Biển rộng mênh mông, ở trung tâm hải vực.
Nơi này là một chỗ phồn hoa nhất trong biển rộng mênh mông, ở giữa các hải vực.
Nơi này là trung tâm biển cả, cũng là nơi hội tụ vô tận vận thế của toàn bộ Đông Hải.
Nơi này có tông môn san sát, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, nơi này cũng có thần tiên ẩn hiện.
"Trung tâm hải vực, không thiếu Tiên gia đạo phái, vô cùng bất phàm."
Nữ tử áo đỏ nói: "Ở những hải vực khác cũng có thật nhiều tông phái, thậm chí thế gia vọng tộc tu hành, nhưng chân chính có thể ở đặt chân trung tâm hải vực mới tính là đại tông phái chân chính."
Tô Đình hơi nhướn mi: "Tổ tông Trung Nguyên Các chính là một vị Địa Tiên, cũng không có tư cách xếp hạng trong đó sao?"
Nữ tử áo đỏ đáp: "Trung Nguyên Các dựa vào vị tổ sư sáng lập ra môn phái này đương nhiên có chỗ đứng, nhưng Trung Nguyên Các là nhất mạch đơn truyền, nhân khẩu thưa thớt, mà vị Chu Du tổ sư này cũng yêu thích du lịch, rất ít khi ở trong tông phái, cũng không thích hợp vào trung tâm hải vực. . . Huống chi, phụ thân ta đã từng nói, vị Chu Du tổ sư này thích đơn giản, chắc là cũng không muốn tranh hùng ở trung tâm hải vực."
Tô Đình như có điều suy nghĩ, nói ra: "Chủ nhân của trung tâm hải vực vẫn là Tiên Tần Sơn Hải giới?"
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Tục truyền trước kia từng có một đầu hung thú to lớn vô song, hung uy vô tận, đi vào Đông Hải, muốn ăn hết sinh linh trong vùng biển rộng mênh mông này, trở thành đại kiếp ở nơi này, về sau Đông Thiên Hải Vận Đế Quân xuất thủ, chém một kiếm đánh lui hung thú kia, sau trận đại kiếp này ngài đã thành tựu Đạo Tổ. . . Tám trăm năm trước, Đông Thiên Hải Vận Đế Quân cũng là một trong các tổ sư đã siêu thoát tam giới lục đạo, cho nên căn bản của Tiên Tần Sơn Hải giới tuyệt đối không kém bất kỳ tông phái gì, bao gồm cả Thủ Chính Đạo Môn có danh xưng là đạo phái thứ nhất Trung Thổ."
"Đại kiếp?"
Tô Đình chưa từng trực tiếp gặp phải cái gọi là đại kiếp, nên không cảm giác được hàm nghĩa trong đó, nhưng hắn lại cảm thấy hiếu kì về hung thú kia.
Muốn ăn hết tất cả sinh linh trong biển rộng mênh mông này, thì hung thú kia lớn đến mức nào?
Mà vị Đông Thiên Hải Vận Đế Quân kia chém một kiếm đã có thể đánh lui hung thú, đây là bản lĩnh bậc nào?
"Đúng vậy , đại kiếp."
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Mỗi khi gặp đại kiếp cũng là cơ duyên, chỉ là phải xem ngươi có thể khống chế được cơ duyên này hay không thôi. . . Giống như tám trăm năm trước, các phương tranh bá, người tu hành cũng không phải người ngoài, tiên thần cũng vào hồng trần thế tục, đây cũng là một trận kiếp số, nhưng cơ duyên đạt được từ đó cũng không ít."
Tô Đình sờ cằm, bất đắc dĩ nói: "Xem ra Tô mỗ vẫn là phải an tâm tu luyện thành tiên giữa thời thái bình thịnh thế thôi."
Nữ tử áo đỏ nghe hắn nói như vậy, không khỏi bật cười rồi nói: "Có lẽ là như thế."
Tô Đình giang tay ra, chợt nhìn thoáng qua về sau, lại hỏi: "Lúc trước tiểu tử này nói, phụng mệnh mang bảo sách đến trung tâm hải vực, trước đây Tần Sơn Hải giới đi về phía nam một ngàn hai trăm dặm, phong vào trong đỉnh, chỉ thế thôi. . . Ngươi nói hắn nói lời này là thật hay giả?"
Nữ tử áo đỏ suy tư nói: "Không giống như giả."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Không giống như giả, nhưng bảo sách mới cho mượn mấy ngày, đã phong vào trong đỉnh, đợi người tới lấy sao? Ngươi đoán xem vì sao Trung Nguyên Các này vì mượn bảo sách mà phải trả giá cực lớn?"
Nữ tử áo đỏ lắc đầu nói: "Chuyện này thì ta không rõ."
Tô Đình cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, tuy nói đại điệt nữ là đệ tử Nguyên Phong Sơn, kiến thức rộng rãi, học thức uyên bác, nhưng cuối cùng cũng không phải vị Vân Kính tiên sinh kia.
"Chỉ là ta luôn cảm thấy hình như lúc ấy kình yêu có ý riêng."
Tô Đình sờ cằm, nói: "Lần này hộ tống bảo sách, có lẽ còn có chút cơ duyên khác."
——
Mấy ngày sau.
Tiểu tinh linh vẫn đắm chìm trong bảo sách.
Thỉnh thoảng Tô Đình và nữ tử áo đỏ cũng sẽ cùng quan sát, từ đó chiếm được lợi.
