Ngày hôm sau.
Tô Đình không chần chờ nữa.
Hắn lưu lại nữ tử áo đỏ trên bức tranh này, cũng triệu nàng đi ra, hiện thân ở trước mặt biểu tỷ, chỉ nói đây là một loại Tiên sứ tương tự với Ngũ Hành Giáp, có thể bảo vệ nàng chu toàn.
Ngoài ra, Tô Đình còn âm thầm căn dặn năm con tiểu quái sắp thành tinh, cẩn thận trông nom nơi này.
Sau đó hắn lại nói với biểu tỷ là đi đón dược liệu mà Tô gia vận chuyển về, sẽ không gặp nguy hiểm, để biểu tỷ yên tâm.
Còn Tô gia bên kia, hắn cũng chào hỏi một tiếng rồi đi.
Lần này lên đường, không mang theo hành lý.
Hắn chỉ dùng con ngựa trắng trong đôi ngựa kéo xe kia đi, chạy tới Bạch Kham sơn.
Ngọn núi này ở ngay Khảm Lăng huyện, không tính là xa xôi, một đường chạy đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Mà Tô Đình đi trên đường, dùng thời gian còn sót lại để thôi diễn một lần các phương thức đấu pháp của mình một lần, sau khi thoả mãn sau, mới bắt đầu nghiên cứu đến " Dấu ấn Nguyên Phong sơn " của nữ tử áo đỏ.
Dấu ấn này có cách dùng chủ yếu, không phải muốn thể hiện ra trước mặt người khác, mà là đánh vào trên thân sự vật xung quanh, giống như đánh dấu lên đó vậy.
Dùng lời giải thích của nữ tử áo đỏ thì chính là quanh đây nhất định có đạo sĩ đến đây, dù mấy ngày gần đây không đến, sau đó cũng sẽ bởi dị tượng long hổ mà đến đây một chuyến. Phàm là đạo sĩ, nhìn thấy dấu ấn Nguyên Phong sơn này, sẽ tác dụng lớn đối với nàng.
Làm sao lại có tác dụng lớn thì Tô Đình không biết, cũng không cần biết.
Ngược lại trước khi lên đường, nữ tử áo đỏ này đã truyền cho hắn mấy phần bí quyết liễm tức, ngược lại đã giúp hắn ngộ ra một pháp môn liễm tức trong Lục Áp truyền thừa.
"Pháp môn liễm tức này có thể thu lại khí tức của bản thân ta."
Tô Đình thầm nói: "Ngày đó khi nữ tử áo đỏ ở trên bức tranh, ta không nhìn thấu nàng, sau đó nàng lẻn đến gần ta mà vẫn giấu được cảm ứng của ta, thậm chí giấu diếm được cả phi kiếm của ta. . . Chính là vì nàng dùng pháp môn liễm tức, nhưng pháo môn liễm tức trong Lục Áp truyền thừa hẳn là cao hơn nàng một bậc."
Hắn đã hỏi qua nữ tử áo đỏ này về việc tu hành vài lần.
Lần này nữ tử áo đỏ truyền cho hắn bí quyết liễm tức, tuy rằng không biết có giấu diếm riêng gì hay không, nhưng ít ra hắn có thể phát hiện được, pháp môn liễm tức trong truyền thừa của Lục Áp còn hơn một bậc.
"Phương pháp liễm tức này khi ở Lạc Việt quận, ta chỉ cảm thấy tạm thời vô dụng, vì vậy chỉ chăm chú vào tu hành luyện công, không muốn mất công sức để tu luyện."
Trong lòng Tô Đình có chút phức tạp, thầm nghĩ: "Lần này cũng may có nữ tử áo đỏ này, giúp ta tìm hiểu ra bí quyết, bằng không, dù cho đột nhiên muốn tu thành pháp môn liễm tức này cũng cần mấy ngày, chứ không phải nhất thời là thành."
. ..
