Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 477: Mục tiêu công kích




     Trên hòn đảo.

Tô Đình ở đây, vạn chúng chú mục.

Khi nãy tiểu Tiên Ông- Cát Chính Hiên còn vô cùng tôn sùng hắn, thậm chí cho rằng thiên tư của hắn không kém gì tiểu Tiên Ông.

Chỉ dựa vào điểm này, đã đủ để hắn dương danh thiên hạ.

Huống chi, khi nãy tiểu Tiên Ông đã từng đề cập qua, sở dĩ hắn đắc đạo thành tiên, càng là bởi vì vị Tô Thần Quân này cho mượn bảo sách trong ngực.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Khi hắn không có bản lĩnh cao thâm như tiểu Tiên Ông, như vậy bảo vật trong ngực hắn, chính là đầu nguồn tội lỗi.

Giờ khắc này, ánh mắt đám người đa số là nóng rực khó tả, có chờ đợi, có lấy lòng, có tham lam, có phức tạp, có cả do dự không chừng.

Lúc trước tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên có danh tiếng, cũng có đạo hạnh Bán Tiên, đều khó tránh khỏi bị đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới khiêu chiến.

Mà Tô Thần Quân có tiếng tăm nhưng khí tức của hắn lại nông cạn, mà đạo hạnh của hắn cũng không tính là quá cao, thanh danh trước đây của hắn cũng không vang dội bằng Cát Chính Hiên.

Lập tức liền có thật nhiều người nóng lòng muốn động.

Có người là vì danh tiếng, có người là vì bảo sách, có người chỉ thuần túy muốn phần cao thấp.

Lập tức có vô số ánh mắt rơi vào trên người Tô Đình.

Tô Đình cũng không có cảm giác gì, chỉ là đại hán thô kệch bên cạnh hắn lại run lẩy bẩy, sợ hãi khó tả.

"Đây là muốn làm gì?"

Tô Đình sờ lên cằm, vung tay lên một cái, bảo vệ nữ tử áo đỏ bên người, ánh mắt chợt quét về phía đám người, cuối cùng rơi vào người ra mặt đứng trước mắt này.

Người này nhìn như thanh niên, thần sắc kiêu căng, toàn thân hắn tản ra khí tức sắc bén, tay cầm một thanh pháp kiếm, khí tức sâm nhiên lập tức bắn ra.

Đây là một vị Chân Nhân, nhưng lại có vẻ mạnh hơn những Chân Nhân mà Tô Đình từng gặp phải.

Dù sao cũng là chân truyền của Tiên Tần Sơn Hải giới, sở học nhận biết, căn cơ thuở nhỏ, các loại bảo vật đều là vật thượng đẳng nhất thế gian, lại có trưởng bối trong môn dạy bảo theo một hệ thống, so với tán tu bình thường thì tất nhiên là càng lợi hại hơn rất nhiều.

"Thỉnh Thần Quân chỉ giáo."

Tề Cận Lâm giơ kiếm trước ngực, nói như vậy.

Tô Đình hơi nhíu mày, gần đây hắn rất ngứa tay, có ý muốn tìm người luyện tay, chỉ là hiện tại hắn cũng coi như nhìn ra, dù hắn đánh bại Tề Cận Lâm, đằng sau sẽ liên tiếp có người khiêu chiến.

Mà một trong những nguyên nhân khiêu chiến là chỉ sợ không ít người còn băn khoăn bảo sách trong ngực hắn, lòng mang ý đồ xấu.

Sau khi rời đi nơi này, sợ là cũng sẽ có không ít kẻ ra tay ngăn cản chặn giết, thậm chí bị người kết hợp cùng tấn công.

Hắn sờ cằm, đưa mắt đánh giá đám người, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu là đơn đấu, Tô mỗ cũng không sợ, nhưng nếu bị đám người cùng vây tới tấn công thì có chút hơi khó. . . Như vậy hiện tại đành phải đánh ra thanh danh hiển hách?"

