Nhìn lấy cảnh tượng trước mắt, tiểu tinh linh không hiểu rõ cho lắm.
Tô Đình cẩn thận dạy bảo, thấp giọng nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, sau này dù là thần Tiên Yêu Ma gì, nếu gặp gỡ phải nữ nhân, dù đối phương có đạo hạnh cao hay thấp, đối phương già hay trẻ thì đều gọi tỷ tỷ, dù sao cũng tốt hơn là gọi tiền bối. . ."
Sau khi nói xong, Tô Đình nhìn Lý Tầm Cơ một chút, nói nhỏ: "Ngươi nhìn tên phía sau kia, ông ta sống nhiều năm như vậy đều vô dụng rồi, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế gì cả, vừa lên đã hô một tiếng tiền bối, bây giờ bị đánh đến mức mặt mũi trắng bệch, ta đoán ông ta phải tu dưỡng một thời gian rất dài nữa mới có thể khôi phục."
Tiểu tinh linh cái hiểu cái không, nhẹ gật đầu.
Tô Đình cũng không lo lắng nàng không hiểu, dù hiện tại không hiểu thì sau này nhất định sẽ hiểu được.
Tiểu tinh linh là thần thai, tâm tư thông tuệ, dù chưa quen thuộc với rất nhiều phương diện trong nhân thế, nhưng chỉ cần từng tiếp xúc qua thì đều có thể ngộ ra, trình độ vô cùng cao thâm. . . Ở rất nhiều phương diện, bây giờ Tô Đình đều mặc cảm không bằng.
Ví dụ như đối lòng coi trọng bảo bối, ví dụ như lòng hố người, mấy phương diện, nàng đúng là trò giỏi hơn thầy.
Đối với việc này, Tô Đình cũng cảm thấy vui mừng, chí ít sau này nàng sẽ không dễ dàng chịu thiệt thòi.
——
Còn ở phía sau, sắc mặt Lý Tầm Cơ biến đổi, cũng không dám tức giận gì, trong lòng ông ta biết đối phương có đạo hạnh quá cao, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể đẩy lui tự thân, bản lĩnh như thế trong hàng ngũ Tiên gia cũng không tầm thường.
Ông ta cũng lờ mờ đoán được thân phận của đối phương.
Từ xưa đến nay, ở Phục Trọng Sơn thường có phi cầm tẩu thú khai linh trí, hoa cỏ cây cối thành linh, trong đó hai vị có đạo hạnh cao nhất là hoa yêu, chính là hai mẫu nữ hai, đều đã trở thành Yêu Tiên.
Hai vị Yêu Tiên này có quan hệ không kém với Hoán Hoa Các ở phương nam, cũng được Thiên Đình sắc phong, có vị trí Thiên Tiên.
Vị trước mắt này tất nhiên là một trong hai vị Yêu Tiên.
——
Nữ tử áo đỏ thi lễ.
Mà trong hoa tươi lại ung dung truyền đến thanh âm vừa lười biếng vừa tràn đầy mị hoặc khi nãy.
"Đệ tử của Nguyên Phong Sơn cũng có chút lễ phép, nhưng hôm nay ta không tìm ngươi hỏi tội, phải hỏi kẻ có dáng dấp kỳ quái phía sau ngươi kia kìa."
Nghe được lời này, nữ tử áo đỏ xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình quay đầu, nhìn Lý Tầm Cơ, nói: "Gọi ngươi đấy."
Lý Tầm Cơ run lên, đang muốn mở miệng.
Tô Đình nói ra: "Đừng suy nghĩ, ngươi là kiểu người không ra người, quỷ không quỷ, tiên không phải tiên, vừa rồi đã chọc giận vị tỷ tỷ này, hiển nhiên là tìm ngươi hỏi tội."
Lý Tầm Cơ cố nén xúc động muốn một chưởng vỗ chết hắn, lập tức tiến lên một bước.