Tới gần Bạch Kham sơn.
Hắn không tiếp tục cưỡi ngựa nữa.
Dù đây là một thớt bảo mã, nhưng khi vào trong núi, tác dụng cũng là không lớn.
Thế là hắn dắt con ngựa này đi tìm một chỗ bí ẩn ở trong núi, thả chút cỏ rồi buộc nó ở nơi đó. Để chắc chắn, hắn lại sửa lại dây buộc một chút, nếu xuất hiện mãnh thú, ngựa này chấn kinh giãy dụa cũng không khó kéo đứt.
"Ngươi ở đây chờ ta, nếu như gặp nguy hiểm, ta cho phép ngươi chạy trốn trước."
Tô Đình dặn nó một tiếng, con bảo mã này ở trên đường cũng từng nhận chân khí của hắn, dù chưa đến mức được điểm hóa, nhưng cũng biến thành thông minh hơn một chút.
Hắn thu xếp cho ngựa xong, lập tức đi tới Bạch Kham sơn.
Trên thực tế, sở dĩ hắn buộc bảo mã ở lại chỗ này, cũng là vì muốn khiến chính mình không cần quá mức gây chú ý.
Quá mức gây chú ý, thông thường đều trở thành cây lớn thì đón gió to, dễ dàng bị người khác coi làm chim đầu đàn để bắn.
Vì thế, ngay cả quần áo mới mua hắn đều không mặc đến, vẫn chỉ mặc bộ quần áo cũ vàng nhạt bị giặt đến trắng bệch.
Cái gọi là khiêm tốn biết điều, giả heo ăn hổ, việc này tuyệt đối không phải vì hắn cho rằng lần này muốn đoạt đồ không thể được chuyện sẽ động thủ, quần áo nhất định sẽ rách hoặc bẩn đi, cho nên muốn tiết kiệm một chút.
Hắn thu xếp cẩn thận cho con ngựa trắng này, lại cẩn thận cất thần đao đi, chuẩn bị Ngũ Hành Giáp kỹ càng, điều chỉnh trạng thái toàn thân đến mức tinh thần tràn đầy, Chân khí dồi dào, mới đi về phía Bạch Kham sơn đi.
Hắn đi tới địa giới Bạch Kham sơn, từ xa đã có thể nhìn thấy giữa núi có từng thân ảnh túm năm tụm ba.
Có đạo sĩ, có hòa thượng, có thư sinh, có người mặc quần áo phổ thông.
Số lượng không nhiều, chí ít lúc này không có đủ mười người, nhưng ở trong núi kia rốt cuộc có bao nhiêu người thì không biết được.
"Có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy?"
Tô Đình vuốt cằm, Chân khí vận chuyển chạy tới trong mắt, nhìn vào trong núi, ánh mắt đảo qua đám người.
Hắn hơi cảm thấy kinh ngạc, chỉ vì đám người hòa thượng đạo sĩ trong núi kia, khí tức cũng không mạnh, giống như người thường, nhưng so với người bình thường thì vẫn có mấy điểm khác biệt.
Ví dụ như đạo sĩ kia, hô hấp lâu dài.
Ví dụ như hòa thượng kia, thể phách hơi mạnh.
Lại như nam tử kia, giống như người tập võ, khí huyết cường thịnh.
Chỉ vì trong núi xuất hiện dị tượng long hổ, khiến xung quanh có không ít người tụ tập đến, không chỉ có người tu hành, còn có một số người tập võ tự nhận có bản lĩnh cao cường, muốn tới tra xét việc này.
"Trong số những hòa thượng đạo sĩ này, còn có một số người chỉ là người bình thường không nhận được pháp môn, nhưng những khác cũng coi như tu hành thành công, tương đương với tầng thứ nhất."
"Chỉ là, người tu hành tầng thứ nhất chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, lại không thể dùng để thi pháp."
