Ngày hôm sau.
Huyện nha.
Tô Đình cùng biểu tỷ đến đầu tiên, nhưng vị đại quản sự Tôn gia kia lại chưa có mặt.
Chỉ một lúc sau, người của quan gia cũng lục tục đến, ngoài cửa cũng đã có không ít bách tính vây xem.
Nhưng người Tôn gia còn chưa đến.
Phải biết rằng ngày đó đại quản sự Tôn gia là người thứ nhất chờ đợi ở đây.
"Chờ một lát đi."
Tô Đình quay đầu sang, nở nụ cười với biểu tỷ.
Tô Duyệt Tần từng nghe hắn giải thích nên tinh thần đã thoải mái hơn chút, lại nhìn tới cảnh tượng trước mắt, đại quản sự Tôn gia không xuất hiện, có lẽ mọi chuyện đúng như Tô Đình suy nghĩ.
Ngồi ở bên trên, Phương Khánh khẽ nhíu mày một cái, hỏi: " Người của Tôn gia còn chưa đến sao?"
Có bộ khoái đáp: "Bẩm đại nhân, không thấy người Tôn gia đến."
Phương Khánh cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Ông ta nhìn về phía Tô Đình, chỉ thấy vẻ mặt Tô Đình vẫn bình thản như cũ, mang theo ý cười nhẹ nhàng, trong lòng không khỏi có suy đoán.
Người Tôn gia đến muộn?
Tôn gia có thể nói là gia đại nghiệp đại, cũng không thiếu một vị quản sự, một người này đến chậm thì để người khác đến là được, làm sao lại hoàn toàn không có động tĩnh gì?
"Đại nhân." Sư gia ghé sát đến, thấp giọng nói: "Theo luật lệ thì chúng ta nên đi nhắc nhở một phen, nhưng nếu sau khi nhắc nhở xong mà bọn họ còn không tới, thì đó chính là Tôn gia tự mình bỏ quên trận kiện cáo này, người thắng chính là Tô Đình."
"Ừm." Phương Khánh giơ tay lên, có ý định phán quyết Tô Đình thắng, nhưng vẫn nhớ mình đang làm quan, ghi nhớ chính đạo trong lòng, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, nói: "Theo luật pháp triều đình, người vô cớ vắng mặt, được xếp vào trường hợp cố ý kéo dài, là tự bỏ kiện cáo, thắng bại lập định. Nhưng pháp luật có khoan dung, có lẽ có nguyên nhân khác, bản quan theo luật sẽ trao đổi cùng Tôn gia."
Quần chúng vây xem bên ngoài, vốn không biết ngọn nguồn, còn chờ người của Tôn gia đến.
Nghe thấy Phương Khánh nói như vậy, mọi người mới biết đầu mối trong đó.
Ngay sau đó rất nhiều người lên tiếng nghị luận, có vẻ khá ầm ỹ.
"Ta thấy Tôn gia nhất định là làm giả khế ước, giám định không thật, nên mới không dám lộ diện."
Trong lúc nghị luận, một câu nói này có vẻ càng vang dội.
Tô Đình nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện người nói lời nàyvẫn là bé trai trước kia.
Tuy Tô Đình biết đã nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn không nhịn được dựng thẳng ngón cái khen ngợi cho đứa bé kia, trong lòng tự động ghi nhớ cho hắn phát xâu kẹo hồ lô, sau này thu hồi được cửa hàng kiếm lời tiền, lại cho tiểu tử này.
"Người đến."
"Đại nhân."
"Hai người các ngươi đi Tôn gia thông báo một lần."
. ..
Tôn gia.
Lúc này đang là giờ Tỵ, ánh mặt trời sáng chói.
Nhưng bên trong Tôn gia lại như bị mây đen bao phủ.
Người ngoài đều đã lui đi, trên đại sảnh chỉ có ba người.
Chính là Tôn gia chủ, đại quản sự, cùng với Lương lão, ba vị này hôm qua dĩ nhiên đã phát hiện ra biến cố trên khế ước.
"Kỳ thực mực nước này cũng không phải lập tức biến mất trong một đêm."
Lương lão chậm rãi nói: "Theo đạo lý thì nó sẽ từ từ nhạt đi, có lẽ lúc trước là bởi vì các ngươi thường thường nhìn thấy, không để ý nên không có phát hiện, lần này, vì cất kỹ mấy ngày, bên trong ẩm ướt nên mới có chút rõ ràng."
Sắc mặt Tôn gia chủ âm trầm, quay đầu nhìn lại.
Đại quản sự run lên, thấp giọng nói: "Bút tích trước đó tuy rằng không chú ý quá nhiều, nhưng cũng sẽ không nhạt đến mức rõ ràng như vậy, chính là trong mấy ngày nay, bút tích mới nhanh chóng biến mất."
"Ồ?" Lương lão nhăn trán lại, nói: "Thật sự là như vậy, trước đây một thời gian hoàn toàn không có biến hóa, mà chỉ trong một đêm, mực nước lập tức biến mất?"
Ông đắm chìm trong đạo thư pháp đa mấy chục năm rồi.
Liên quan với vài loại mực nước như mực của con mực này, cũng không phải hoàn toàn không biết.
Nhưng nếu nói trước đây không có thay đổi, qua một thời gian lại tức khắc biến mất, điều này cũng khiến ông cảm thấy kỳ dị.
Tôn gia gia chủ nghe vậy, cau mày hỏi: "Loại mực nước này, Lương huynh cũng thấy kinh ngạc?"
