Bóng mờ áo đỏ này từng là Thượng nhân, nhưng không biết vì sao mà thân thể tiêu vong, chỉ còn lại Âm Thần.
Nhưng Âm Thần của nàng lại không bị Câu Hồn Sứ của Địa phủ câu đi, mà lại bám vào trong bức tranh kia.
Dù thân thể đã bị diệt, bản lĩnh không còn nhiều, nhưng trước đó nàng tuyệt đối không phải Thượng nhân tầm thường, nội tình thâm hậu, người tu đạo bình thường không thể thắng được.
Ngay cả nhân vật tu luyện tới tầng ba đỉnh phong, đều bị nàng dùng trạng thái Âm Thần tiêu diệt.
Tô Đình gần như mới chỉ ở tầng hai, bản lĩnh đấu pháp có thể địch lại người bước vào tầng ba, mà còn có các loại bản lĩnh được truyền thừa vẫn chưa tới cảnh giới có thể triển khai, hiện nay thứ duy nhất có thể giúp hắn gây tổn thương cho bóng mờ áo đỏ này chỉ có thần đao!
Cũng chính vì có thần đao, hắn mới được bóng mờ áo đỏ này coi trọng, mới có trận nói chuyện này.
Cái gọi là trò chuyện, đa số vẫn được xây dựng trong tình huống hai bên cân sức ngang tài.
Nếu như không phải kiêng kỵ lẫn nhau, Tô Đình đã diệt nàng từ lâu, hoặc là nàng cũng muốn diệt Tô Đình.
"Phi kiếm của ngươi chưa Ngưng Pháp, chỉ mới vượt qua cảnh giới ôn dưỡng bước đầu, theo đạo lý thì không thể tổn thương được đến ta."
Bóng mờ áo đỏ nói rằng: "Nhưng nếu ngươi đã Ngưng Pháp, truyền pháp lực vào trên phi kiếm, thì có thể làm Âm Thần bị thương, ta cũng chỉ cần để ý một chút. . ."
Tô Đình nói rằng: "Nhưng phi kiếm của ta này không phải hành thường, mà là thần đao, chất liệu bất phàm, lai lịch bất phàm, vô cùng thần bí, có thể tổn thương được đến ngươi."
Bóng mờ áo đỏ liếc mắt nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, nhưng cũng không có phủ nhận, chỉ nói: "Đây là đao gì?"
Tô Đình nghiêm túc nói: "Đây là bảo bối tổ truyền, truyền gia chi bảo từ ngàn năm trước, năm xưa được thần tiên truyền lại. Dựa vào ghi chép của tổ tiên thì thần đao này rất có thể bắt nguồn từ tổ sư Đạo môn- Thiên Đình Đế Quân, đại tiên khắp nơi, chư vị thần linh trên trời, các vị tinh tú, hay Thập Điện Diêm Vương ở Địa phủ cùng liên thủ chế tạo thành, truyền thừa nhiều năm mới chờ được người hữu duyên là ta này."
Nói xong, hắn nhìn bóng mờ áo đỏ kia một cái rồi nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ta chém ngươi một đao, ngươi lại không chết. . . Ạch, lại không tan thành mây khói?"
"Đã tan thành mây khói."
Bóng mờ áo đỏ bình thản nói: " Âm Thần của ta phân ra, một tia Âm Thần này đi phong tỏa toà sân này viện, không kịp trở về, đạo Âm Thần kia khi nãy đã bị ngươi chém. Hiện tại, đây là một tia Âm Thần khác."
Tô Đình ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không dám nhiều lời.
Bây giờ hắn cũng coi như biết được Âm Thần bị thương thì sẽ có thương tổn không nhỏ, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Bất quá, chẳng biết vì sao, bóng mờ áo đỏ này dường như lại không để ý lắm.
"Ngươi cũng chớ cho là ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi."
Bóng mờ áo đỏ nói: "Ta không đấu với ngươi, là bởi vì Hàn Đỉnh khí trên người tỷ tỷ của ngươi có tác dụng đối với ta."
Tô Đình nghe vậy, lúc này lại giận dữ nói: "Chuyện của hai chúng ta đừng liên lụy tới tỷ tỷ của ta, Tô đại thiếu gia ta liều mạng cùng ngươi! Cẩn thận ta lại chém một tia Âm Thần này của ngươi, để ngươi hoàn toàn tan thành mây khói!"