"Có lẽ bọn họ ở Khảm Lăng, cũng coi như là cao tăng đại đức, có địa vị là cao nhân bán tiên, nhưng trên thực tế, lúc tranh đấu còn không bằng người tập võ bình thường."
"Còn không có sự uy hiếp bằng mấy người tập võ kia."
Tô Đình đi tới nơi này, cũng không quá gây chú ý gì.
Người tới chỗ này, hoặc là là người tu hành, hoặc là người muốn tu hành.
Dù sao long hổ tranh chấp gây ra dị tượng không nhỏ, có lẽ đó chính là cơ duyên.
Mà những người tập võ kia không hẳn đã biết được quá nhiều tin tức, nhưng vẫn biết được trên thế gian có người tu hành, thế nên muốn đi tới nơi này, xem có thu được cơ duyên để bước lên con đường tu hành không; hoặc là vì ngày đó thấy rõ long hổ trong tầng mây; đương nhiên, cũng không thiếu người là muốn tra rõ chân tướng dị tượng ngày đó, bọn hắn cũng không cảm thấy đó là Chân long Yêu Hổ, chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng những người trước mắt này, dù có phải là người tu đạo hay không, có thể bị vướng bởi bản lĩnh nên chỉ có thể loanh quanh ở phía bên ngoài thôi.
Tô Đình đứng ở đàng kia, nghe ngóng một chốc lát.
Những người này đến đây đã không ngừng tìm kiếm, đến lúc này, bọn hắn cũng không thể nói là tìm kiếm "Long hổ", tuyệt đại đa số người đều đã từ bỏ.
Chỉ là đám người bình thường này thường cách xa nhau, hiếm khi đồng thời nghe được một tin tức, nên mới dồn dập kéo tới đây, dừng ở đây ôn chuyện, đàm luận về dị tượng long hổ.
Tô Đình liếc mắt nhìn, không để ý đến quá nhiều, chỉ một đường vào núi.
Hắn đi khá xa rồi, có lẽ vì hắn xâm nhập vào quá sâu nên khiến người ta chú ý tới hắn.
Lúc này lập tức có một hòa thượng kêu lên: "Thiếu niên kia. . . Núi này không nhỏ, cẩn thận lạc đường, bên trong cũng không có chim bay cá nhảy, mà lại không thiếu sài lang hổ báo, dù cho là thợ săn lợi hại nhất hay người tập võ cũng không dám tùy ý thâm nhập, ngươi mau trở lại."
Tô Đình liếc mắt nhìn, hòa thượng này chỉ tính là nửa người tu hành, quả thật có dấu vết tu hành, nhưng ngay cả cảnh giới Phật môn cũng chưa nhập môn, đều không thể nói là bước vào tầng một.
Lần này tới đây, có lẽ hòa thượng này cũng chỉ là nghe nói về dị tượng long hổ nên muốn đến cầu chứng một phen, nên cũng không dám đi vào.
"Đa tạ đại sư chỉ điểm."
Tô Đình cười nói: "Ta từng đi lại trong núi này, rất quen đường, sài lang hổ báo bên trong cũng có quen biết, sẽ không bị ăn đi."
Hắn cười ha ha rồi tiếp tục đi vào.
Nhưng đúng vào lúc này, có một võ giả mở miệng, nói: "Ngươi thiếu niên này, thật sự biết đường?"
Tô Đình liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục tiến về trước, không để ý đến.
Người võ giả kia kêu: "Ngươi mau trở lại, dẫn đường cho ta."
Hắn bước đi như bay, xông về phía Tô Đình.
Mà bước chân của Tô Đình không nhanh không chậm, nhưng thân thể như gió, chỉ trong khoảnh khắc đã vòng qua sơn đạo phía trước, dĩ nhiên đã không thấy người.
Người võ giả kia không đuổi kịp hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Mà những người giữa núi đó cũng hai mặt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, yên tĩnh không có một tiếng động.
Gió núi thổi, thiếu niên kia dường như chưa từng tới.