Tình cảnh nhất thời có chút yên tĩnh.
Thần đao treo ở trước mặt tiểu tinh linh.
Đối mặt với một lưỡi dao to lớn như thế, tiểu tinh linh run lẩy bẩy, hai cánh gần như không thể vỗ nữa, suýt nữa đã rơi xuống.
"Ta nào có lừa ngươi?"
Tiểu tinh linh cất tiếng khóc nức nở nói: "Ta đều nói thật mà, ngươi không được bắt nạt ta."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Ngươi biết vị trí Long Hổ Huyền Đan, vậy sao ngươi không đi lấy?"
Hắn nhìn tiểu tinh linh này, tràn ngập ngữ khí trêu tức, nói: "Đây chính là chí bảo hiếm có thế gian, mà ngươi cũng rất thân quen cùng đạo sĩ kia, sau khi đi tới đó, dù hắn có ở đó, cũng sẽ không nghĩ rằng ngươi đi đoạt đan dược, chí ít cũng sẽ tha cho ngươi một mạng."
Tiểu tinh linh dùng hai tay ôm ngực, run rẩy nói: "Ta lại không phải tu đạo như các ngươi, ta ăn thứ kia làm gì? Một viên đan dược, so với nửa người của ta còn lớn hơn, ta cũng không ăn trôi mà. . . Ngươi làm sao lại không giống đạo sĩ kia thế, chỉ muốn bắt nạt ta?"
Thân thể nàng nhỏ bé, hai cánh thông suốt, khuôn mặt non nớt, tràn ngập vẻ đáng yêu lẫn đáng thương.
Trong lòng Tô Đình dâng lên cảm giác tội lỗi, cứ luôn có cảm giác như đang bắt nạt bé gái. Nhưng trong nháy mắt hắn đã phục hồi tinh thần lại, đây rõ ràng là Tô mỗ hắn suýt nữa bị hãm hại, kết quả trong lòng còn cảm giác tội lỗi, đây là đạo lý gì?
"Ngươi đừng ngắt lời."
Tô Đình tức giận nói: "Ngươi đi theo ta."
Tiểu tinh linh vội khoát tay nói: "Ta không muốn đi."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Sao ngươi không đi?"
Tiểu tinh linh nói: "Ta nhớ nhà, không muốn đi."
Tô Đình cười không nói, thần đao chỉ về trước.
Tiểu tinh linh bay một chút sang bên cạnh.
Thần đao cũng hơi dịch về bên cạnh.
Tiểu tinh linh sợ đến run lẩy bẩy, nói: "Ngươi không được bắt nạt ta."
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Ngươi cũng đừng có hại ta."
Hắn nhìn về phía tiểu gia hỏa này, nói: "Chớ giở trò lừa ta, Tô mỗ có tiếng là thông minh lanh lợi, ngươi không lừa gạt được ta. Hiện tại ngươi đã nằm trong tay ta, nhanh chóng nói cho ta, tại sao ngươi không dám đi? Trong động phủ Yêu Hổ kia có cái gì? Hay nơi đó vốn là tuyệt địa?"
Tiểu tinh linh vội lắc đầu, mặt đầy vô tội, nói rằng: "Không có không có."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Không có? Vậy ngươi đi cùng ta? Còn không nói thật, ta sẽ bổ một đao xuống đồ xấu bụng nhà ngươi!"
Tiểu tinh linh run lên một cái, nói: "Không phải do ta sợ Yêu Hổ kia không chết à?"
Tô Đình sững sờ dưới, giọng nói lập tức cao tới quãng tám, nói: "Ngươi nói cái gì? Yêu Hổ có khả năng không chết?"
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Khi ta còn ở trong bụng mẹ, đã cảm thụ được Đại Yêu Vương trong núi này lợi hại, ta sợ nó không chết. . . Tuy rằng đạo nhân kia cũng phi thường lợi hại, nhưng lần này hắn đi rồi, mãi vẫn không trở lại đón ta, ta chỉ sợ hắn đã bị con hổ kia giết chết ở bên trong rồi."
Nói xong, nàng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tô Đình, nói: "Ta không dám đi, nhưng ngươi lại muốn đi, không bằng đi giúp ta xem một chút, xem đạo nhân kia chết chưa?"
Tô Đình cả giận nói: "Ngươi quả nhiên không có ý tốt, muốn bẫy ta đi qua dò đường cho ngươi! Lỡ may Yêu Hổ kia không chết, ta đi qua không phải tự đưa món ăn sao?"
Hắn hừ một tiếng, nhưng trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Con Yêu Hổ kia đã bị luyện thành Long Hổ Huyền Đan, nhất định là đã hòa vào bên trong đan dược.
Đạo nhân kia xảy ra biến cố gì thì hắn còn chưa rõ lắm, nhưng Yêu Hổ này đã thành đan dược rồi, không thể còn sống được.
Tiểu tinh linh này không hiểu rõ thường thức luyện đan, nhưng Tô Đình cũng hiểu một chút.
Biết nguyên nhân thật sự mà tiểu tinh linh này lo lắng cũng không tồn tại, Tô Đình thấy ung dung hơn một chút.
