Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 158: Nguyên Phong Sơn, Thông Huyền giới




     Trong phòng luyện đan.

Bầu không khí nơi này ngưng trệ.

Tiểu tinh linh không ngừng run rẩy, bay đến một góc, không dám lộ diện.

Sắc mặt Tô Đình lại liên tục biến đổi.

Ngược lại, ánh mắt ông lão nhìn từ trên lò luyện đan, rồi lại nhìn về phía Tô Đình, nói: "Thiếu niên, chính là ngươi mang lão phu tới mà?"

Tô Đình ngẩn ra, chợt cười khổ nói: "Ta lại không biết ngài, dẫn lão nhân gia ngài tới đây làm gì?"

Chuyện liên quan đến Long Hổ Huyền Đan, hắn ước gì chỉ có một mình hắn biết.

Nhưng lão giả này nói thế lại có ý gì?

Suy nghĩ trong lòng Tô Đình khẽ chuyển, mơ hồ bắt được cái gì, ánh mắt hơi co lại, cả kinh nói: "Lẽ nào. . ."

Lời còn chưa ra khỏi miệng, nhưng lão giả kia đã giơ tay lên.

Trong lòng bàn tay ông lão ngưng tụ pháp lực, tạo thành một dấu ấn huyền diệu phức tạp.

Con ngươi Tô Đình co rụt lại.

Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ!

Dấu ấn trong tay ông lão này lại bất ngờ chính là dấu ấn mà nữ tử áo đỏ dạy hắn!

Mà Tô Đình cũng dựa theo lời nữ tử áo đỏ chỉ điểm, trên đường đi tới, không ngừng đánh xuống dấu ấn.

Cũng chính là nói dấu ấn này đã triệu hoán ông lão này đến rồi?

"Lão nhân gia ngài bị dấu ấn đưa tới?" Tô Đình hỏi.

"Đúng vậy." Ông lão chậm rãi nói rằng: "Lão phu nghe nói trong núi này xuất hiện dị tượng long hổ, cũng có suy đoán đại khái, vì vậy mới tới xem một chút, không ngờ lại nhận được niềm vui bất ngờ này, nhìn thấy một đạo dấu ấn của bản môn, vì vậy mới truy tìm tới."

"Thì ra là như vậy."

Tô Đình cười cợt, chỉ là nụ cười vẫn cứng ngắc.

Tiểu tinh linh đột nhiên cảm thấy nụ cười của hắn cực kỳ khó coi, cười mà giống như khóc vậy, lẽ nào đây chính là miêu tả câu "Mừng đến phát khóc" mà trước đây nàng từng nghe qua?

Tô Đình sờ sờ mặt, thần sắc quái lạ.

Nữ tử áo đỏ đã nói đây là dấu ấn của Nguyên Phong sơn, chỉ cần có đệ tử Nguyên Phong sơn nhìn thấy dấu ấn này, nàng coi như đạt thành ước muốn trong lòng.

Tô Đình không biết ước muốn trong lòng nàng rốt cuộc là cái gì.

Mà Tô Đình cũng không biết dấu ấn này có tác dụng gì, nhưng mơ hồ có thể hơi hơi suy đoán một chút.

Đây có lẽ là một loại đánh dấu, có thể để đệ tử Nguyên Phong sơn biết được tin tức về nàng.

Nhưng Nguyên Phong sơn căn bản không ở Khảm Lăng.

Có lẽ có đệ tử Nguyên Phong sơn du lịch đến đây, bị dị tượng long hổ hấp dẫn mà tới.

Cũng có lẽ là sau mấy năm thậm chí mấy chục năm, có đệ tử Nguyên Phong sơn nghe nói nơi này từng hiện ra long hổ dị tượng, nên đến đây tra xét một phen.

Tô Đình lưu lại dấu ấn ở đây, chính là vì để người của Nguyên Phong sơn đi tới nơi này sau hắn nhìn thấy dấu ấn này.

Nhưng hắn không ngờ sau khi hắn đánh ra dấu ấn này, người của Nguyên Phong sơn lại đến nhanh như vậy.

Nhanh đến mức hắn còn chưa kịp ra tay chiếm lấy Long Hổ Huyền Đan, người cũng đã đến.

"Thật sự là còn nhanh hơn cả Tào Tháo."

"Sớm biết thế thì để đến lúc trở lại rồi lại đóng dấu."

"Lúc này lại hãm hại chính mình rồi."

"Đậu xanh!"

