Con giao long này có được huyết mạch long tộc, chính là huyết mạch của hậu duệ Chân Long, mà đạo hạnh đã là cảnh giới Yêu Vương, tương đương với Dương Thần Chân Nhân.
Bây giờ tu vi của nó vững chắc, căn cơ cũng coi như ổn định, nhưng bây giờ tu vi cũng chưa tới đỉnh phong, vọng tưởng một bước lên trời, đạp phá tầng cảnh giới tiếp theo, nhất định sẽ là nhóm lửa tự thiêu.
Nếu là người tu đạo ở Trung Thổ nóng vội như thế, sẽ có hậu quả cực kì nghiêm trọng, nhẹ thì tổn thương, nặng thì chết, người tu đạo ở Trung Thổ đều xưng là "Tẩu hỏa nhập ma" .
Mà cho dù là giao long, cũng khó có thể một bước lên trời.
Nó tự giác không phải địch thủ của Tô Đình, cho nên lấy thần thông che giấu, liều mạng thử đột phá.
Hành động lần này chính là được ăn cả ngã về không, cầu sinh trong cửa tử.
Ở trong mắt Tô Đình thì nó đang tự tìm đường chết, thập tử vô sinh.
Mắt thấy trên mặt biển nổi lên từng gợn sóng cả, xung quanh hình thành vòng xoáy vô cùng to lớn rộng hơn mười dặm, giống như muốn thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh, cuốn xuống đáy biển rồi xoắn nát toàn bộ.
Nhưng Tô Đình khống chế pháp thuyền, pháp lực gia trì, mặc dù ở trong vòng xoáy nhưng vẫn trầm ổn bất động.
"Vì đoạt được huyết mạch Chân Long, thế mà lại chấp nhất đến cực điểm."
Tô Đình lộ ra kinh ngạc, cũng cảm thấy hiếu kì.
Hắn nhíu lông mày lại, sau đó đưa tay ra, pháp lực trong cơ thể chuyển động, trong ngũ hành huyễn hóa thành nước, đánh vào trong biển rộng.
Trong khoảnh khắc, biển rộng mênh mông, vòng xoáy khổng lồ, dường như cứng lại.
Toàn bộ mặt biển rơi vào yên tĩnh dị dạng.
Nơi này giống như biến thành một bức tranh, vẽ một tai nạn kinh thiên động địa trên đại dương bao la.
Nhưng thân ở trong đó, lại không phải quan sát bức tranh có thể so.
Đừng nói là thiếu niên Trung Nguyên Các, ngay cả tiểu tinh linh đều có phần kinh ngạc, về phần nữ tử áo đỏ không có nhục thân, chỉ có thần hồn, giống như có thể lập tức tiêu tán trong đợt phong ba này.
Nếu như không có Tô Đình, lần này nàng ra biển, ở hải vực mênh mông này, chỉ dựa vào một đạo âm hồn thì đúng là có nguy cơ sẽ hồn phi phách tán.
"Ngươi đang làm gì?" Nữ tử áo đỏ cau mày nói: "Nó tích lũy không đủ, cưỡng ép đột phá, tất nhiên sẽ thất bại, căn bản không cần ngươi động thủ."
"Muốn tự sát ở trước mặt Tô mỗ, nó hỏi qua bản thần quân chưa?" Tô Đình nhướn mi một cái, pháp lực trùng trùng điệp điệp, trải qua thần giáp truyền xuống, gần như khiến hải vực xung quanh đều bị cứng lại.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có một tiếng long ngâm kinh động hải vực, mặt biển vốn đang cứng lại lập tức bắt đầu quyển động.
Chính bởi vì con giao long này liều tính mạng, không ngừng giãy dụa, vận dụng thần thông.
Tuy rằng Tô Đình ỷ vào thần giáp, pháp lực bắn ra có uy năng gấp mười, cho nên có thể so với Dương Thần, nhưng pháp lực của con giao long này còn cao hơn so với chưởng giáo Vân Lệnh Tông, thể phách của giao long càng cường hãn hơn, pháp lực cũng càng hung lệ.
Nếu dùng pháp lực để liều phân cao thấp thì Tô Đình chỉ có đạo hạnh tầng sáu, dù là có thần giáp cũng kém hơn một chút.
Việc này khiến Tô Thần Quân cảm thấy có chút tức giận.
Nhưng hắn chỉ có đạo hạnh Thượng Nhân cảnh mà có thể làm đến trình độ này, kỳ thật đã đủ để kiêu ngạo, mà lại so đấu pháp lực khí lực cùng giao long, vốn là lấy mình ngắn đến tấn công địch dài.
Chỗ dựa để hắn chân chính thắng được Dương Thần Chân Nhân là ở bảo bối của hắn cùng pháp thuật thần thông.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là hắn hiểu được ứng biến khi đấu pháp, nắm rõ cách vận dụng các loại tri thức hiểu, còn cả thiên phú dị bẩm, kỳ tài ngút trời, thiên tư thông minh của bản thân.
"Còn muốn phản kháng?"
