"Ngươi dùng phi kiếm gì thế?"
Giọng nói này lành lạnh mà dễ nghe.
Chỉ là rơi vào trong tai Tô Đình lại giống như tiếng sấm sét nổ vang.
Cả người hắn chấn động, chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh, chạy dọc theo xương sống lưng, lan đến sau đầu, rồi khuếch tán ra toàn thân.
Thân thể hắn hơi cứng ngắc, sau đó thoáng chuyển động ý nghĩ một chút, điều khiển thần đao hóa thành một tia sáng đen, bay múa quanh người, giống như một con Hắc Long bảo vệ quanh người.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi quay về phía sau nhìn lại.
Chỉ thấy bóng người màu đỏ kia ở ngay trước cửa phòng, tướng mạo tinh xảo, thần sắc lạnh nhạt.
Bóng mờ áo đỏ này tuy không có dương khí, nhưng cũng không có vẻ âm u khủng bố gì, chỉ là hư ảo mông lung nên có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Tô Đình lại vô cùng sửng sốt, hắn rõ ràng đã cảm nhận được bóng mờ áo đỏ này bị thần đao của hắn xuyên thấu, còn bị thương nặng hơn cả việc trúng một lôi pháp, nàng đã tan thành mây khói tại chỗ.
Làm sao vẫn có thể hiện ra?
Vẻ mặt Tô Đình nghi ngờ không thôi.
Bóng mờ áo đỏ không có ý định muốn ra tay tiếp, chỉ từ từ nói: "Sau Lôi pháp lại giấu diếm phi kiếm, cách đấu pháp của ngươi đúng là hiếm thấy, là ta bất cẩn rồi."
Dừng lại một chút, nàng lại nói: "Đạo hạnh của ngươi còn chưa Ngưng Pháp, phi kiếm chưa đại thành, theo đạo lý thì dù phi kiếm có thần kỳ hơn nữa, nhưng với đạo hạnh của ta, dù có đứng im mặc cho phi kiếm của ngươi đến giết, ngươi cũng không tổn thương được ta."
Sắc mặt Tô Đình không ngừng biến ảo.
Hắn không ngờ ác quỷ này lại có đạo hạnh cao đến mức đáng sợ như vậy, đã không còn là quỷ vật tầm thường, cũng không sợ lôi phù, không sợ lôi pháp, càng đáng sợ hơn chính là dường như còn có thể không sợ phi kiếm đạo gia chưa đại thành.
Nhưng cũng may lúc này Tô Đình cũng có chỗ dựa.
Ác quỷ này chí ít vẫn bị thần đao của hắn gây thương tích.
Rốt cuộc đây là chí bảo tổ truyền của Tô gia qua 800 năm, nghe đồn năm xưa chính là được tiên nhân ban tặng.
Hắn hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước, dùng thần đao chắn ở trước người, chỉ nhìn về phía tên nữ quỷ đó, không trả lời.
Từ sau khi hắn xuyên tới thế giới này, từ lúc hắn bắt đầu tu hành tới nay, làm việc luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần thứ nhất hắn nghiêm túc như thế, cũng là lần thứ nhất thấy bất an như vậy.
"Đây là một thanh đao?"
Bóng mờ áo đỏ nhìn tia sáng đen kia, kinh ngạc nói: "Ngươi luyện một cây đao như phi kiếm?"
Nói xong, còn không chờ Tô Đình trả lời, nàng đã tự nói: "Ngươi tu luyện pháp môn phi kiếm chính là đạo gia chính thống, sở học lại là Lôi Bộ Chân khí, hiển nhiên là có đạo gia truyền thừa hoàn chỉnh. Nhưng không luyện phi kiếm, ngược lại luyện đao, cây đao này có gì thần kỳ sao?"
Tô Đình trầm giọng nói: "Ngươi là quỷ gì? Vì sao ra tay với ta?"
Bóng mờ áo đỏ hơi nhíu mày, không trả lời, vẫn trầm ngâm nói: "Trên đao này có một luồng vận đạo khó tả, khi nãy chém tới một tia thần hồn của ta chính là thanh đao này. Đây là loại đao gì? Đến từ đâu? Dùng chất liệt gì?"