"Không phải tìm ngươi."
Âm thanh trong hoa tươi lười biếng mà bình thản.
Lý Tầm Cơ dừng bước lại, nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh lập tức giận dữ, nói: "Ta bộ dạng đẹp mắt như thế, chỉ là thân thể hơi nhỏ một chút, ngày sau sẽ lớn lên. . . Mà ta vẫn là thần thai, bộ dáng này là bình thường."
Tô Đình thấp giọng nói: " Thần linh trên thế gian còn nhỏ giống như ngươi, chắc là gần như không tồn tại, chưa hẳn đã là bình thường."
Tiểu tinh linh bổ xuống đầu của hắn một đạo phong nhận.
"Được rồi, có ba con mắt, cũng đừng nhìn lung tung."
Giọng nói mềm mại đáng yêu bên trong đóa hoa nói: "Ta chính là tìm ngươi hỏi tội, so với bình thường người có thêm một mắt, hình thù kỳ quái như thế, nếu là trong loài hoa chúng ta thì ngươi được gọi là kỳ hoa."
". . ."
Tô Đình sững sờ một lát.
Tiểu tinh linh nhìn lại, phát hiện sắc mặt kỳ hoa đã đen lại rồi.
Sau một lúc lâu, Tô Đình vẫn khẽ khụ một tiếng rồi giải thích: "Tỷ tỷ, con mắt này của ta gọi là thiên nhãn, có thể xưng là không gì không làm được, có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, rất lợi hại, không phải quái nhãn."
Giọng nữ mềm mại đáng yêu kia nhẹ nhàng nói: "Ta mặc kệ ba con mắt của ngươi gọi là gì, nhưng tiểu tử ngươi muốn hái tiên liên cũng thôi đi, còn muốn hủy đi một tòa Ly Nguyệt Cốc của ta, lá gan đúng là không nhỏ."
Lý Tầm Cơ cùng nữ tử áo đỏ liếc nhau, cảm thấy cổ quái.
Tô Đình vội giải thích nói: "Không phải ta gây họa, đều do tên phản đồ kia, tất cả đều là hắn gây ra, người không biết lúc ấy ta mới mới vừa đi vào. . ."
"Dừng."
Hoa tiên nhẹ nhàng lên tiếng, đánh gãy lời hắn, ung dung nói: "Đều nói người thường có thể mở mắt nói lời bịa đặt, ngươi lại mở to ba con mắt, mà mấy lời nói bịa đặt này lại nói rất trơn tru, chỉ là ngươi không biết bản lĩnh của Yêu Tiên. Phục Trọng Sơn này chính là địa giới của ta, tất cả mọi chuyện bên trong đều không thể thoát khỏi cảm giác của ta, tiểu tử thối nhà ngươi đừng chống chế. . ."
Tô Đình há hốc mồm, vô lực biện bạch, chỉ dùng khóe mắt liếc qua nữ tử áo đỏ cùng Lý Tầm Cơ một chút.
Sắc mặt nữ tử áo đỏ như thường, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Lý Tầm Cơ dị dạng, ấn tượng đối với vị Tô Thần Quân này rốt cục đã thoát ra khỏi phạm trù tin đồn, bây giờ ông ta đã chân chính lĩnh hội được, nhưng trong lòng lại có chút tán thưởng.
"Tiểu tử ngươi thật to gan."
Hoa tiên kia dường như nổi giận, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra vẻ tức giận, ngược lại có cảm giác mị hoặc câu nhân.
Tô Đình thầm mắng yêu tinh chính là yêu tinh, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nói: "Việc này ta cũng không cố ý, chỉ trách tin tức của Nguyên Phong Sơn không đúng, đã nói là Thanh Liên tràn đầy sinh cơ, sẽ không xuất hiện biến cố, bỗng nhiên lại biến thành Kim Liên, sau khi ta hái mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, quả thực không thể trách ta."
"Kim Liên?"
