Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 440: Rốt cuộc đã đợi được ăn cướp




     "Vị tiểu đạo hữu này, khí tức không sâu, vừa nhìn đã biết là người tu hành còn chưa nhập môn, sắc mặt trắng nõn, màu da không đen nhánh giống người dân sinh ra ở hải đảo, chỉ sợ khi điều hòa âm dương đã đả thương thận thủy, viên đan dược này vừa vặn thích hợp."

Sắc mặt người trung niên này có vẻ đen nhánh, trên mặt tràn đầy vẻ khẳng định.

Tô Đình không nói một lời, cố nén xúc động muốn vỗ một bàn tay chụp chết gia hỏa này.

"Ngươi có nghe nói tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo tới Đông Hải chưa?"

Người trung niên lại nói: "Đây chính là đan dược tiểu Tiên Ông luyện chế, lấy trình độ luyện đan của thánh địa Chính Tiên Đạo, tiểu Tiên Ông luyện chế đương nhiên là hiệu dụng vô tận."

Tô Đình nhìn bình đan dược kia một chút, khóe mắt cũng co quắp một chút, nói: "Chỉ dựa vào chút đạo hạnh này của ngươi mà cũng có thể đoạt được đan dược của tiểu Tiên Ông Chính Tiên Đạo?"

Người trung niên nhìn chung quanh một chút, nói nhỏ: "Tiểu Tiên Ông cùng sư phụ ta có giao tình với nhau."

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Ngươi bán thuốc giả như thế, không sợ tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo đánh chết ngươi à?"

Người trung niên nghe nói như thế cũng không tức giận, chỉ ngượng ngùng nói: "Xem ra tiểu huynh đệ vẫn có chút nhãn lực, không phải vì ta có đạo hạnh quá thấp, công pháp quá nhỏ, muốn làm chút nghề nghiệp thiên môn sao? Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo là Bán Tiên, có hi vọng đắc đạo thành tiên, kiểu gì cũng sẽ không làm khó những người tu hành ở tầng dưới chót chúng ta nha."

Tô Đình bảo hắn ta lui đi, không mua thuốc, chỉ là hắn lại để ý tới chuyện tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo đi vào Đông Hải.

Đông Hải mênh mông, hải đảo như sao, phía dưới đáy biển, địa vực vô tận, thiên tài địa bảo có vô số kể, thậm chí không ngừng sinh ra.

Chính Tiên Đạo là thánh địa luyện đan, mà trình độ đan đạo của tiểu Tiên Ông cũng được công nhận là bất phàm, hắn đi vào Đông Hải, chắc chính là vì luyện đan.

Chỉ là Tô Đình cũng đang nghĩ không biết lần này có thể gặp gỡ vị tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo kia hay không?

Nhưng biển cả mênh mông, so với Trung Thổ còn rộng lớn hơn, tuy rằng cùng ở Đông Hải, nhưng hải vực có phân chia, cũng như một phủ một huyện ở Đại Chu, thật sự có thể chạm mặt thì đó chính là hữu duyên vạn dặm.

——

"Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo."

Tô Đình chậc chậc nói: "Đúng thật sự là muốn gặp hắn một làn... Ta nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Chính Tiên Đạo, tiểu nha đầu cũng học được từ tiểu Tiên Ông kia thuâth huyễn hóa, lại chưa từng gặp người của Chính Tiên Đạo."

Nữ tử áo đỏ cầm dù giấy, ung dung nói ra: " Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo sinh mà làm tiên, được vinh dự là nhân vật có hi vọng nhất đắc đạo thành tiên hiện này, phụ thân ta từng nói kỳ thật hắn không thể cân nhắc như thế hệ tuổi trẻ."

Nói rồi nữ tử áo đỏ nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Chính Tiên Đạo truyền lại từ tại vô thượng tổ sư đạo thống, nhưng trên thực tế tổ sư sáng lập ra môn phái chính là Đạo Huyền tiên ông. Mà Cát Chính Hiên kì thực là được ngài tự mình dạy bảo, hơn nữa trời sinh có tiên thể đạo cốt, thiên phú vô song, nên đã trở thành nhân vật trong Chính Tiên Đạo tu hành ổn thỏa nhất, tiến cảnh nhanh nhất từ trước tới nay, mới được xưng là tiểu Tiên Ông."

"Mênh mông hải vực, cũng không biết có hữu duyên gặp mặt không."

Tô Đình giang tay, nói: "Vẫn nên đi xem trên hải đảo này một chút xem có thể có bao nhiêu thứ chúng ta cần."

Nơi này thuộc về khu vực người tu hành, bên trong lưu thông không phải ngân lượng, mà là lấy vật đổi vật.

Nơi này có đan dược, cũng có vật liệu, thậm chí là pháp khí, nếu đồ của song phương có giá trị bằng nhau là có thể trao đổi.

Mà nơi này cũng có phân bộ của Ty Thiên Giám giữ gìn trật tự ở đây, cũng sẽ không có hiện tượng lấy mạnh hiếp yếu.

——

Ở hải đảo này quả thật có không ít sự vật mới lạ, cũng có một chút vật liệu mà Tô Đình cần dùng đến.

Mà khi Tô Đình ở Lê sơn đã đại khai sát giới, thu được rất nhiều pháp khí, dùng để đổi lấy sự vậtcũng là sung túc.

"Đồ ăn trên biển cũng không kém."

Tô Đình cùng tiểu tinh linh mua một đống lớn, đóng gói mang đi.

Chỉ là Tô Đình hơi tiếc nuối, theo đạo lý thì người luôn tràn ngập quang hoàn của nhân vật chính giống hắn, đi tới chỗ như vậy, đáng lẽ nên xuất hiện mấy tên gia hoả có mắt không tròng, để hắn đại xuất danh tiếng.