Sắc mặt Tô Đình khó coi, trầm giọng nói: "Giỏi cho ma nữ không coi ai ra gì kia, mẹ kiếp đã cho thể diện mà không cần! Tô gia gia hỏi ngươi đấy!"
Bóng mờ áo đỏ không có tức giận, chỉ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Ta không muốn ra tay với ngươi, lúc trước chỉ là phát hiện ngươi là người tu hành, nên ta đến gần tra thân phận của ngươi một chút thôi . Còn cô nương kia, ta đang cứu nàng. . ."
Tô Đình cười lạnh nói: "Toàn nói hươu nói vượn! Muốn thải bổ hay cứu người?"
Nói tới đây, trong lòng Tô Đình vô cùng tức giận, nói: "Thải bổ ta cũng thôi đi, một ma nữ như ngươi lại không phân nam nữ, lại muốn thải bổ cả nữ tử làm gì?"
Sắc mặt bóng mờ áo đỏ liên tục biến đổi, dần biến thành lạnh lẽo, nói: "Tiểu tử thúi, ngươi dám trêu đùa ta, ta là nhân vật cỡ nào lại cần thải bổ? Còn nữa, chỉ dựa vào chút đạo hạnh ấy của ngươi, chỉ có thể đi lại ở nhân gian mà thôi, thật sự ở chỗ của ta thì không đáng nhắc tới. . . Dù là lôi pháp của ngươi đều không thể làm ta bị thương được, chân chính có thể làm cho ta kiêng kỵ chỉ là thanh thần đao trong tay ngươi thôi."
Trong tay Tô Đình nắm chặt thần đao, sau đó chỉ về về trước, nói: "Ngươi kiêng kỵ, cũng chính là sợ, vậy là được rồi."
Bóng mờ áo đỏ nghe vậy, bỗng nhiên trở nên trầm mặc, nói: "Ngươi nói cũng đúng."
Tô Đình cười nhạt tiếng, không có mở miệng.
Nếu không phải kiêng kỵ và sợ sệt, dựa vào tác phong lúc trước của nữ quỷ này, chỉ sợ đã động thủ giết hắn từ lâu, còn có thể nói chuyện cùng hắn?
Mà Tô Đình cũng giống như vậy, nếu không phải cảm thấy kinh dị cùng kiêng kỵ đối với bản lĩnh "Sống lại" của nữ quỷ này, hắn cũng đã sớm ra tay diệt nàng.
Không có bản lĩnh ngang nhau, thì không đủ để ngang hàng nói chuyện!
Dù nữ quỷ này giả trang rất tốt, nhưng Tô Đình cũng chỉ nghĩ rằng nàng đang phô trương thanh thế.
Bóng mờ áo đỏ nhìn về phía Tô Đình, đã không còn khinh thường như trước, chỉ nói: "Ta không phải muốn thải bổ cho ngươi, chỉ là muốn phân rõ thân phận của ngươi, còn vị tỷ tỷ này của ngươi, ta chỉ thấy Hàn Đỉnh thân của nàng phát tác, có lòng tốt giúp nàng một tay mà thôi."
Tô Đình chấn động, hỏi lại: "Ngươi biết Hàn Đỉnh thân?"
Bóng mờ áo đỏ lạnh nhạt nói: "Trên đời này không có bao nhiêu chuyện mà ta không biết, Hàn Đỉnh thân này ta cũng từng gặp. . . Hàn khí của nàng bắn ra, cũng may ngươi dùng bảo vật cho nàng ăn vào, trung hòa lẫn nhau, không còn hàn khí, cũng không còn dược hiệu."
"Ta thấy như vậy vừa lãng phí dược hiệu, cũng lãng phí hàn khí, nên mới giúp nàng một tay, rút lấy hàn khí, thứ nhất là có ích với ta, thứ hai cũng hữu ích đối với tỷ tỷ của ngươi."