Bóng mờ áo đỏ nói: "Thần đao này của ngươi có thể diệt Âm Thần của ta, nhưng thủ pháp mà ngươi vận dụng còn chưa thuần thục, nếu không phải lúc trước ta bất cẩn thì dù cho ngươi có thần đao, cũng không đả thương được ta. Ta không muốn liều mạng cùng ngươi, huống chi, việc này đối với tỷ tỷ của ngươi vốn vô cùng có ích."
Nghe vậy, Tô Đình nhất thời suy tư một lúc, sau đó mới cau mày nói: "Có ích lợi gì?"
Bóng mờ áo đỏ kia nói rằng: "Người có Hàn Đỉnh thân, nghe đồn rằng chỉ cần nàng sống sót thì sẽ cuồn cuộn không ngừng tạo ra hàn khí, lạnh lẽo thấu xương, làm bản thân bị thương. Ta rút lấy hàn khí của nàng, giúp ta tu hành, mà nàng không bị hàn khí hành hạ."
"Mặt khác, ngươi cho nàng ăn thuốc cực kỳ bất phàm, không có hàn khí trung hoà, dược hiệu đối với nàng sẽ có tác dụng lớn."
"Trong thời gian này, ta sẽ thay nàng hút lấy hàn khí, để dược hiệu tẩm bổ, tăng cường thể chất. Ngày sau, dù ta không tiếp tục thay nàng thu lấy hàn khí, nàng dựa vào thể chất của mình, dù có bị hàn khí xâm hại cũng sẽ bớt thống khổ."
Tô Đình khẽ cau mày, nhất thời không nói gì.
Bóng mờ áo đỏ nói rằng: "Ta không muốn dây dưa nhiều với ngươi, ngươi có thể suy tính một chút."
Tô Đình nói rằng: "Nếu thật sự như ngươi nói, ta sẽ đồng ý, nhưng nếu ngươi gạt ta. . ."
Bóng mờ áo đỏ chậm rãi nói: "Tỷ tỷ của ngươi có lợi thế nào, đợi ngày mai nàng tỉnh lại thì sẽ thấy rõ ràng."
Tô Đình nhìn bóng mờ áo đỏ một cái, thần sắc quái lạ, trong mắt đầy thâm ý, trong lòng lóe lên một vạn tám ngàn suy nghĩ.
Hắn từ bỏ động thủ không phải vì bóng mờ áo đỏ này có thể thắng được với hắn, mà là bởi vì bóng mờ áo đỏ này là một bảo tàng.
Bảo tàng này dù đối với biểu tỷ hay đối với chính mình đều đưa lại lợi ích.
Ánh mắt Tô Đình quái lạ, tâm tư hơi đổi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tô mỗ xuyên tới thế giới này, ăn phải "Thiệt nhỏ".
Mặc dù bản thân mình không mất một sợi tóc, mặc dù đối phương tổn thất một tia Âm Thần.
Nhưng càng quan trọng hơn chính là lần này Tô mỗ không thể hiện được uy phong.
Chuyện này quả thật quá ngược chủ!
"Lần này ăn thiệt thòi, sớm muộn cũng phải đòi từ trên người nàng về!"
Tô Đình thầm mắng một tiếng.
. ..
"Nói đi cũng phải nói lại."
Tô Đình nói rằng: "Ai đưa ngươi đưa tới?"
"Đưa?"
Bóng mờ áo đỏ cau mày, liếc nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập lạnh giá, nói: "Nói tiếng người."
Tô Đình khặc tiếng, nói: "Là ai đưa bức họa này tới?"
Bóng mờ áo đỏ lạnh nhạt nói: "Tự nhiên là người muốn giết ngươi, ta vốn dĩ còn hơi hiếu kỳ về ân oán giữa các ngươi, nhưng hiện tại xem ra, nếu không có người muốn giết ngươi thì cũng thật sự kỳ lạ."
Sắc mặt Tô Đình vẫn như thường, nói rằng: "Đây là đương nhiên, người kiệt xuất như ta, luôn có kẻ đố kị, dù sao kẻ không bị người khác đố kỵ chỉ là hạng xoàng xĩnh."
Nói xong, hắn lại có vẻ tò mò, nói: "Nhưng rốt cuộc là ai muốn giết ta? Có thể có được bức tranh bực này, điều động được ngươi, ít ra cũng là Thượng nhân, cần gì phải đưa tới một bức tranh?"