Tô Đình từ bỏ suy nghĩ cùng pháo lực áp chế, ánh mắt ngưng tụ, con mắt thứ ba dọc mi tâm lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ, bắn vào trung tâm vòng xoáy kia.
Sau một khắc, lại có một tiếng long ngâm lộ ra vẻ vô cùng thê lương.
Vòng xoáy dưới mặt biển bình phục lại.
Hiển nhiên là con giao long kia bị ánh sáng từ thiên nhãn bắn trọng thương, không thể duy trì thần thông, cũng không thể thử đột phá nữa.
Khí tức của nó trong chớp mắt đã giảm mạnh, tựa như từ trên đỉnh đám mây rơi xuống đến đáy cốc.
Trong thoáng chốc, thiếu niên của Trung Nguyên Các chỉ cảm thấy khí tức to lớn uy nghiêm kia đều tiêu tán, dưới đáy biển tuy có một vật lại như cá voi, chỉ là một hải thú to lớn,
Mà không phải Yêu Vương có bản lĩnh thông thiên.
"Lên!"
Tô Đình vung tay lên một cái, lúc này chỉ thấy mặt biển vừa mới bình phục lại dâng lên một đợt sóng cả.
Sóng cao mãnh liệt, hiện ra một giao long to lớn.
So với Long Quy Yêu Tiên trong Minh Nguyên Đạo Quan, thì con giao long này hiển nhiên càng có dáng vẻ của long tộc.
Nó có đầu rất lớn, so với lâu thuyền còn lớn hơn, hai con ngươi cũng như một mặt tường lưu ly nhưng nhưng lại có vẻ âm u.
Thân thể nó kéo dài mấy trăm trượng, ở trong mắt người phàm thì thân rông này kéo dài đến phương xa vô tận.
"Đây. . ."
Tư Cố hít vào một hơi, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đều bị một cái đầu lớn của cự thú chiếm cứ, thậm chí khó mà thấy rõ toàn cảnh, chỉ cảm thấy một mảnh đen sì.
Nhưng hắn làm Thượng Nhân, có thể xem thanh toàn cảnh, mới biết đây là một đầu rồng.
Bị đầu rồng to lớn như vậy tiếp cận, bản thân nhỏ bé như sâu kiến như vậy.
Trong lòng Tư Cố dâng lên một sự sợ hãi khó tả, lo sợ không yên.
Trong lòng hắn nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy.
Nhưng mà Tô Đình đã đi về phía trước, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Bản tôn là Vô Địch Thần Quân Tô Đình. Chỉ là một giao long cũng dám làm càn ở trước mặt bản thần quân?"
Hai con ngươi của giao long lập tức nổi lên hàn quang.
Trong khoảnh khắc, tia sáng xung quanh mấy người Tô Đình dường như cũng nhạt dần, nổi lên hàn ý âm u lơ lửng.
"Muốn so nhãn lực cùng ta sao?"
Tô Đình chỉ vào con mắt thứ ba của mình, hỏi: "Hay chúng ta đối một chút?"
Giao long liên tiếp bị thiên nhãn của hắn gây thương tích, lập tức có vẻ chán nản, sát cơ cũng tiêu tán theo.
Tô Đình cười lạnh nói: "Ngay cả Yêu Tiên lão tổ tông giao long nhất mạch các ngươi, khi chính diện so sánh lực lượng còn bị bản thần quân áp chế, huống chi là ngươi?"
Con giao long này không nghi ngờ thật giả, chỉ là trong lòng biết tự thân đã không phải địch thủ của thiếu niên này, trong lòng ảm đạm, đôi mắt ảm đạm.
Tia sáng xung quanh dường cũng ảm đạm xuống.
Tô Đình bình tĩnh nói: "Ngươi tuy là Yêu Vương, bản lĩnh không thấp, nhưng muốn cướp đoạt sợi huyết mạch Chân Long trong tay ta, quả thật là ý nghĩ hão huyền."
Hắn đứng chắp tay, nhìn đầu rồng to lớn trước mắt, nhưng không có cảm giác phàm nhân ngưỡng vọng thần long, ngược lại có thần thái như thiên thần nhìn xuống.
Hắn chầm chậm đi tới gần giao long.
Chỉ cần giao long há miệng, là có thể nuốt hắn vào bụng.
Nhưng Tô Đình không sợ.
Mà giao long cũng không có động tĩnh.
Tô Đình lạnh nhạt nói: "Nhưng ta cũng rất muốn biết, nếu ngươi biết không đoạt đi được sợi huyết mạch Chân Long đã rơi vào tay ta này, cũng biết không phải địch thủ của ta, vì sao không đào mệnh, mà lại liều chết, đi mưu cầu cơ hội vạn người không được một, nếm thử đột phá, cùng ta tranh phong?"
Đôi mắt ảm đạm của Giao long trầm mặc thật lâu.
Tô Đình nâng Trảm Tiên Phi Đao lên nói ra: "Bản thần quân cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi đã không muốn nhiều lời, ta cũng không làm khó ngươi, tạo thuận lợ cho ngươi, cho ngươi thoải mái dứt khoát cũng được."
Giao long bỗng dưng mở miệng, phát ra một tiếng ngâm dài.