Kết quả chờ hắn rời đi, cũng vẫn gió êm sóng lặng.

Có lẽ là Ty Thiên Giám ở đây có uy nghiêm quá nặng.

Có lẽ là khí thế vương bá của Tô mỗ quá cao.

Nhưng chưa từng xuất hiện sự cố gì nên Tô Đình vẫn cảm thấy tiếc nuối, dù sao sau này nhớ lại, sẽ không quá mức khắc sâu.

...

Về tới pháp thuyền.

Tô Đình vận dùng pháp lực, để pháp thuyền rời đảo, lái vào đại hải.

Rời đi hơn mười dặm, pháp thuyền của Tô Đình bỗng nhiên ngừng lại.

Bởi vì phía trước có bảy chiếc thuyền, so với lâu thuyền của Tô Đình thì nhỏ hơn, nhưng người trên đó có không ít.

Mà nhìn quen mắt nhất là trên một con thuyền bên trái có một người trung niên, chính là tên bán thuốc giả kia.

"Sư huynh, lúc trước ta từng thăm dò qua, tiểu tử này đạo hạnh nông cạn, không có bao nhiêu vết tích chân khí, chỉ là hắn đúng là người trong chúng ta, vừa vào tu hành."

Người trung niên nói: "Hắn ở trên đảo giống như mua không ít thứ, mà chiếc thuyền này dường như cũng không giống lâu thuyền bình thường, hẳn là một dê béo."

Thủ lĩnh đám người là một nam tử đen gầy, hình thể nhỏ gầy, nhưng đạo hạnh đã vào tầng hai, có bản lĩnh thi pháp, hắn nhìn về lâu thuyền phía trước, thần sắc biến ảo.

Mà phía trên lâu thuyền, thiếu niên kia lộ vẻ bình tĩnh, đi về mấy bước phía trước, nhìn xuống dưới.

Nam tử đen gầy chắp hai tay sau lưng, nói: "Cởi sạch quần áo, lưu lại tất cả mọi thứ, ngươi nhảy xuống biển, bơi về ở trên đảo, ngươi còn có thể sống."

Hắn thốt ra lời này, vốn cho rằng thiếu niên kia nhất định sẽ bị dọa đến tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Nào biết thiếu niên này hai mắt tỏa sáng, nói: "Các ngươi đến ăn cướp của ta sao?"

Nam tử đen gầy run lên, gật đầu nói: "Đúng thế."

Sau khi hắn ta đáp lại, mới phát hiện ra không đúng, làm sao trong giọng nói của thiếu niên này lại mang theo vẻ chờ đợi? Mà mình đến ăn cướp, dựa vào cái gì lại muốn đáp lời thiếu niên này?

Hắn ta lập tức giận dữ, không muốn nhiều lời nữa, chỉ dậm chân trên thuyền, hai tay kết ấn, muốn lập tức xuất thủ, đánh thiếu niên kia xuống.

Nhưng đúng vào lúc này, chim xanh trên vai thiếu niên mở miệng nói tiếng người, chỉ nghe giọng nói giòn tan của bé gái: "Cho ta cho ta, ta còn chưa từng một mình đối mặt với địch thủ, ngươi phải cho ta cơ hội lịch luyện."

Thiếu niên tức giận nói: "Ta cũng rất lâu rồi không động thủ? Ta chờ nhiều ngày như vậy, mới chờ được mấy kẻ nguyện ý chịu chết, ta dễ dàng sao? Từ khi ta mở thiên nhãn đến nay, còn chưa chân chính động tới uy năng của thiên nhãn, ngươi cũng nên để cho ta thí nghiệm một phen..."

"Ngươi thế nhưng là tọa kỵ của ta, ngươi dám cướp cơ hội luyện tập của ta?"

"Bớt nói nhảm đi, lần này để cho ta thử nghiệm trước... Không, thử mắt một chút, lần sau lại có người đến thì sẽ thuộc về ngươi."

"Không được, ta muốn đích thân động thủ."

"Ngươi..."

Tô Đình cùng tiểu tinh linh cãi nhau rùm beng, mười phần tức giận.

Nữ tử áo đỏ đứng sau lưng, trầm mặc nửa ngày.

Mà đám tặc phỉ ngăn trước lâu thuyền lại hai mặt nhìn nhau.

Nam tử đen gầy kia càng nghe càng thấy không đúng, trong lòng lo sợ bất an.

Tên bán thuốc giả thì tức giận nói: "Ngậm miệng! Ngươi cùng một con chim nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi có để chúng ta vào mắt sao?"

Oanh!

Bầu trời tỏa ra một đạo hỏa quang!

Ánh lửa rơi xuống!

Mặt biển nhấc lên một đợt thủy triều, nương theo ánh lửa, mà những thuyền này biến mất trong hỏa diễm sóng biển.

Tô Đình nháy nháy mắt.

Tiểu tinh linh nhìn hắn một chút.

Nữ tử áo đỏ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Trên bầu trời xuất hiện một đạo sĩ trung niên, chầm chậm rơi xuống, mỉm cười nhìn về phía Tô Đình, thi lễ nói: "Tô Thần Quân, bần đạo là người chủ sự của phân bộ Ty Thiên Giám nơi đây, vừa mới..."

Ông ta còn chưa dứt lời, đã thấy vẻ mặt Tô Đình khác thường.

"Ngươi tới gặp ta thì tới đi, động thủ cái gì?"

Tô Đình quay đầu nhìn ông ta, trên mặt tràn đầy vẻ u oán.