Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 157: Ông lão quỷ dị




     Trong phòng luyện đan.

Chỉ có một tôn lực sĩ đứng sừng sững bất động.

Mà thiếu niên nằm trên đất vẫn nhắm mắt lại như cũ, duy trì tư thế đưa tay hướng lên trên.

Ánh đao lóe lên, trở lại trong tay.

"Soái sững sờ."

Thiếu niên tự tán thưởng một tiếng, thu lại thần đao, nhảy lên một cái, nhìn về phía vách tường đổ nát thê lương phía sau.

Nơi đó đã biến thành bức tường đổ nát, một vũng máu lan rộng ra.

Người nằm dưới đống đá vụn đã không còn tiếng động.

"Nha!"

Tiểu tinh linh vỗ cánh bay vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không khỏi tràn đầy kinh ngạc, nói: "Chỉ mới một lúc như thế mà ngươi đã xong việc rồi?"

"Phí lời."

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói: "Tô mỗ là người nổi tiếng vì nhanh."

Nói xong câu này, hắn không biết tại sao, luôn cảm thấy một hỏi một đáp cùng tiểu tinh linh này có gì đó quái lạ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, nhìn về phía lão đạo sĩ đã ngã xuống đất.

Tiểu tinh linh chỉ về đằng trước, nói: "Kẻ bị chôn ở phía dưới kia hình như rất lợi hại, ngươi không đi nghiệm thi sao?"

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Nghiệm cái gì mà nghiệm? Hắn bị ta dùng một thần đao đâmvào từ giữa hai chân, sau đó đâm xuyên vai trái ra, trong quá trình này đã chặt đứt tâm mạch của hắn, sau đó thần đao lại chém xuống, chém vỡ xương sống lưng của hắn, cuối cùng lại bị lực sĩ của ta đánh một quyền, khiến tất cả nội tạng của hắn đều bắn ra từ phía sau lưng. . . Như vậy còn có thể sống sót, ngươi tưởng hắn là chân nhân Dương Thần sao?"

Tiểu tinh linh nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, lập tức lắc đầu.

Nhưng giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin là chỉ trong chốc lát, Tô Đình đã giải quyết xong tất cả.

Phải biết rằng những thi thể người tu đạo tầng hai ở phía trước đều có tử trạng thê thảm, cảnh tưởng máu tanh đó còn chưa biến mất trong đầu nàng.

Hai hung nhân vật hung ác tới cảnh giới tầng ba này đã in xuống ấn tượng cực sâu trong lòng tiểu tinh linh.

Hơn nữa, nàng cực kỳ sợ đối phương đoạt được Long Hổ Huyền Đan, sau đó tu thành Thượng nhân, khiên nàng cùng Tô Đình không có đường để trốn, khó bảo toàn tính mạng.

Nhưng lúc này, Tô Đình vừa đi vào một lúc đã giải quyết xong hai người hung ác này?

Cảnh tượng kịch liệt đấu pháp, kết quả khốc liệt mà nàng nghĩ đều chưa từng xuất hiện, tất cả có vẻ dễ dàng như vậy.

Chẳng lẽ lúc trước là Tô Đình doạ nàng?

Hay là thiếu niên này còn lợi hại hơn so với nàng tưởng tượng?

"Suy nghĩ lung tung cái gì đấy?"

Tô Đình không chú ý tới nàng, hắc một tiếng, nói: "Bản lĩnh của ta vốn không kém gì bọn hắn, lực sĩ của ta cũng không kém bọn hắn."

"Dù hai người bọn hắn liên thủ với nhau ở lúc toàn thịnh, ta đều có thể chính diện chống lại, huống chi hai người bọn hắn còn tranh chấp nội chiến, một người chết rồi, một người lại thương. . ."

Nói xong, Tô Đình vô cùng đắc ý, lặng lẽ nói: "Chẳng qua chỉ là thu thập một kẻ bị thương nặng, hơn nữa Tô mỗ còn dùng thủ đoạn 'Đánh lén' chỉ có người khôn khéo mới có này."

"Trong tình huống như vậy, nếu vẫn phải ác đấu một hồi mới có thể thủ thắng, vậy thì Tô mỗ ta thực sự đã đánh mất uy danh hiển hách ở cảnh nội Đại Chu rồi."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, khí thái mười phần.

Tiểu tinh linh cũng không nghi ngờ như lúc trước nữa, trong lòng chỉ thấy cảm phục.

Tô Đình nở nụ cười thành tiếng, đi về phía trước.

Nếu là lúc trước Huyết tán nhân này thực sự ăn Long Hổ Huyền Đan vào, Tô Đình đúng là phải cân nhắc tới chuyện Long Hổ Huyền Đan có thể giúp hắn ta cải tử hồi sinh không.

Nhưng không có Long Hổ Huyền Đan, thì Huyết tán nhân cũng chỉ là một người tu hành tầng ba.

Bị thương nặng như vậy, đừng nói là đạo hạnh tầng ba, dù có là Thượng nhân tu thành Âm Thần, cũng sẽ mất mạng.

Tô Đình đi tới bên cạnh lão đạo sĩ kia, chỉ thấy lão đạo sĩ kia cũng bị cắt đứt tâm mạch, ngỏm từ lâu rồi.

Nhưng lúc này Tô Đình cũng không có tâm tư đi nhặt xác cho bọn hắn, hay thuận tay vơ vét bảo bối gì, bởi vì tất cả bảo bối cũng không sánh bằng một viên Long Hổ Huyền Đan!

