Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 434: Người không gì không biết




     "Quan hệ này đúng là rất loạn."

Tô Đình khẽ khụ một tiếng rồi nói: "Coi như không nghe thấy."

Tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, nhưng trong mắt lại tràn ngập tò mò.

Còn nữ tử áo đỏ rốt cục vẫn khẽ nói: "Hoa tỷ tỷ, chuyện của rất nhiều năm trước, những hậu bối chúng ta quả thực không tiện nói nhiều, chỉ là chuyện về Phục Trọng Sơn này..."

"Chuyện ở Phục Trọng Sơn, các ngươi cứ báo cho Nguyên Phong Sơn biết, còn lại không cần lo."

Hoa tiên chầm chậm nói ra: "Nể tình công pháp ngươi học, chuyện ở Ly Nguyệt Cốc lần này, ta cũng tha cho ngươi một lần, về phần đối phương xâm phạm vào Phục Trọng Sơn ta, thay đổi tiên liên, ta tự nhiên sẽ tra rõ."

Nữ tử áo đỏ không dám nhiều lời, rốt cục vẫn nhỏ giọng đồng ý.

Hoa tiên dừng lại một chút rồi lại hỏi: "Nữ tử ở Nguyên Phong Sơn hiện nay rất ít có đúng không?"

Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Đúng vậy, trong bổn môn hiếm có nữ quan, tiểu nữ là từ nhỏ đã sinh ra ở Nguyên Phong Sơn, gia phụ là trưởng lão hàng chữ Cổ, người đời xưng là Tín Thiên Ông."

Hoa tiên nói ra: "Ta từng gặp tiểu gia hỏa này, trước kia hắn may mắn được Thiên Đình ban thưởng vật về duyên thọ, tuy rằng đạo hạnh không cao, nhưng tuổi thọ không thấp... Lúc ấy khi hắn được Thiên Đình ban thưởng, mẫu nữ hai người chúng ta cũng đúng lúc lên trời, thụ phong chức vị Thiên Tiên, cũng tính là có chút lễ phép."

Nói đến đây, hoa tiên nói khẽ: "Bây giờ ngươi chỉ là thần hồn mà thôi, là vì mất nhục thân nên mới đến tìm kiếm Thanh Liên để tạo ra thần thể ?"

Nữ tử áo đỏ thi lễ rồi gật đầu nói: "Đúng vậy."

Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán.

Thanh Liên có thể tạo nên thần thể, mà thần sông Cảnh Tú là người trồng Thanh Liên.

Vị thần sông Cảnh Tú này không phải thần chỉ bình thường, nàng không phải là quỷ thần, cũng không phải chính thần trên bảng, tự xưng là có cơ duyên khác.

Có lẽ cơ duyên chính là Thanh Liên tạo nên thần thể?

Dùng Thanh Liên để thành thần, không bị giới hạn trong Phong Thần bảng, mà dù Thiên Đình huỷ bỏ phong hào thì vẫn là thần linh.

Thần lực của bản thân cao hay thấp, cũng không chịu ảnh hưởng từ Thần vị.

"Có lẽ cũng giống như thế này."

Trong lòng Tô Đình ngầm suy đoán.

Mà đúng lúc này, lại nghe hoa tiên nói: "Nể tình Nguyên Phong Sơn, ta cũng có thể chỉ cho ngươi một con đường."

Nữ tử áo đỏ nghe vậy thì khẽ giật mình.

Ánh mắt Lý Tầm Cơ ngưng tụ, thần sắc dị dạng.

Tô Đình nghe thấy hoa tiên này nói muốn chỉ cho một con đường sáng cũng rất tò mò.

"Xin Hoa tỷ tỷ chỉ cho."

Từ trước đến nay nữ tử áo đỏ luôn lạnh nhạt, lúc này lại có chút vui vẻ, nét mặt tươi cười, dáng vẻ động lòng người.

Đây là lần thứ nhất Tô Đình thấy nàng hân hoan như thế.