"Trên đời này không ai có thể điều động được ta."
Bóng mờ áo đỏ lạnh lùng nói: "Chỉ có điều mấy năm gần đây, ta thức tỉnh từ trong bức họa này, đã giết chết mấy kẻ ác độc, khiến bức tranh này biến thành hung vật mà thôi."
"Hung vật?"
Trong ánh mắt Tô Đình tràn ngập tia sáng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Bóng mờ áo đỏ liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.
Tô Đình giống như đang tự hỏi, thần sắc âm trầm, suy tư nói: "Không phải Thượng nhân, cũng không thể điều động ngươi, chỉ nghe nói bức tranh này là hung vật, nên không biết mang từ đâu đến, kể cả quần áo, đưa đến chỗ ta này, muốn mượn hung vật hại ta?"
Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, trong lòng thầm nghĩ quái lạ.
Hắn cùng Đinh Nghiệp cũng không thù oán, còn có chút ân tình, Đinh Nghiệp không đến nỗi sẽ hại hắn.
Huống chi, Đinh Nghiệp cũng không biết lai lịch của hắn, người này đã làm quan huyện, nếu thật sự muốn hại người, cũng không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp hạ một tội danh làxong.
"Người hại ta có dáng vẻ thế nào?"
Tô Đình hỏi.
Bóng mờ áo đỏ không đáp lời.
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Hiện tại tốt xấu gì chúng ta cũng coi như đang hợp tác rồi, ngày sau cùng ở dưới một mái hiên, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cũng không đến nỗi một chuyện nhỏ như thế mà cũng đòi thù lao chứ?"
"Được rồi."
Bóng mờ áo đỏ vung tay lên, gió lạnh thổi qua, phác hoạ ra quỹ tích, nhất thời hóa thành hai khuôn mặt người.
Tô Đình liếc mắt nhìn, thần sắc bất biến, chỉ nói: "Ta biết rồi."
Bóng mờ áo đỏ gật gật đầu, nói: "Trời đã sáng."
Nàng hóa thành một cơn gió, hòa vào bức tranh kia.
Bức tranh vốn trống không, lần thứ hai xuất hiện một nữ tử áo đỏ, trông rất sống động.
Nếu không phải vừa trải qua, dù Tô Đình là người tu hành, đều khó có thể tin tưởng một bức tranh nhìn như tầm thường này, kì thực lại là chỗ ẩn thân của một vị Thượng nhân đã tu luyện ra Âm Thần, có thể nói là pháp bảo.
Tô Đình nhìn bức tranh một lúc, nhìn sắc trời, nhìn lại dấu vết trên người mình một chút, trầm mặc suy nghĩ,
"Trời đã sáng là muốn ẩn nấp đi, còn nói không phải quỷ?"
"Sau này ai còn dám nói ta mê tín phong kiến, trên đời không có quỷ, ta sẽ đánh không chết hắn."
Tô Đình thầm nói hai tiếng như vậy, nhìn biểu tỷ ngủ say trên giường thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn trong phòng hơi lộn xộn thì lại thấy đau đầu.
Thu dọn một phen, hắn đóng cửa phòng, lui đi ra.
Mà nữ tử áo đỏ trong bức tranh trên vách kia vẫn như trước.
"Cảm tạ."
Tô Đình nói một tiếng, đi ra ngoài.
Chần chờ một chút, hắn lại liếc mắt nhìn biểu tỷ ở trong phòng, trong lòng không yên tâm, hắn lại tiến lên tháo bức tranh xuống, chuẩn bị mang đi.
Lúc này lại nghe thấy trong bức tranh trên truyền đến giọng nói: "Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?"
Tô Đình cười nói: "Hai tên thư sinh khi nãy yêu thích Long Dương, luyến gian tình nóng, ở bên cạnh hồ cởi hết quần áo, lén lút thân thiết, kết quả vì sơ sẩy nên ngã vào trong nước, cùng nhau chết đuổi chìm. Ta đi xem náo nhiệt. . ."
Tiếng nói mới dứt, hắn phát hiện nữ tử áo đỏ trên bức tranh giống như sống lại, trong đôi mắt nàng tràn ngập vẻ căm ghét.
Sau đó, bức tranh tự mình cuốn lại.
Tô Đình đầy mặt vô tội, nói: "Bọn họ có cảm tình với, chuyện này lại không liên quan đến ta."