Hôm ấy, trên trời hiện ra dị tượng, hào quang bao hiệu điềm lành.
Chỉ thấy một long một hổ đấu với nhau trên bầu trời, quần đấu một lúc lâu, ác chiến rất kịch liệt, cuối cùng kiệt sức, đồng thời rơi vào trong núi.
. ..
Đây là ghi chép trên hồ sơ.
Đây là Tô Đình đọc được trên hồ sơ mà Đinh Ngôn mang tới.
Trăm ngàn năm sau, khi bách tính Khảm Lăng đọc sách cổ, nhìn thấy ghi chép, đại khái sẽ là câu này.
Chỉ mấy câu vài lời đã đủ khiến người đời sau phác hoạ ra đủ loại tưởng tượng.
Mà vào giờ phút này, trong núi trong rừng đã không còn đường.
Nơi này dù có là thợ săn xuất sắc nhất cũng không dám đi vào.
Không có người đi, cũng sẽ không có đường.
Nhưng thiếu niên kia bước đi ở trong núi, một đường vượt mọi chông gai, mạnh mẽ tạo ra một con đường.
Mà ở trong tay hắn, còn cầm một quyển sách.
Đây là ghi chép tỉ mỉ trên hồ sơ liên quan tới dị tượng ngày ấy. . . Ví dụ như vị trí của lão ông kia, phương hướng mà lão ông nhìn thấy long hổ, kích thước to nhỏ của long hổ mà lão ông nhìn thấy, cùng với âm thanh tranh đấu kịch liệt to nhỏ nghe được, tất cả đều được hỏi dò vô cùng rõ ràng.
Điều này cũng giúp Tô Đình có phương hướng đại khái, không cần mù quáng đi loạn để tìm kiếm.
Nếu thật sự muốn tìm tòi trong núi rộng lớn mênh mông này, cũng giống như mò kim đáy biển vậy.
Dù ghi chép trên hồ sơ này đối với Tô Đình vẫn còn vẻ rất mông lung mơ hồ, nhưng ít ra cũng vạch ra được phương hướng đại khái, hắn chiếm được thật nhiều ưu thế hơn so với người khác.
"Thật mệt. . ."
Mới nghĩ như vậy.
Đột nhiên từ trong bụi cỏ có một con rắn bắn ra, giống như hóa thành một tia sáng xanh, nhào tới cổ Tô Đình để cắn.
Xèo!
Một tia sáng đen lóe lên!
Đao đã rời vỏ!
Đầu rắn bay ra ngoài, một thân rắn màu xanh không đầu rơi trên mặt đất, vẫn còn giãy dụa.
Tô Đình khom lưng nhặt lên, thu vào trong ngực, bây giờ hắn vẫn chưa thể ích cốc, dù có Chân khí trong người có thể chịu đựng cơn đói, nhưng cũng không thể không uống nước trong thời gian dài, vậy nên con rắn này cũng coi như hữu dụng, nếu hắn đói bụng còn có thể lót dạ.
Trên một đường tiến lên này, hắn gặp không ít độc trùng mãnh thú.
Nhưng cũng chỉ có con rắn này là Tô Đình cố ý để mặc nó đột kích, giữ lại làm thức ăn dự trữ.
Còn các mãnh thú độc trùng khác đã sớm bị chân khí của hắn thả ra dọa sợ phải bỏ chạy đi rồi.
Dù độc trùng mãnh thú giữa núi cũng nhạy cảm, so với người thường còn cao hơn một bậc.
. ..
Nghe đồn con hổ ở giữa núi rừng dù chưa khai ngộ, chưa từng tu hành, chỉ là con hổ bình thường, nhưng cũng có thể rống lên khiến yêu ma quỷ quái giữa núi run lẩy bẩy, khiến đám tinh quái nơm nớp lo sợ.
Đây chính là sự e ngại bắt nguồn từ bản năng.
Mà trên người Tô Đình có Chân khí đạo gia chính thống, thuộc về uy áp lôi đình, vô cùng bá đạo cương liệt, có lực áp bức nhất, so với tiếng rống oai vũ của hổ còn mạnh hơn!
"Tô mỗ quả nhiên là vương bá chấn động, mãnh thú trong núi đều bị dọa sợ phải chạy đi."
Tô Đình thầm nói: "Những dã thú này không có trí tuệ cao như con người, nhưng bản năng xu cát tị hung lại mẫn cảm hơn nhiều lắm."
Kỳ thực phương diện này cũng giống như người tu hành so với người bình thường, nhận biết càng nhạy cảm, nhưng khi lên công đường, người thường chỉ cảm thấy hơi gò bó, nhưng người tu hành vì nhận biết quá nhạy cảm, lại giống như bị cả một ngọn núi đè ép.
"Uy thế của Tô mỗ cùng uy thế trên công đường tuy không cùng loại, nhưng cũng có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, còn mạnh gấp ba, năm trăm lần."
Tô Đình chẹp chẹp miệng, hắn hái được một trái cây, cắn một miếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dựa theo lời lão ông miêu tả, chính là ở phương hướng này.
Nhưng lão ông này không thể kết luận khoảng cách bao xa.
Chỉ nói long hổ kia đấu ở trong mây, long kia còn lớn hơn cả mãng xà, hổ kia lại lớn hơn cả trâu mộng.
Có thể vì khoảng cách càng xa nên nhìn càng nhỏ, vậy bản thể một long một hổ kia rốt cuộc lớn thế nào, thật sự không dễ đoán, vậy nên cũng không thể suy đoán ra long hổ đấu với nhau rồi rơi xuống nơi nào. . . Nhưng ít ra có thể kết luận, chính là ở trong ngọn núi này.
Bởi vì đối diện với núi này là một trấn nhỏ khác, người ở đó cũng nhìn thấy trong núi này có long hổ tranh đấu, rơi vào trong núi.