Trước tiên lấy được Long Hổ Huyền Đan mới là quan trọng!

" Long Hổ Huyền Đan của ra!"

Tô Đình làm nóng người, thần sắc kích động, nói: "Không uổng công ta bôn ba một đường, lại lo lắng sợ hãi, còn liều mạng đấu pháp một hồi, sau khi trải qua bao gian khổ, cuối cùng cũng đoạt được ngươi."

Hắn nhìn lướt qua, không thấy tung tích của Cát Chính Hiên.

Hiển nhiên đệ tử kiệt xuất của Chính Tiên đạo không ở chỗ này, cũng không phải là đi về cõi tiên ở đây, có lẽ là trong lúc luyện đan gặp chuyện gì đó nên bỏ nơi này mà đi rồi.

Cũng không biết là chuyện gì, có thể khiến người này từ bỏ một viên Long Hổ Huyền Đan có thể nói là "Tiên đan" như vậy?

Tô Đình cũng không nghĩ quá nhiều.

Lúc này trong đầu hắn đều là Long Hổ Huyền Đan.

Hai tay hắn kết ấn, ấn quyết biến hóa!

Đây là ấn quyết để thu lấy đan dược!

Chỉ thấy chân khí của hắn vận chuyển, ấn quyết biến ảo, liên tiếp đánh ra mười chín đạo pháp ấn, muốn đánh về phía lò luyện đan.

Nhưng hắn mới vừa xuất thủ, sau lưng đột nhiên bị người vỗ một cái.

Oành một tiếng!

Mười chín đạo pháp ấn toàn bộ tiêu tan!

Tô Đình dừng lại, cả người cứng đờ.

"Người trẻ tuổi, ngược lại cũng thực không tồi."

Phía sau truyền tới một giọng nói già nua mà bình thản, xa xôi nói: "Rõ ràng chiếm hết ưu thế, lại không muốn chính diện giết địch, còn giả chết đánh lén, từ đó có thể đánh một đòn lấy mạng đối phương. . . Một người trẻ tuổi có tâm trí thông tuệ, ý thức đấu pháp cao mà lòng dạ ác độc, đê tiện vô liêm sỉ như vậy, đã rất nhiều năm lão phu chưa từng thấy rồi."

Trong giọng nói già nua này dường như mang theo một tia tán thưởng.

Cả người Tô Đình cứng ngắc, miễn cưỡng nói: "Quá khen."

Cả người hắn chỉ thấy lạnh toát vì sau lưng không cảm nhận được nửa điểm khí tức.

Dù hắn có cảm giác nhạy cảm phi phàm, hầu như vượt qua người tu hành tầng ba tầm thường, nhưng vẫn không cảm nhận được một chút dấu vết ở phía sau.

Nhưng giọng nói già nua này chủ động mở miệng để Tô Đình biết, sau lưng mình là một ông lão có đạo hạnh cao thâm khó dò.

Đạo hạnh cần cao bao nhiêu mới có thể lặng yên không một tiếng động, đi tới sau lưng Tô Đình, mà không bị Tô Đình phát hiện?

Nhân vật như vậy, thật sự muốn ra tay, chẳng lẽ không phải có thể giết người trong vô thanh vô tức?

Tô Đình muốn quay đầu lại xem, nhưng cũng không dám manh động.

Mà đúng lúc này, ông lão kia lại chậm rãi lên tiếng: "Quay người qua đi."

Tô Đình dừng một chút, mới chậm rãi xoay người.

Chỉ thấy sau lưng hắn có một ông già đang đứng, dung mạo thất tuần, vóc người tầm trung, mặc trường sam màu nhạt, ánh mắt sâu thẳm, thần sắc lạnh nhạt.

Trong lòng Tô Đình vô cùng căng thẳng.

Bởi vì hắn nhìn thấy ông lão giả này bằng mắt thường.

Nhưng trong cảm giác của hắn thì phía trước chỉ là một mảnh hư không.

Hắn căn bản không thể cảm ứng được ông lão này.

Ông lão giả này có đạo hạnh cao thâm khó dò!

"Thiếu niên, chào ngươi." Ông lão mỉm cười nói.

"Có lẽ, không được tốt."

Tô Đình cười khá cứng ngắc.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, kết quả lại xuất hiện một ông lão như thế, làm thợ săn bắt chim sẻ?

Sao lại đột nhiên xuất hiện một đại nhân vật như thế chứ?

Đã nói không thể hô khẩu hiệu, không thì sẽ vấp ngã mà!

Nhưng áo đỏ ma nữ kia có chết rồi còn không nghe, cứ cường điệu nói hắn là người ở Khảm Lăng có khả năng đoạt được Long Hổ Huyền Đan nhất.

Hiện tại quả nhiên xuất hiện ngoài ý muốn.

Đầu tiên là hai người tu đạo đạt tới tầng ba Ngưng Pháp.

Bây giờ lại xuất hiện một ông lão có đạo hạnh sâu không thấy đáy.

"Ngươi rất tốt."

Ông lão gật gật đầu, nhìn về phía lò luyện đan kia, nói: "Long Hổ Huyền Đan?"

Tô Đình cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Ta nói không phải, lão nhân gia ngài tin sao?"

Ông lão nở nụ cười hỏi ngược lại: "Ngươi nói lão phu tin sao?"