. ..

Ngay khi vẻ mặt Tô Đình đang cứng ngắc, ánh mắt không ngừng biến ảo.

Ông lão chỉ cười nhạt tiếng, nói: "Lão phu không hỏi chuyện khác, chỉ là để ngươi biểu diễn một phen mà thôi."

Tô Đình không lập tức biểu diễn dấu ấn, chỉ thấp giọng nói: "Không biết tiền bối là?"

Dấu ấn của nữ tử áo đỏ đã đưa đệ tử Nguyên Phong sơn tới, cũng chính là đồng môn của nàng.

Nhưng cũng không biết có phải là kẻ thù hay không?

Nếu như là lúc khác, dù có là kẻ thù của nữ tử áo đỏ kia thì thế nào, Tô Đình cũng không để ý.

Nhưng người trước mắt này nếu thật sự tới tìm kẻ thù, mà biểu tỷ cũng ở bên cạnh nàng, như vậy có phải sẽ bị liên lụy không?

Nhưng suy nghĩ này chỉ trong chớp mắt đã tiêu tan đi.

Nữ tử áo đỏ khôn khéo như quỷ vậy, không, nàng là quỷ khôn khéo, không thể hại chính bản thân nàng.

Vậy lão giả này không phải kẻ thù.

"Lão phu đến từ Nguyên Phong sơn, Thông Huyền giới."

Ông lão chậm rãi nói rằng: "Dấu ấn này của ngươi là dấu ấn của Nguyên Phong sơn ta, lão phu đi qua nơi này, thấy ấn ký này nên mới đến đây."

Tô Đình nghe vậy, ngược lại kinh ngạc nói: "Tiền bối không hỏi ta gì sao?"

Ông lão cười hỏi: "Hỏi cái gì?"

Tô Đình nói: "Ví dụ như dấu ấn này đến từ đâu, vì sao ta học được, rồi vì sao phải khắc dấu ấn ở đây."

Ông lão cười nói: "Dấu ấn của Nguyên Phong sơn ta không cần phải phiền phức như thế, ngươi biến hóa ra dấu ấn này là lão phu tự có thể hiểu được."

Tô Đình cảm thấy rất quái dị, cũng thấy huyền bí, nhưng cũng không có từ chối.

Dù sao lão giả này có đạo hạnh cao thâm khó dò, hắn không thể từ chối được.

Chỉ thấy Tô Đình vươn tay ra, Chân khí chuyển động, từ từ dịch chuyển, ngưng tụ thành dấu ấn, không ngừng trùng điệp.

Dấu ấn này chỉ cần dùng Chân khí để triển khai, nữ tử áo đỏ kia hiếm hoi chỉ còn sót lại Âm Thần, vì vậy cần mượn hàn khí của biểu tỷ đến ngưng tụ, nhưng Tô Đình vẫn có thân thể, trong người có Chân khí nên đơn giản rất nhiều.

"Này. . ."

Ông lão thấy rõ dấu ấn dịch chuyển, sắc mặt dần dần không ngừng biến ảo.

Trong lòng Tô Đình rùng mình, cảm thấy hơi thấp thỏm.

Ông lão này có đạo hạnh cao thâm, cũng rất trầm ổn dù hỉ nộ cũng không hiện rõ, nhưng lúc này sắc mặt lại liên tục thay đổi, hiển nhiên trong dấu ấn này chứa tin tức làm ông ta cực kỳ giật mình.

Nhưng cũng may lão giả này biến hóa như thế cũng không phải là chuyện xấu.

Bởi vì Tô Đình nhìn thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt của người lão giả này.

Đó là một loại cảm giác mừng như điên!

Đó là vẻ mặt vui mừng xuất phát từ nội tâm!

Đó là một loại kinh hỉ hầu như khó có thể áp chế!

Dù cho trầm ổn như lão giả này, nhưng vẫn không nhìn được vui mừng như vậy.

"Rất tốt."

Ông lão này dù sao cũng không phải người thường, đạo hạnh cao thâm, cũng có tâm như gương sáng, lúc này đã bình tĩnh lại, nói: "Lão phu biết rồi."

Chỉ dựa vào quá trình Tô Đình biểu diễn dấu ấn phức tạp này, dường như ông ta biết đượcrất nhiều chuyện.

Tô Đình cũng hơi cảm thấy khiếp sợ đối với chuyện này.

Ông lão gật đầu nói: "Ngươi biểu diễn dấu ấn này ở trước mặt lão phu, xem như một hồi duyên phận."