"Cũng chỉ có phương vị đại khái, chỉ từ mò kim đáy biển biến thành mò kim đáy ao thôi."
"Nói cũng lạ, long hổ tranh đấu, động tĩnh lớn như vậy, ảnh hưởng lại không lan rộng, cây cỏ đều không bị tổn hại?"
Tô Đình tiếp tục tiến về trước, trong lòng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, rốt cuộc lần này hắn làm đi vội vàng vì sợ bị người khác đoạt trước tiên cơ, cũng không tính toán cẩn thận cùng nữ tử áo đỏ, để chuẩn bị ra một phen kế hoạch.
Lần này vội vã đến đây nên có chút hơi luống cuống.
Nhưng khiến Tô Đình không biết nói gì chính là ngay cả một dấu chân hắn đều không có phát hiện.
Cái gọi là dấu chân, tự nhiên không phải dấu vết của người bình thường.
Mà là chỉ những người tu hành chân chính đi vào núi trước hắn!
Nữ tử áo đỏ đã nói, người tu hành chân chính tiến được một bước nhỏ ở Khảm Lăng có số lượng tầm hai bàn tay, con số này không bao gồm người tu hành từ nơi khác tới Khảm Lăng.
Tạm lại không nói người tu hành bên ngoài Khảm Lăng, nhưng người tu hành cùng ở Khảm Lăng, chỉ sợ đã phát hiện từ lâu, đồng thời đã vào núi từ rất sớm rồi.
Chỉ có những người mới chỉ bồi hồi ở ngưỡng cửa tu hành, không có bản lĩnh chân chính mới ở bên ngoài núi, sau khi bọn hắn nghe được tin tức, bởi vì suy tính trong lòng thậm chí chỉ là hiếu kỳ nên mới đến trong núi nhìn một chút, nhưng hai ba ngày qua đi, ở ngoài núi lại sắp thành nơi lão hữu tụ hội.
"Bọn họ đã vào núi từ lâu, thế mà lại không có dấu vết gì, kỳ quái."
Tô Đình hít một tiếng, "Còn hi vọng để các ngươi mở đường cho ta, kết quả vẫn cần Tô mỗ ta tự vượt mọi chông gai."
Hắn thowr dài một hơi, tiện tay ngưng tụ dấu ấn Nguyên Phong sơn mà nữ tử áo đỏ cho hắn, rồi vỗ một chưởng lên thân cây bên cạnh.
Thân cây chấn động, lưu lại một dấu vết.
Nữ tử áo đỏ đã nói, dấu ấn này không chỉ có tác dụng bảo mệnh, mà còn có thể đánh dấu, đánh vào trong núi, lưu lại dấu vết.
Ngày sau, thời gian hoặc xa hoặc gần, nhưng nhất định sẽ có đạo sĩ nghe nói về dị tượng long hổ mà đến, chỉ cần thấy dấu ấn này, cũng là đều sẽ hiểu rõ.
Hiện này Tô Đình xem như đã hoàn thành lời nàng dặn.
"Làm sao lại có cảm giác như bị lừa nhỉ?"
Tô Đình mắng thầm: "Núi lớn như vậy, Long Hổ Huyền Đan biết tìm ở chỗ nào? Long hổ dị tượng kia đâu? Ngày hôm đó xuất hiện dị tượng, hiện tại đã hoàn toàn biến mất? Lần này Tô mỗ đến, sẽ không đến mức tay không mà về, chỉ là thay nàng làm việc chứ?"
Ngẩng đầu nhìn lại, trời đã tối tăm.
Núi rừng ban đêm lại càng nguy hiểm.
Tô Đình lại không cảm thấy nguy hiểm, chỉ là hắn thấy mình đã bận việc hơn nửa ngày, đừng nói tới Long Hổ Huyền Đan, chính là một chút dấu vết còn sót lại đều không nhìn thấy, chỉ giống như leo núi chơi một ngày khiến hắn khó tránh khỏi hơi mất tinh thần.
Điều này khiến hắn có chút hoài nghi có phải chính mình đã đi nhầm đường không?
Dù sao những người tu hành đi ở phía trước kia đều không để lại dấu vết gì, hiển nhiên bọn hắn đi phương hướng khác với chính mình.
"Hoặc là bọn họ đi nhầm, hoặc là ta đi nhầm."
Tô Đình sờ sờ mặt, thầm nói: "Theo đạo lý thì ta sẽ không sai, nhưng sao ta cứ cảm thấy có lẽ ta có thể là dân mù đường?"
Hắn mới là nghĩ như vậy, đột nhiên, Ngũ Hành Giáp trong lòng hơi nhúc nhích.
Hắn ngẩn ra, trong lòng cảm thấy khá kinh ngạc, sau đó lấy Ngũ Hành Giáp từ trong lồng ngực ra.
Ngũ Hành Giáp này vẫn giống như minh châu, óng ánh ngọc nhuận, chỉ là có chút rung động.
Con mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, thấp giọng nói: "Có liên quan gì với Ngũ Hành Giáp sao?"
Ngũ Hành Giáp này chính là tiên đậu, kỳ thực là đan dược dùng bí truyền pháp môn của Chính Tiên đạo- Tổ Đình Đạo môn để luyện ra, nhưng tác dụng của đan dược này không phải để dùng, mà coi như pháp bảo- Tát Đậu Thành Binh.
"Chẳng lẽ, bởi vì đều là đan dược, nên bảo bối này mới cảm ứng với Long Hổ Huyền Đan, tương tự như cảm ứng giữa huyết thống?"
Tô Đình nâng Ngũ Hành Giáp lên, đưa tới gần, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Bảo bối, ngươi muốn đi nhận thân sao?"