Nếu ở đây đại triển thần uy, đánh ra thanh danh hiển hách, đánh đến mức khiến đám người đều biết bản lĩnh của Tô mỗ hắn, những kẻ có lòng dạ khó lường kia, có lẽ sẽ ước lượng xem tự thân có bao nhiêu phân lượng, sẽ bớt được không ít công phu.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Thần Quân có chút mệt mỏi, cảm thấy không biết nên nói gì.

Lúc trước muốn có người đến để luyện tập, muốn bị ăn cướp, tâm tâm niệm niệm lại không có người đến, không ngờ bây giờ lại bị người khác coi là bánh trái thơm ngon.

"Gần đây đói lâu, những mâm đồ ăn này cùng nhau bưng lên, suýt nữa đã hù dọa bản thần quân."

"Thôi được, vậy thì từng bước từng bước ăn hết bọn hắn."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, tiến lên một bước, ngang nhiên nói: "Được, hôm nay Tô Thần Quân sẽ chỉ điểm cho ngươi một phen."

Ánh mắt nữ tử áo đỏ ngưng lại, nhưng không mở miệng, chỉ là bên trong ánh mắt cũng có chút chờ mong.

Tiểu tinh linh nâng cằm nhỏ trơn bóng, cánh mỏng sau lưng nhẹ nhàng vỗ, trong lòng hơi tiếc, tiểu bạch xà lại không thể trông thấy tình cảnh này.

Ngược lại là đại hán thô kệch kia lại có chút chờ đợi, trong lòng vô cùng hi vọng vị Tô Thần Quân này thủ thắng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn tới nơi này, người tu hành xung quanh nhao nhao thối lui.

——

Tiên Tần Sơn Hải giới bên trong.

Chưởng Giáo Chí Tôn chắp hai tay sau lưng, nhìn về phương nam, ánh mắt lấp loé không yên.

Sau lưng ông ta là chư vị trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới, đều là trưởng lão Dương thần x.

"Tô Đình Tô Thần Quân?"

"Cát Chính Hiên cố ý đẩy danh tiếng của hắn lên?"

"Rõ ràng là cho Tiên Tần Sơn Hải giới ta một cơ hội cứu vãn danh dự,

Phòng ngừa hai nhà thật sự vì thế mà trở mặt."

"Có lẽ có thể là vì muốn tôi luyện thiếu niên này mà thôi?"

"Lúc trước coi Cát Chính Hiên là đá mài đao, suýt nữa đã mài gẫy lưỡi đao trong môn. . . Bây giờ trái lại, Cát Chính Hiên để đệ tử bản môn làm đá mài đao, như vậy hãy để cây đao này cũng bị mài gẫy đi, tạm thời coi như có qua có lại."

"Như thế cũng chưa chắc không thể."

Trước đó tất cả đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới đã bại trong tay Cát Chính Hiên, có thể xưng là mất hết mặt mũi.

Khi nãy Cát Chính Hiên tự xưng là trước đó đã tới gần cảnh giới Tiên gia, có vẻ là vì lấy cảnh giới đè người, xem như cho Tiên Tần Sơn Hải giới lưu lại mấy phần mặt mũi.

Nhưng dù sao Cát Chính Hiên cũng đã thắng, dù sao Chính Tiên Đạo cũng là hào quang vô cùng.

Lời ấy chỉ để người khác cho rằng Cát Chính Hiên làm người khiêm tốn, không bởi vậy mà khiến danh dự của hắn cùng Chính Tiên Đạo bị hao tổn.

Nhưng dù sao Tiên Tần Sơn Hải giới cũng đã mất mặt.

Nếu vị Tô Thần Quân trước mắt này đã nổi danh như thế, ngay cẩ tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên đều tự xưng nếu ở cùng cảnh giới, chưa hẳn có thể thắng người này.