"Không còn hàn khí, dược hiệu có thể phát huy ra tác dụng, không tin ngươi cứ chờ xem, sáng sớm ngày mai, thân thể nàng sẽ có thay đổi tốt hết sức rõ ràng."
Nàng từ từ nói ra, ngữ khí bình thản, âm thanh dễ nghe, không có một chút âm khí nào, không hề khiến lòng người sinh nỗi bất an, trái lại khiến người nghe coscamr giác dường như đang được tắm rửa trong khe nước, vô cùng thư thái.
Âm thanh như thế khiến những câu nói của nàng làm lòng người tín phục, căn bản không thể xuất hiện được suy nghĩ hoài nghi gì.
Nhưng Tô Đình dù sao cũng không phải nhân vật sẽ bị sắc đẹp mê hoặc.
Vậy nên hắn nhìn chằm chằm vào bóng mờ áo đỏ kia rồi, nói: "Ngươi nói thế thì chính là thế à? Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Bóng mờ áo đỏ nói: "Dựa vào chuyện đạo hạnh của ngươi quá thấp, còn không đấu lại được ta."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Đấu một hồi, Tô mỗ ta không mất một sợi tóc còn ngươi bị ta gây thương tích, còn dám ăn nói ngông cuồng? Ngươi lời nói này, ở trong mắt ta, chẳng qua chính là đang nói lời xin tha mà thôi."
Bóng mờ áo đỏ cũng không nóng giận, chỉ nói: "Bản lĩnh của ngươi đúng là hiếm thấy, khiến trong lòng ta kiêng kỵ, dù đạo hạnh chỉ mới đạt tới tầng hai, nhưng đấu pháp vô cùng lợi hại, đã không kém người bước vào tầng ba, có thể tưởng tượng ra nếu như nhường ngươi đột phá đến tầng ba, ta không chắc có thể thắng ngươi không. Nhưng đạo hạnh của ta, người tầng ba còn lâu mới có thể so với, ngươi không phải là đối thủ của ta, dù cho có một thanh thần đao này, ngươi có thể diệt ta, nhưng nếu như ta không bất cẩn, ngươi cũng không làm ta bị thương được."
Tô Đình cười lạnh nói: "Không diệt ngươi, làm sao ngươi biết?"
Bóng mờ áo đỏ nói: "Mười hai năm trước, ta giết một người tu đạo đã tu luyện đến mức Ngưng Pháp đỉnh phong, trước khi chết hắn đã tổn thương ta, nhưng hắn còn không thể khiến ta bị thương nặng bằng thanh đao này của ngươi. Ngươi tuy rằng chỉ là tầng hai, nhưng đã mạnh hơn một số người tu đạo đạt tới tầng ba trên thế gian, việc này cũng đủ giúp ngươi tự kiêu, nhưng ở trước mặt ta, ngươi không tự phụ được."
". . ."
Ngưng Pháp đỉnh phong?
Tầng ba đỉnh phong?
Là nhân vật đã gần đạt tơi mức siêu phàm thoát tục, vượt qua cực hạn nhân gian, có thể chuẩn bị ngưng tụ Âm Thần, thành tựu Thượng nhân?
Dù cho chính diện đối địch, võ đạo Đại tông sư cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Nhân vật như vậy ở mười hai năm trước lại bị ma nữ áo đỏ này tiêu diệt?
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, trầm giọng nói: "Ngươi đang dọa ta sợ sao?"
Bóng mờ áo đỏ nói: "Người tu hành đạt tơi tầng ba, hồn phách chưa ngưng, ở trong mắt chúng ta thì vốn vô cùng suy yếu. Nếu như ta lẻn vào trong biển ý thức của ngươi, thì có thể dễ dàng diệt hồn phách của ngươi."
Tô Đình nghe vậy, đột nhiên cảm thấy phấn chấn, nói: "Ngươi đến thử xem?"
Trong thức hải của hắn có một hồ lô, chính là do Lục Áp truyền thừa hóa ra, có thể coi như Trảm Tiên Phi Đao để dùng, không chỗ nào không xâm nhập.