"Không cần cám ơn ta quá sớm, ta cũng không phải giúp ngươi chuyện gì."

Hoa tiên ung dung nói ra: "Con đường thứ nhất, phụ thân ngươi năm đó có công đức rất lớn, cho nên được Thiên Đình ban thưởng duyên thọ quả, chỉ cần hắn lại có công đức tương ứng, có thể thỉnh cầu Thiên Đình ban thưởng phong ngươi làm thần linh một vực, như thế sẽ không còn là âm linh quỷ vật trốn đông trốn tây nữa."

Vẻ vui mừng trên mặt nữ tử áo đỏ dần dần tan đi, giống như là có quá khứ không tốt đẹp về phương diện này, nên nàng lập tức buông tiếng thở dài, nói khẽ: "Nghe lời Hoa tỷ tỷ nói, hẳn là có con đường thứ hai?"

Hoa tiên nói ra: "Con đường thứ hai, không phải ta chỉ đường cho ngươi, mà là cho ngươi đi tìm một người, hắn sẽ chỉ đường cho ngươi."

Nữ tử áo đỏ kinh ngạc nói: "Tìm một người?"

Hoa tiên chầm chậm nói ra: "Một người có thể xưng là không gì không biết."

Nữ tử áo đỏ nghe vậy, nao nao nói: "Trừ Đạo Tổ ra, còn có người có thể có bản lĩnh không gì không biết?"

Thế nhân đều biết, trong tam giới lục đạo này, không có gì mà Đạo Tổ không biết, không có gì mà Đạo Tổ không hiểu.

Ngoài Đạo Tổ ra, dù có là Chân Tiên cũng chưa chắc đã có bản lĩnh không có gì không biết.

Có lẽ cũng chỉ có Đế Quân trên Thiên Đình, quản lý tam giới lục đạo, có thể biết mọi việc trên tam giới, nhưng cũng chưa hẳn là biết rõ tất cả.

Hoa tiên từ từ nói: "Đương nhiên không phải Đạo Tổ, người này thân thành đại đạo, kì thực đã không phải tiên không phải người, chính là chân thân của thiên địa đại đạo." Thực ra ngoài Đạo Tổ ra, còn có một người, kỳ thật chưa chắc hắn đã không có gì không biết, nhưng người này mắt sáng như đuốc, minh tâm kiến tính, mọi việc trên thế gian ở trong mắt của hắn, gần như đều có thể nhìn thấu, dù là thần tiên ở trước mặt hắn cũng rất kính phục."

"Có người như vậy?"

Nữ tử áo đỏ cảm thấy mờ mịt.

Tô Đình và tiểu tinh linh liếc mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy hoa tiên này đang phóng đại.

Còn Lý Tầm Cơ dường như nghĩ tới điều gì, thần sắc khẽ biến, nhưng ngại uy thế của hoa tiên nên không dám tuỳ tiện mở miệng.

"Năm trước người này đã ngồi thuyền ra biển, quan sát sinh linh trong biển, nếu ngươi muốn tìm hắn thì phải đi về hướng đông."

Hoa tiên nói ra: "Hắn là người ôn hòa, cũng giỏi giải hoặc cho người khác, ngươi hỏi hắn thì hắn sẽ đáp. Mà tiên liên này, ngươi cũng có thể cầm đi, hỏi hắn một chút xem trên này dính khí tức của nhân vật phương nào, như vậy cũng có thể biết được là người phương nào đổi tiên liên này."

Nữ tử áo đỏ nghe vậy, vội thi lễ nói: "Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm, nhưng phải làm thế nào để tìm vị cao nhân này? Nhận ra hắn bằng cách nào?"

Hoa tiên nói ra: "Cảnh Tú Hà Thanh ra biển chính là vì gặp hắn, ước hẹn ở tại Đông Hải Trung Trung Nguyên Các, đến nay đại khái đã nửa tháng."