Nhưng có ích lớn nhất vẫn là tiểu tinh linh.
Tiểu gia hỏa này chính là thần thai, mà bảo sách này đối với nàng dường như có lợi ích không thể tưởng tượng. . . Ngoài ra, trong sách có ghi chép liên quan tới việc tu hành Thượng Nhân cảnh, cũng đúng lúc hợp với cảnh giới hiện tại của tiểu tinh linh.
Hiện nay khí tức của tiểu tinh linh có thể nói là càng ngày càng tăng cao.
Tô Đình nhìn mà có chút kinh hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu sau, tu vi của tiểu gia hỏa này có thể so với Thượng Nhân tầng sáu, ngang bằng với mình.
Thậm chí có lẽ còn cao hơn một bước.
"Ta phải nỗ lực tu hành, cũng phải nỗ lực lĩnh hội, nếu không, đợi tu vi của nàng cao hơn ta một bậc, có lẽ sẽ thật sự bị nàng xoay người làm chủ, lấy ta làm tọa kỵ?"
Trong lòng Tô Đình sinh ra cảm giác nguy cơ, tu hành cũng chăm chỉ hơn không ít.
Việc này khiến nữ tử áo đỏ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng hết sức vui mừng.
Về phần Tô Đình, từ khi hắn đột phá tầng sáu đến nay, lại mở thiên nhãn, đối với việc tu hành đã có một tầng nhận biết càng sâu, hơn nữa dược lực của tiên tửu còn sót lại, dần dần tan ra, cũng coi như ngày đêm có chỗ tăng tiến.
Chỉ là Âm Thần của hắnã đến cực hạn, nhưng còn chưa có dấu hiệu sinh Dương Thần.
Những ngày qua nghiên cứu bảo sách, dường như hắn đã mơ hồ bắt được manh mối, tìm thấy thời cơ.
Những ngày qua, hắn không dám lười biếng, rất chịu khó tu hành, chính là vì muốn nắm chặt thời cơ lần này, từ đó âm cực sinh dương, sinh ra một sợi dương khí.
Chỉ cần âm cực sinh dương là coi như có một ngọn lửa nhỏ. . . Đây cũng là dấu hiện hắn đã đạp nửa chân vào cảnh giới Dương Thần, chỉ cần cẩn thận một chút, không đi sai đường là có thể từng bước làm Âm Thần hóa thành Dương Thần.
" Tô Đình này tuy rằng hành vi cử chỉ không nghiêm chỉnh, thường xuyên tự biên tự diễn, nhưng cũng không phải đều ăn nói suông, thiên tư ngộ tính của hắn quả thực là cực kì hiếm thấy."
Nữ tử áo đỏ nhìn ra được tốc độ tu hành của Tô Đình, cũng vô kinh hãi, thầm nghĩ: "Ngay cả Nguyên Phong Sơn cũng không có nhân vật như vậy, khó trách phụ thân mời hắn làm trưởng lão. . . Bây giờ đạo hạnh của hắn đã vượt qua ta khi ta còn sống, đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ hắn sẽ thật sự là đột phá cảnh giới Dương Thần."
Nhớ tới khi nàng vừa gặp Tô Đình, đạo hạnh của hắn mới chỉ ở tầng hai, ngay cả Âm Thần hư nhược còn sót lại của nàng mà hắn cũng không ứng phó được, chỉ có thể ỷ vào một thanh thần đao cực kì bất phàm kia, mới có thể uy hiếp tới nàng.
Mới một khoảng thời gian ngắn ngủi không gặp, thanh danh của Tô Đình đã vang dội truyền khắp Đại Chu, có sự tích diệt sát Chân Nhân, nàng đã cảm thấy chấn kinh. . . Nhưng khi chân chính so sánh với bản thân, nhìn đạo hạnh của thiếu niên này ngày càng tăng cao, vượt qua chính mình lúc toàn thịnh, trong lòng nàng không tránh khỏi tràn đầy cảm khái.
Thấy Tô Đình còn đang tu hành.
Nhưng pháp thuyền đã lái vào trung tâm hải vực.
Nữ tử áo đỏ nhìn ra phía sau thuyền một chút, thiếu niên Trung Nguyên Các kia cũng đang tu hành, có chút khắc khổ chăm chỉ.
"Nơi này xem như thuộc phạm vi trung tâm hải vực rồi."
Nữ tử áo đỏ đứng từ xa nhìn lại, biển cả xanh thẳm mênh mông vô tận, mà trên bầu trời, trời xanh mây trắng, sắc trời rất tốt.
Đối với rất nhiều người thì đây không khác gì đặt chân tới một vùng thiên địa hoàn toàn mới.
Mà Tô Đình dường như cũng phát hiện ra, từ trong tu hành tỉnh lại, hỏi: "Trung tâm hải vực?"
Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Đúng vậy, nơi này coi như thuộc về ngoài rìa, trước kia ta tưng tới trung tâm hải vực, xung quanh năm trăm dặm chỗ chúng ta này, hình như thuộc về một môn phái gọi là Vân Lệnh Tông."
Tô Đình khẽ gật đầu, nói: "Nhìn thấy, người ta đã tới hỏi thăm rồi."
Hắn chỉ tay về phía trước.
Phía trước có một chiếc thuyền lớn đang chầm chậm lưới tới, trên thuyền cắm cờ xí, chính là Vân Lệnh Tông.