Nhưng vì muốn cẩn thận, hắn vẫn quyết định mang theo tiểu tinh linh này cùng đi.
. ..
"Mọi người cùng nhau đi, đến lúc có chỗ tốt, ta chia cho ngươi một chút."
Tô Đình nghiêm mặt nói: "Cùng lắm thì ta hào phóng một chút, cho ngươi ngửi Long Hổ Huyền Đan một lần, không, hai lần đi?"
Tiểu tinh linh lắc lắc đầu, nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết vị trí hang động của Yêu Hổ, nhưng ta không đi theo ngươi."
Tô Đình hừ lạnh: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi không đi cũng phải đi. . . Ta không tin, ngươi sinh trưởng nơi này, mà không có tác dụng ở chỗ Yêu Hổ kia?"
Tiểu tinh linh nói: "Thật sự không có."
Tô Đình cười lạnh nói: "Có hay không, đi thì biết."
Tiểu gia hỏa này nhìn như ngây thơ đơn thuần, kì thực bụng đầy ý nghĩ xấu, Tô Đình tin tưởng, nó ở trong núi này nhất định là có tác dụng. Nếu thật sự gặp nạn trong núi, có lẽ nó có thể mang chính mình chạy thoát.
Lúc này cũng không thể thả nó!
"Ta không muốn đi!" Tiểu tinh linh kiên định nói.
"Không đi thì ta chém ngươi!" Tô Đình hừ một tiếng, nói.
"Đạo nhân nói rồi, sĩ khả sát bất khả nhục!" Tiểu tinh linh nghẹo đầu.
"Vậy thì ta chém ngươi!" Tô Đình hợp chỉ thành kiếm, triển khai thần đao.
"Đợi chút. . ."
Tiểu tinh linh cắn ngón tay út, nói: "Tình cờ sỉ nhục một lần cũng không thành vấn đề. . . Ngươi muốn ta đi, cũng không phải không được, nhưng muốn ta đi, ngươi có thể cho ta cái gì?"
Tô Đình thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ, sau đó mới nói: "Ta hào phóng một chút, cho ngươi mượn Long Hổ Huyền Đan ngửi mười lần."
Tiểu tinh linh khẽ hừ một tiếng, trề môi nói: "Sĩ khả sát, bất khả nhục."
Tô Đình nói rằng: "Bằng không ta chịu thiệt, tiêu hao một tia pháp lực để điểm hóa cho mẹ ngươi?"
Tiểu tinh linh phồng má, không nói một lời.
Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Vậy quỷ tinh linh nhà ngươi muốn thứ đồ gì?"
Tiểu tinh linh mặt mày hớn hở, nói: " Hổ Yêu kia có một bảo bối, gọi là Tác Phong Châu, có thể thổi ra gió to đầy trời, có thể giúp người mưỡi mây đạp gió, đạo nhân nói rồi, mây theo long, gió theo hổ, Đại Yêu Vương này ra vào có gió, chắc chắn là dựa vào phong châu này."
Tô Đình nói: "Ngươi muốn phong châu?"
Tiểu tinh linh gật gù, nói: "Không sai."
Tô Đình cau mày nói: "Phong châu không nhất định còn ở đó?"
Tiểu tinh linh cười hì hì nói: "Nếu như bị đạo nhân kia lấy đi vậy thì thôi, nhưng nếu vẫn còn, ngươi giúp ta bắt được nó."
Vẻ mặt Tô Đình đầy ngờ vực, nhìn nó vài cái.
Tiểu tinh linh hừ nói: "Ngươi lấy Huyền đan, ta cầm phong châu, lúc này là ngươi lấy món lợi to, ta lấy món lợi nhỏ, ngươi còn không đồng ý?"
Tô Đình suy nghĩ một chút, Long Hổ Huyền Đan chính là dùng long hổ luyện thành, dù phong châu kia bất phàm, cũng không sánh được với Long Hổ Huyền Đan. . . Dù tài liệu chính của Long Hổ Huyền Đan vẫn là dùng chủ nhân của phong châu để luyện ra.
Giao dịch này có thể chấp nhận!
"Được."
Tiểu tinh linh mặt mày hớn hở.
Tô Đình nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng không khỏi thầm nói: "Gay rồi, tiểu gia hỏa này ra bài đến xuất thần nhập hóa. . . Nó căn bản không phải không muốn đi, mà là lạt mềm buộc chặt, muốn dùng phong châu để cò kè mặc cả với ta."
Hắn càng nhìn kỹ, càng cảm thấy tiểu tinh linh này nhìn như đáng yêu mềm manh, thiên chân vô tà, kì thực tràn ngập ý nghĩ xấu.
Nhưng ý nghĩ xấu trong bụng tiểu tinh linh làm sao có thể so với ý nghĩ xấu trong bụng Tô mỗ chứ. . . Không, phải là đầy bụng trí kế.
"Tiểu quỷ, ngươi còn non lắm."
Trong lòng Tô Đình cười thầm nói: "Dù sao ngươi lại không đánh lại được ta, chờ phong châu tới tay, rốt cuộc là thuộc về ngươi hay vẫn rơi vào tay ta, đến lúc đó chúng ta lại 'Thương lượng'."