Nữ tử áo đỏ run lên, nói: "Nửa tháng trôi qua, đối với người trong chốn thần tiên thì đã đủ để đến bất kỳ hải vực nào thuộc Đông Hải rồi... Đông Hải mênh mông như thế, làm thế nào để tìm được người này?"

Hoa tiên bỗng khẽ cười rồi nói: "Người này ngồi thuyền là thuyền gỗ bình thường, mà tự thân hắn cũng không có pháp lực, đúng kiểu tay trói gà không chặt, một phàm nhân dạng này, ngươi nghĩ trong nửa tháng này hắn có thể lái thuyền bơi được bao xa?"

"Không có pháp lực? Một phàm nhân?"

Tô Đình cùng tiểu tinh linh và nữ tử áo đỏ cùng run lên, mãi không kịp phản ứng.

Chỉ có Lý Tầm Cơ đã tu hành hơn ngàn năm, kiến thức rộng rãi, giống như ra phát hiện cái gì, nghe đến đó thì ánh mắt ngưng lại, càng thêm chắc chắn về người mà hoa tiên đang nhắc đến.

"Nếu người này chỉ là phàm nhân, vậy sao hắn lại có thể khám phá được chuyện của tam giới?"

Tô Đình thầm nói cổ quái, hắn và tiểu tinh linh đều cảm thấy kinh ngạc.

Nữ tử áo đỏ lại không hỏi nhiều, chỉ thi cái lễ, nói: "Tỷ tỷ, trong biển cũng có người sống, nên làm thế nào để nhận ra người kia?"

Hoa tiên nói khẽ: "Đây là một vị trí giả, đương nhiên sẽ có khí độ của trí giả, đợi tới khi ngươi thấy hắn, không cần hỏi thăm, là có thể biết hắn là người mà ngươi muốn tìm."

Nữ tử áo đỏ còn muốn hỏi tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra lời, chỉ thi lễ đáp tạ.

"Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi, các ngươi đừng tuỳ tiện tiến đến Phục Trọng Sơn này nữa."

Sau đó giọng nói từ tốn mà mị hoặc của hoa tiên truyền tới: "Chuyện như thế chỉ nên có một mà không thể có hai, nếu như lại có hư hao, dù là đệ tử nhà nào, đều đừng trách ta trừng phạt quá nặng."

Trong lòng nữ tử áo đỏ run lên, khom người nói: "Vâng."

Lý Tầm Cơ cũng đáp lễ.

Tô Đình thấy thế, cũng lập tức thi lễ.

"Ba mắt kia, ngươi tên là gì?"

Hoa tiên bỗng hỏi như vậy.

Tô Đình khụ một tiếng rồi, nói: "Tại hạ Tô Đình, người ta xưng là Tô Thần Quân."

Hoa tiên ử một tiếng, sau đó quang mang dần biến mất.

Đóa hoa tươi trước mắt lập tức hóa thành một bông hoa bình thường.

"Thế là xong rồi?" Tô Đình cảm thấy kinh ngạc.

"Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Lý Tầm Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Vị Yêu Tiên ở Phục Trọng Sơn này có tiếng là..."

"Lý sư, nói cẩn thận." Nữ tử áo đỏ nhắc nhở: "Hoa tỷ tỷ tuy rằng đã thu pháp lực, nhưng bên trong Phục Trọng Sơn vẫn là địa giới của nàng, nàng chỉ cần có ý phân thần ở đây, thì vẫn có thể phát hiện ra mỗi tiếng nói cử động của chúng ta."

"Ừm." Lý Tầm Cơ nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Là tiên tử có tiếng, mỹ mạo động lòng người, trên trời dưới đất, cử thế vô song, vô số người vì nàng mà khuynh đảo."

"..."

Tô Đình thần sắc cổ quái, có một ấn tượng hoàn toàn mới đối với vị tổ sư Thiên Cơ môn này.

Nghĩ như vậy, Tô Đình có cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ, lập tức chắp tay thi lễ, nói: "Thất kính thất kính."