Trong giọng nói của hoa tiên lộ ra vẻ dị dạng, chợt trầm mặc xuống.
Nữ tử áo đỏ phát hiện ra điểm khác thường, vội tiến lên, nói: "Tỷ tỷ chính là Yêu Tiên trong Phục Trọng Sơn, mọi việc trong núi không gì không biết, trong ghi chép ở tông môn chúng ta, thì trước kia ở bên trong chính là một hạt giống Thanh Liên, nhưng lần này đến đây, lại trở thành Kim Liên, không biết là chuyện gì xảy ra?"
Bên kia không trả lời.
Qua nửa ngày.
"Kim Liên?"
Hoa tiên nói ra: "Làm sao lại biến thành Kim Liên?"
Trong giọng nói này cũng mang theo vẻ nghi hoặc.
Nữ tử áo đỏ dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột biến.
Sắc mặt Lý Tầm Cơ cũng biến ảo chập chờn.
Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau, đều cảm thấy cổ quái.
Vị hoa tiên này không phải tự xưng là mọi việc trong Phục Trọng Sơn này không có chuyện gì nàng không biết sao?
Làm sao Thanh Liên hóa thành Kim Liên mà nàng cũng không biết?
"Hoa tỷ tỷ. . ." Nữ tử áo đỏ chần chờ gọi.
"Thủ đoạn thật lớn." Hoa tiên dường như nghĩ đến cái gì, chầm chậm nói: "Vài ngày trước, Hà Thanh ở Cảnh Tú đến Phục Trọng Sơn bái phỏng, ta từng chiêu đãi nàng, mà năm đó Thanh Liên là nàng phụng mệnh gieo xuống, đã từng dẫn nàng đi quan sát tiên liên ở Ly Nguyệt Cốc, lúc ấy tiên liên vẫn là Thanh Liên."
Nói đến đây, trong giọng nói mềm mại đáng yêu của hoa tiên bỗng nhiên biến thành rét lạnh, nói: "Trong thời gian ngắn ngủi lại có cao nhân đặt chân tới Ly Nguyệt Cốc, đổi Thanh Liên rồi lưu lại Kim Liên, mà ta lại hoàn toàn không biết, đạo hạnh chỉ sợ không phải là Tiên gia bình thường có thể so sánh."
Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau, khi nãy hoa yêu này nhắc tới " Hà Thanh ở Cảnh Tú ", chính là thần sông Cảnh Tú.
Hóa ra thần sông cùng hoa tiên ở Phục Trọng Sơn lại có giao tình sao?
Mà Thanh Liên kia, lúc trước lại là thần sông Cảnh Tú phụng mệnh gieo xuống?
Nếu đã là phụng mệnh, vậy đó là mệnh lệnh của người nào? Không phải là Đế Quân trên Thiên Đình chứ?
Trong lòng Tô Đình rất nhiều suy nghĩ, nhưng không có biểu lộ.
Lý Tầm Cơ giống như không nghe thấy, không dám điều tra bí mật năm đó.
"Hoa tỷ tỷ có manh mối gì không?" Chỉ có nữ tử áo đỏ nhẹ giọng mở miệng hỏi thăm.
"Không có, nhưng đạo hạnh của ngươi quá thấp, không nên dính vào chuyện của tiên thần chi, lần này đi về núi, chỉ cần báo việc này cho Nguyên Phong Sơn biết, còn lại thì không cần lo."
Trong giọng nói vốn đầy lười biếng mà bình thản của hoa tiên, giờ phút này cũng mang theo một chút nghiêm túc.
Dù trong lòng nữ tử áo đỏ tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không dám làm trái ý, chỉ thi lễ, nói một tiếng vâng.
"Nha đầu này cũng thật nhu thuận."
Hoa tiên nhẹ giọng tán dương một câu, rồi lại nói: "Kỳ hoa có ba con mắt kia, cùng chim của ngươi tiến gần tới đây. . ."