Người tu hành đến mức Ngưng Pháp đỉnh phong có lẽ đều sẽ bị nàng diệt đi hồn phách.
Nhưng Tô Đình thì không phải chịu nguy hiểm này.
"Ngươi không sợ ta diệt hồn phách của ngươi?"
Nữ tử áo đỏ trầm ngâm nói: "Ngươi có chỗ dựa gì?"
Tô Đình cười lạnh nói: "Ngươi đến thử xem?"
Nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ còn tràn ngập chờ mong, chỉ thiếu mức cởi sạch quần áo, ngửa mặt nằm ở trên giường, chỉ chờ người đến rồi.
Nữ tử áo đỏ trầm mặc một chút, nói: "Ta giết người cũng không nhất định phải vào đầu ngươi, có lẽ ngươi cũng phát hiện được khi ta xuất hiện, tra xét lai lịch của ngươi, ngươi cũng không phát hiện ra ta, chỉ là vì ta phong tỏa khí tức tự thân. Mà khi nãy chúng ta vừa so đấu một hồi, động tĩnh không nhỏ, nhưng bên ngoài vẫn không có ai đến, cũng chỉ vì ta phong tỏa nơi này. Bản lĩnh như vậy, cần có đạo hạnh cao hơn ngươi, ngươi có thể có sao?"
Tô Đình khẽ cau mày, pháp môn tương tự, đương nhiên hắn có không ít, nhưng đạo hạnh chưa Ngưng Pháp, bây giờ có thể triển khai ra các loại phép thuật huyền diệu cũng không nhiều.
Tô Đình trầm ngâm, trong lòng biết nữ quỷ này nói không phải là giả, đạo hạnh xác thực cao đến mức đáng sợ, bản lĩnh cũng nhiều đến đáng sợ.
"Ngươi là quỷ gì? Thật sự lợi hại như thế?"
"Ta không phải quỷ."
Bóng mờ áo đỏ nhíu mày nói: "Sinh linh trên thế gian, khi thân thể tiêu vong nhưng hồn phách vẫn tồn tại, đây chính là quỷ hồn, nhưng hầu như đều bị Địa phủ câu đi, chỉ có rất ít người bởi vì các loại nguyên nhân mà ở lại thế gian, trở thành quỷ vật. Nhưng ta không phải quỷ, ta chính là Thượng nhân, hồn phách ngưng tụ thành Âm Thần, chỉ là thân thể tiêu vong, hiếm hoi còn sót lại Âm Thần, mới rơi vào bức tranh kia."
Thượng nhân?
Âm Thần?
Đây là một nhân vật đã siêu thoát nhân thế, vượt qua cả tầng ba?
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, nhìn kỹ lại, đây quả thật không nên là bản lĩnh mà quỷ vật nên có.
"Thì ra là như vậy."
Tô Đình phun ra ngụm khí, nói: "Nói cho cùng thì vẫn là quỷ, không phải quỷ thường, là một 'Thượng nhân quỷ' ."
Vẻ mặt Bóng mờ áo đỏ lạnh tới cực điểm, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Trong câu nói này tràn đầy hàn ý.
Trong chớp mắt, dường như không khí trong phòng đều cứng lại.
Tô Đình sờ sờ mặt, giống như vô sự, nói: "Không có gì. . . Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng xem như không đánh nhau thì không quen biết? Tuy rằng ta chém ngươi một đao, nhưng ngươi cũng làm ta giật mình, hòa nhau rồi ha."
"Ngươi diệt một tia Âm Thần của ta, làm ta tổn hại hơn một nửa tu vi, ta doạ ngươi giật mình mà lại hòa nhau rồi? Ngươi tính món nợ kiểu này cũng thực không tồi." Nữ tử áo đỏ cười lạnh nói.
"Không cần khen ta, con người ta luôn luôn rộng lượng, ở quê chúng ta có tiếng là người lương thiện. Ngược lại, nếu ngươi không tổn thương ta tỷ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện!" Tô Đình phất phất tay, không hề để ý nói: "Lần này tha cho ngươi một mạng."