng đạo hạnh tầng sáu, đấu pháp một nén nhang cùng Đại Chân Nhân tầng tám thì trong bổn môn, ai có thể làm được?"
Chư vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Tề Tuyên cũng trầm mặc, thấp giọng nói: "Cát Chính Hiên cũng không đánh giá cao hắn, ở cùng cảnh giới, chỉ sợ Cát Chính Hiên cũng thật sự chưa hẳn có thể thắng được."
Đúng lúc này, lại có một vị trưởng lão, thấp giọng đáp: "Áo giáp kia không phải tầm thường, dù sao cũng là mượn ngoại lực."
Chưởng giáo nhìn lại, nói: "Ngoài áo giáp này, môn hạ đệ tử của ngươi, chớ nói Thượng Nhân, chính là Chân Nhân tầng bảy, có ai là địch thủ của hắn?"
Trưởng lão này lập tức yên lặng, hơi cúi đầu, trầm mặc không nói gì nữa.
Chưởng giáo thở sâu, nói: "Bản môn có mấy hậu bối như Tề Tuyên, tuổi còn trẻ, đã thành Bán Tiên, vốn cảm thấy rất tốt, có thể chấn hưng tông môn. Không ngờ bây giờ Chính Tiên Đạo có Cát Chính Hiên, Nguyên Phong Sơn lại như thiên hàng hoành tài, có được Tô Đình..."
Các vị trưởng lão nhất thời không biết nói gì.
Tề Tuyên hơi cắn răng, nói: "Đệ tử không bằng Cát Chính Hiên, chưa hẳn không bằng Tô Thần Quân... Nhớ lại năm đó, bản môn có hai vị tổ sư Tề Sư Chính, Tề Tân Niên, dù là ở thời đại năm đó chư thánh cùng tồn tại, đều có thể tỏa sáng vô hạn, không kém gì tiên thiên đạo thể của Thủ Chính Đạo Môn, đệ tử cũng không cam chịu."
Chưởng giáo liếc hắn một cái thật sâu, đang muốn nói chuyện.
Mà đúng lúc này, một vị trưởng lão lại lộ ra kinh ngạc, nói: " Tô Đình này có vẻ có sức mà không dùng được."
Đám người đều nhìn về hướng phía nam, quả nhiên trông thấy Tô Đình có dấu hiệu mệt mỏi.
"Dù sao đạo hạnh của hắn còn thấp, tuy có ngoại lực tương trợ, cuối cùng vẫn không đủ pháp lực."
"Dù kinh tài tuyệt diễm, cũng không phải thâm bất khả trắc, cuối cùng vẫn phải thua."
"Chưa hẳn..."
Trong mắt Tề Tuyên tỏa ra ánh sáng, kim hồng đan xen, dường như nhìn ra cái gì, thì thào nói nhỏ: "Thần thái của hắn, không có vẻ chán nản khi sắp thua, mà chỉ có vẻ kích động... Đạo hạnh của hắn có dấu hiệu tăng tiến."
——
Oanh!
Lão giả áo bào trắng vỗ tới một chưởng, tỏa ra quang hoa, che khuất bầu trời, bao trùm xuống Tô Đình.
Đạo pháp thuật này có uy thế vô song, hiển nhiên không tầm thường.
"Lợi hại."
Đồng tử của Tô Đình co rụt lại, đang muốn thi triển thuật hóa hồng, né qua một chưởng này, nhưng trong lòng lại như có cảm giác, nên hắn không thối lui.
Hắn dùng song chưởng vỗ tới, nâng lên bên trên một chút, vận chuyển pháp lực tới cực hạn.
Toàn thân lập tức có một tầng sáng lôi đình bao trùm lên, như lôi thần đương thời!
Một chưởng này rơi xuống, bao trùm Tô Đình ở phía dưới!
Tiểu tinh linh lập tức kêu lên sợ hãi.
Nữ tử áo đỏ vội ngăn nàng lại, nhìn về phía bàn tay, thần sắc kinh nghi bất định.
"Thắng bại đã rõ. "
"Một chưởng này đánh xuống, khó mà chống đỡ được được, nếu có thể bảo mệnh, chính là khó được."
"Đáng tiếc niên thiếu khí thịnh, hắn không nên đón đỡ."
"Nhưng muốn tránh đi cũng không phải chuyện dễ, thiếu niên này chưa hẳn có thể tránh thoát một chưởng này."
"Cuối cùng... Hả?"
Khi tất cả mọi người nghĩ rằng Tô Đình thất bại như vậy, thậm chí tính mệnh khó đảm bảo thì màn sáng ngưng tụ thành bàn tay to kia đột nhiên tiêu tán.
Lão giả áo bào trắng biến sắc, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà thiếu niên kia vẫn đứng ở chỗ cũ, toàn thân lôi quang quanh quẩn, uy thế hạo đãng.
Khí tức của hắn, tựa hồ so với lúc trước càng thêm cường hãn, càng thêm hừng hực, càng thêm kinh người.
Ánh mắt của hắn, cũng càng thêm nóng rực.