Như vậy, đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới chỉ cần đánh bại người này, cũng giống như có thể đánh bại " Cát Chính Hiên ở cảnh giới này ".

Mà cách nói lấy cảnh giới đè người lúc trước cũng có thể ngồi vững.

Tiên Tần Sơn Hải giới lại có thể lấy lại mấy phần mặt mũi.

Dù mặt mũi đã mất, nhưng có thể lấy lại mấy phần cũng tốt.

"Đệ tử trong môn, ai có thể đánh bại người này, ban thưởng bản thảo 'Chấp Niên Thái Tuế Tinh Quân Tề Tân Niên' về tiên tổ bản môn còn sót lại, cùng bội kiếm năm đó."

Chưởng giáo bỗng nhiên mở miệng.

Đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chấp Niên Thái Tuế Tinh Quân Tề Tân Niên, chính là đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới từ tám trăm năm trước, là một trong những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, hắn một thân một mình đi Trung Thổ, trong loạn cục đã thống hợp người tu hành Lương quốc, thụ phong quốc sư.

Nhưng hắn làm người kiệt ngạo bất tuần, tới khi gần thành tiên lại muốn khiêu khích trật tự thiên địa, kiếm chọn Phong Thần đài, cho nên ngã xuống.

Nay được phong làm chính thần trên Phong Thần bảng- Chấp Niên Thái Tuế tinh quân.

Mà Tề Tuyên được xưng là Thái Tuế pháp kiếm, bởi vì tu hành cùng một môn công pháp với Tề Tân Niên năm đó, mà trình độ cực cao, trở thành xuất sắc nhất đệ tử đời này.

Lần này chưởng giáo ban thưởng sự vật không thể nói là không quý giá.

Đủ thấy chưởng giáo cũng không phải lạnh nhạt đối với những đệ tử lúc trước bại bởi Cát Chính Hiên, khiến bản môn mất hết mặt mũi như vậy.

"Đã như vậy, có nên sai người dùng lễ mời vị Tô Thần Quân này đi theo?"

"Cử động lần này không ổn, nếu ở trong Tần Sơn Hải giới mà đánh bại hắn, khó tránh khỏi có nỗi nghi ngờ là sân nhà thủ thắng, đồng thời chư vị trưởng lão bản môn ở đây, ngoại nhân không chứng kiến, khó tránh khỏi sẽ bị người mượn cớ, nói Tiên Tần Sơn Hải giới ta ngầm động tay chân."

"Nếu Cát Chính Hiên đã cho một bậc thang, vậy thì cứ thuận theo bậc thang."

"Ở hoang đảo kia, người tu hành các phương đều đến, ngư long hỗn tạp, ở nơi đó đấu cao thấp."

"Ta cũng muốn xem xem, hắn có xứng với lời khen ngợi của Cát Chính Hiên hay không!"

"Tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, môn hạ đệ tử của lão phu đều không chịu được quá ba hơi đã thất bại, lão phu xem như phục hắn, nhưng Tô Thần Quân này. . . Còn phải xem bản lĩnh của hắn một chút."

"Để Tề Tuyên tới."

Chưởng giáo bỗng nhiên mở miệng, ngữ khíông ta đầy phức tạp, thần sắc dị dạng, nhớ tới mấy phần mưu đồ trước đó.

Đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, từ nhỏ đa sinh trưởng trong tông phái, tự nhiên sẽ có lợi về địa thế.

Trước đó ông ta coi trọng Cát Chính Hiên, mới để đệ tử bản môn khiêu chiến Cát Chính Hiên, kỳ thật coi như là đã chiếm tiện nghi của Cát Chính Hiên.

Nào biết có địa lợi, đối mặt với tiểu Tiên Ông, môn hạ đệ tử cũng thất bại hết.

Bây giờ Tô Thần Quân có lẽ không chịu nổi như sự coi trọng của Cát Chính Hiên, nhưng Cát Chính Hiên đã khen ngợi như thế nên cũng không thể khinh thường.