Lời nói vừa dứt, ánh mắt ông ta nhìn về phía Long Hổ Huyền Đan, chậm rãi nói rằng: "Long Hổ Huyền Đan này có thể trợ giúp người đắc đạo thành tiên, chính là tuyệt đỉnh đan dược nhân gian, chính là với tình huống lúc này của lão phu cũng có tác dụng lớn. . ."

Tô Đình sớm biết như vậy, không khỏi hít một tiếng.

Lần này nhọc nhằn khổ sở lại chỉ để làm sính lễ cho người khác?

Hắn cẩn thận nghĩ lại, dường như đây vẫn là lần thứ nhất chịu thiệt thòi như vậy?

Cuối cùng cũng là vì đạo hạnh không đủ a!

"Nhưng. . ."

Ông lão lại đột nhiên chuyển giọng, nói: "Đan dược này thiếu mất bước cuối cùng, khiến dược hiệu giảm mạnh, bây giờ đối với ta đã không còn tác dụng lớn như vậy. Nhưng dù vậy, Long Hổ Huyền Đan đã nửa thành này cũng vượt qua những thiên tài địa bảo thượng đẳng kia, hôm nay lão phu để nó lại cho ngươi, xem như quà gặp mặt cho đoạn duyên phận này."

Tô Đình nghe vậy, bỗng nhiên đại hỉ, nói: "Đa tạ tiền bối."

Ông lão gật gật đầu, nhìn về phía tiểu tinh linh, khẽ cau mày, nói: "Thần thai do thiên sinh địa dưỡng?"

Dừng một chút, ông lão buông tiếng thở dài, thấp giọng nói: "Đáng tiếc sinh không gặp thời. . ."

Nói xong, ông hơi hơi phất tay, đi về phía trước đến, nhìn về phía tiểu tinh linh, nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi có nguyệnđi theo lão phu?"

Tiểu tinh linh nhìn Tô Đình một chút, lại nhìn lão giả này một chút, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Có ích lợi gì sao?"

Ông lão cười nói: " Nguyên Phong sơn ta tuy không phải Đạo môn Tổ Đình, nhưng cũng là một trong Thánh địa đạo gia, có truyền thừa tuyệt đỉnh, tổ tông ở trên trời cũng có thần tiên đang làm nhiệm vụ, ngươi gia nhập vào tông môn chúng ta, tất nhiên sẽ tiền đồ vô lượng. Không nói cái khác, dù sau này ngươi không có đắc đạo thành tiên, dựa vào thần khu này, cũng có thể ký danh ở Thiên Đình, làm tiểu thần một phương."

Tiểu tinh linh suy nghĩ một chút, nói: "Trước đó đạo sĩ luyện đan kia cũng nói như vậy, nhưng chỗ tốt hắn đồng ý còn tốt hơn nhiều so với ngươi."

"Ha ha ha." Ông lão cười nói: "Quỷ linh tinh, muốn theo ta về còn cò kè mặc cả sao? Cũng được, chúng ta không có duyên phận, chấm dứt ở đây."

Nói xong, ông lão đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, bay lên không trung rồi hóa thành một ngọn gió rời đi.

"Đợi đã. . ." Tiểu tinh linh nhất thời cuống lên, kêu một tiếng.

"Ha ha ha!" Tâm tình Tô Đình thật tốt, chỉ vào nàng cười nói: "Đáng đời ngươi bụng đầy ý nghĩ xấu, lúc nào cũng nghĩ cò kè mặc cả, còn đòi hỏi đãi ngộ cao, muốn khoác lác lừa người ta, không nhìn ra nhân gia có đạo hạnh cao thâm khó dò, là người tu hành từng trải thâm hậu sao? Đáng đời ngươi lần này bỗ lỡ cơ hội, ha ha ha. . ."

"Hừ!" Tiểu tinh linh vỗ hai cánh, hai tay ôm ngực, hai má phồng lên đầy tức giận.

"Không có chuyện gì sao." Tô Đình cười an ủi: "Tô mỗ có thiên phú tuyệt đỉnh, cơ duyên vô số, vận thế ngút trời, ngày sau tiền đồ vô lượng, không nói trước không có người nào sau cũng không có ai, tuy nhiên cách biệt không xa. . . Sau này ngươi theo ta, nhất định cũng sẽ không kém."

"Không biết xấu hổ!" Tiểu tinh linh nghiêng đầu nói.