Lương lão im lặng một lát, chợt lắc đầu nói: "Loại mực nước này, chưa từng nghe nói."
"Ồ?"
Tôn gia chủ đứng chắp tay, trong mắt loé ra vẻ lạnh lùng, nói: "Thế này cũng thật là kỳ quái."
Lương lão hỏi: "Làm sao lại kỳ quái?"
Tôn gia chủ trầm giọng nói: "Người này còn rất trẻ, kiến thức nông cạn, hơn nữa những năm qua luôn bị bệnh liệt giường, không bước chân ra khỏi cửa, sự từng trải so với thiếu niên tầm thường còn kém hơn. Hơn nữa từ nhỏ đã sinh ở Lạc Việt quận, chưa từng đặt chân tới nơi khác, vậy hắn biết được kiến thức này từ đâu?"
Ông ta chậm rãi đi đi lại lại, từ từ phân tích: "Một kẻ ếch ngồi đáy giếng như thế, dĩ nhiên có thể dùng tới loại thủ đoạn này, để ngươi là người đã nghiên cứu thư pháp mấy chục năm đều không phân biệt ra?"
Lương lão nghe ông ta nói như vậy cũng thấy kinh ngạc, nhưng cũng có chút xấu hổ, hít sâu một hơi rồi nói: "Đám người chúng ta nghiên cứu đạo thư pháp, hiểu rõ về giấy và bút mực, nhưng dù sao chú trọng tới 'Thư pháp' hơn, chứ không chú trọng chuyện phân biệt giấy mức. Lão phu thực sự không có nhiều kiến thức, nhưng cũng chưa chắc đây là thủ đoạn phi phàm cỡ nào."
Tôn gia chủ lấy ra tời khế ước kia, sắc mặt càng âm trầm, trong lòng phẫn nộ càng nặng, muốn muốn trực tiếp xé ra, lại phát hiện bên trên vẫn có một chút dấu vết.
Từ đêm qua đến nay, dấu vết càng phai nhạt.
Đến mức nhạt như không còn dấu vết.
Nhưng vẫn còn có một chút dấu vết.
Ánh mắt của ông ta hơi ngưng tụ, nhìn lướt qua đại quản sự, liếc mắt ra hiệu.
Rồi chỉ thấy lão nhân mặc áo bào tím này hừ lạnh một tiếng, ném khế ước ra ngoài.
Đại quản sự kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên đón lấy, ông ta nhìn khế ước, bỗng nhiên kêu lên: "Cũng không phải không có biện pháp."
Một tiếng kêu này tràn ngập kinh hỉ.
Lương lão nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đại quản sự nói rằng: "Thư pháp của Lương lão tiên sinh chính là có tiếng Đại Chu, chỉ cần dựa theo dấu vết bên trên, dựa vào hình dạng để vẽ ra, chẳng lẽ không phải Tô Đình hắn tự tay viết, hoàn toàn không có khác biệt?"
Lời đề nghị này khiến trong đại sảnh trở nên yên lặng.
Tôn gia chủ nhanh chóng liếc nhìn Lương lão, rồi lập tức thu hồi, giống như chưa từng nghe nói.
Mà sắc mặt Lương lão lại khó coi, trầm giọng nói: "Mô phỏng theo bút tích, không phải chuyện dễ. Hạ bút là nhẹ hay nặng, sẽ làm độ lớn kiểu chữ không giống nhau. Viết nhanh có trôi chảy không, sẽ khiến cảm giác về văn tự hoàn toàn không giống. Nếu như ta viết vội, nếu dùng để giấu diếm người bình thường thì không phải việc khó, nhưng ta nghe nói, thủ hạ phụ tá của Phương Khánh ở Lạc Việt quận, số tuổi rất cao, kiến thức khá rộng rãi, trình độ văn tự cũng không thấp, vội vàng vẽ xuống chắc chắn không gạt được hắn."
"Không bằng thử nghiệm một phen?" Đại quản sự gấp gáp hỏi.
"Ngươi muốn dùng danh tiếng Tôn gia đi thử nghiệm, cũng là có thể." Lương lão hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Chỉ có điều, tuy rằng lão phu không thích tiểu tử Tô Đình mực để lừa gạt, nhưng sẽ không vi phạm luật pháp, vi phạm thư pháp, vi phạm bản tâm."
Ông đứng dậy, vung tay áo nói: "Ngươi đồng ý dùng danh tiếng Tôn gia đến thử nghiệm, lão phu lại không muốn chịu nguy hiểm thân bại danh liệt, khiến thanh danh bị vấy bẩn."
Lại nói đến đây, hiển nhiên đã là giận dữ.
Đại quản sự nơm nớp lo sợ, không dám nói thêm nửa chữ.
Tôn gia chủ sớm đã có dự liệu, cũng không nói gì, giả vờ như không biết, chỉ là muốn thử xem đại quản sự có thể thuyết phục ông ta không. Bây giờ nhìn lại, họ Lương này vẫn cố chấp tới cực điểm như cũ, vẫn ngoan cố không thay đổi như vậy, thực sự khó có thể thuyết phục.
Lúc này, mới nghe Tôn gia chủ hừ lạnh trách mắng: "Nói hưu nói vượn, sao có thể để Lương huynh hạ mình đi làm việc bỉ ổi như thế? Tô Đình kia vô liêm sỉ giả dối, nếu chúng ta noi theo ở hắn, chẳng lẽ sẽ giống như hắn sao?"
Lương lão nghe vậy, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi.