Giữa núi.
Tô Đình nâng Ngũ Hành Giáp lên, đi theo phương hướng Ngũ Hành Giáp chỉ thị, không ngừng tiến lên.
Hắn vốn tưởng rằng lần này bị lừa, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là nữ tử áo đỏ kia vô cùng bất phàm, từ lâu đã nhìn ra Ngũ Hành Giáp này là đan dược, có cảm ứng với Long Hổ Huyền Đan.
Ôm loại ưu thế được trời cao ưu đãi này, Tô Đình đi đi lại lại trong núi cả nửa ngày.
"Bảo bối, hình như mày cũng có chút lừa người đấy."
Tô Đình nhìn Ngũ Hành Giáp vẫn không ngừng nhảy lên như cũ, bất đắc dĩ nói rằng: "Có phải là người ta không chấp nhận thân thích như ngươi không?"
Nhắc tới cũng thấy lạ, hắn cùng Tô gia Khảm Lăng, mặc dù là họ hàng xa cách tới ba, năm trăm đời, nhưng tốt xấu gì ba, năm trăm đời trước, cũng cùng một tổ tông.
Nhưng Ngũ Hành Giáp cùng Long Hổ Huyền Đan đều chỉ là đan dược mà thôi.
Chuyện này cũng giống như có người đi trong núi, gặp gỡ một con vượn già Yêu Tiên, không nên nói mọi người đều là thân thích, người ta chắc chắn cũng không chấp nhận.
Lại đi thêm gần nửa canh giờ.
Lúc này Ngũ Hành Giáp đã không rung động nữa, đã khôi phục lại trạng thái như lúc đầu.
Tô Đình than thở: "Xem ra các ngươi không có quan hệ huyết thống rồi, không quá đáng tin, ngươi cũng không có ý định nhận thân à?"
Lại đi thêm một khoảng thời gian không ngắn.
Tô Đình phóng tầm mắt nhìn lại, trước sau không thấy bóng người.
Có cây cối, có dây leo, cỏ dại khắp nơi, rất nhiều chim bay cá nhảy.
Trong rừng cũng có một số đầm lầy mọc đầy rong, đi qua cũng không quá eo người, không thiếu rắn độc trùng độc.
"Đến giữa ngọn núi rồi nhỉ?"
Tô Đình nghĩ như vậy, kỳ thực ngọn núi này không thể nói là quá rộng rãi, chỉ là hắn còn chưa ngưng tụ thành Âm Thần, tạm thời vẫn không thể trong một ý nghĩ mà quan sát cả tòa núi, cũng đành phải giống như người bình thường, tìm kiếm trong núi này.
Ở trong ấn tượng của hắn, trong vô số chuyện xưa chính là một số tu sĩ có chí, vào núi tầm tiên phóng đạo, hoặc là một số đạo sĩ tăng nhân vào trong núi hái thuốc.
Vào lúc này, hắn không khỏi nhớ tới bài thơ kia.
Hỏi đồng tử dưới cây tùng, rằng thầy hái thuốc lên rừng bao lâu ?. Hay thầy còn ở núi sâu, mây che mù mịt biết là nơi nào.
"Tô mỗ cùng vị ẩn sư cao nhân này, tương tự cỡ nào?"
Hắn cảm khái vạn ngàn, than thở: "Thật mệt. . ."
Nếu không phải hắn là người tu hành, có Chân khí trong người khiên thể lực lâu dài,, đổi là người bình thường ở trong núi lâu như vậy, có lẽ đã mệt mỏi muốn chết từ lâu.
Nhưng dù là như vậy, Tô Đình cũng vẫn muốn nghỉ ngơi một chút.
Dù bây giờ còn chưa quá mệt mỏi, nhưng khi chân chính gặp Long Hổ Huyền Đan, nhất định phải trải qua có một trận tranh cướp.
Nói tóm lại, trong chốn hiểm ác này, tình trạng của hắn tuyệt đối không thể chênh lệch.
Lần này muốn nghỉ ngơi là vì duy trì trạng thái, chứ tuyệt đối không phải Tô mỗ hắn không chịu nổi khổ.
. ..
Giờ khắc này, Ngũ Hành Giáp đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không có ý định tiếp tục nhận thân.
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, phía trước âm u, chính là một rừng cây xanh um tươi tốt, vô cùng mỹ lệ.
Hắn đi vào trong rừng, chợt thấy quái dị.
Phía trên đều là tán cây, cành cây lá cây đan xen đếm không xuể, nhưng thân cây trong rừng lại không hiện ra nhiều, trái lại chỉ giống như sợi rễ.
"Đợi chút. . ."
Tô Đình vận chuyển Chân khí, liếc nhìn chung quanh, bỗng nhiên trợn mắt há mồm, thầm nói: " Cả rừng cây này, chẳng lẽ chỉ có một thân cây?"
Một thân cây này, tán cây có chu vi hơn trăm bước, vô cùng lớn.
Mà độ lớn của rễ cây so với thân cây cối bình thường còn kinh người hơn.
Tán cây quá rậm rạp, che kín ánh mặt trời, đồng thời đại thụ này hút lấy chất dinh dưỡng dưới thổ địa, khiến xung quanh đại thụ này không còn cây cối khác sinh trưởng.
"Lớn đến mức kinh người."
Tô Đình thầm nói: "Không phải đã thành tinh rồi chứ? Xem trạng thái này, nếu thật sự có thể tu hành, chỉ sợ đều đã thành yêu."
Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ, tâm tư rất nhiều.
Phương hướng Long Hổ Huyền Đan cũng ở phương hướng này.
Mà Ngũ Hành Giáp chấn động cũng vừa vặn chấm dứt ở đây.
Như vậy gốc cây yêu này không phải là đã đoạt được Long Hổ Huyền Đan chứ?
Tô Đình suy nghĩ đến đây thì vận chuyển Chân khí dồn tới mắt, nhìn kỹ xung quanh.
Đại thụ này dù đã lâu năm, nhưng vẫn không có dấu vết khô già, có vẻ sinh cơ vẫn bừng bừng.
Nhưng khiến Tô Đình thở phào nhẹ nhõm chính là một gốc đại thụ khiến người ta cảm thấy giật mình này cũng không có khí tức dị dạng gì, hiển nhiên nó còn chưa mở ra linh trí, không có thần trí, dù tuổi cây không nhỏ, hình thể to lớn, nhưng vẫn chưa phải tinh quái yêu vật.
"Nếu cây này mà thành tinh, rút lấy tinh hoa nhật nguyệt, bằng hình thể này, quả thực được trời cao ưu ái."
Tô Đình không khỏi có chút cảm thán, chỉ là lấy bản lĩnh hiện nay của hắn, chỉ có thể điểm hóa động vật, còn không điểm hóa được cây cỏ, huống chi gốc đại thụ này có kích thước kinh người như vậy thì càng không cần nói.
Nhưng dù Tô Đình cho rằng đại thụ này không phải đã thành yêu, nhưng bởi vì lần trước ở chỗ nữ tử áo đỏ từng chịu thiệt một lần, nên lúc này hắn cũng không thể quá mức tin tưởng vào những gì nhìn thấy trước mắt.
Với thái độ cẩn thận, bản tính khiêm tốn, hàm dưỡng lễ phép, hắn hơi hơi khom người, làm lễ của hậu bối.
"Vãn bối Tô Đình, người trong tu hành, trên đường đi qua nơi đây, có chút mệt mỏi, muốn nghỉ chân một chút, ngài có bằng lòng hay không?"
Tô Đình niệm xong một kinh, không thấy đại thụ trả lời, lại nói: "Nếu ngài không muốn thì hơi rung lá cây, vãn bối sẽ rời đi. Nếu ngài như đồng ý, vãn bối ở đây nghỉ ngơi, mong ngài che chở, mong rằng chớ trách."
Đại thụ không có động tĩnh gì.
Tô Đình thở phào nhẹ nhõm, nói tiếng cám ơn, đặt chân đi vào trong rừng.
Trong Bạch Kham sơn này không thiếu độc trùng mãnh thú, cũng có thật nhiều người tu đạo đi trước hắn, tùy tiện tìm một địa phương nghỉ ngơi cũng chưa chắc đã an toàn hơn nơi này.
Dù sao ở dưới đại thụ này, sẽ càng dễ phát hiện ra mọi chuyện.
Mà đại thụ này lại không có thành tinh, tất nhiên là tốt nhất.
Tô Đình đi tới dưới cây, tựa trên rễ cây, làm chút nghỉ ngơi.
Hắn để thần đao trong lòng, nắm Ngũ Hành Giáp trong tay, vận công tu hành.
Nhưng kỳ thực hắn vẫn không quá chuyên chú, chỉ để tám phần tinh thần chìm vào tu luyện, hai phần lưu tại quanh thân, nếu như có nguy hiểm đến bản thân, cũng có thể lập tức phản ứng lại, không bị động giống lúc nữ tử áo đỏ đến như vậy.
Theo hắn tu hành, dần dần càng chìm vào.
Nhưng hắn chưa phát hiện, một cơn gió kéo đến, đại thụ run run chốc lát, ngay ở vị trí lúc trước hắn thi lễ với đại thụ, trăm nghìn lá cây rơi xuống đất.
Tô Đình chỉ để hai phần tinh thần lưu ở quanh người, thật sự không thể phát hiện ra động tĩnh ở bên ngoài cách mấy chục bước.
Thời gian dần dần đi qua.
Ước chừng gần nửa canh giờ.
Tô Đình chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, hết sức mát mẻ.
Sau đó có một âm thanh mềm mại như tơ, không ngừng lọt vào tai.
Gió này rõ ràng rất mát mẻ, nhưng âm thanh trong gió lại khiến người ta cảm thấy sôi trào.
Tô Đình hơi rùng mình, mở mắt ra.
Trong lúc mông lung mờ ảo, chỉ thấy phía trước có một nữ tử mặc áo xanh, tướng mạo mỹ lệ, tư thái thướt tha, nở nụ cười tràn ngập mê hoặc, đưa tay vẫy vẫy, mị hoặc nói: "Tiểu công tử, lại đây chơi đùa đi."
". . ."
Tô Đình trầm mặc một chút, vẻ mặt đầy phức tạp, thở dài.
Tiếp theo là một tia sáng đen, chớp mắt mà qua!
Xèo một tiếng!
Nữ tữ mặc áo xanh không kịp phản ứng, lúc này bị thần đao chém làm hai nửa, lại không máu tươi, chỉ hóa thành lưu quang tản đi.
Gió vẫn mát mẻ.
Tô Đình không thương hương tiếc ngọc, trong lòng tràn ngập đau xót.
"Lăn ra đây!"