Đêm khuya mịt mù, gió lạnh thấu xương.
Tô Đình vốn là người tu hành, trên người có Chân khí, dù vẫn chưa đến mức không sợ nước lửa, nhưng cũng đã đến mức không lo nóng lạnh rồi.
Nhưng lúc này, hắn không biết tại sao lại có chút ớn lạnh.
Sau đó thân thể dần dần nặng nề, hô hấp từ từ ngưng trệ, cũng không thể trở mình được.
Tô Đình giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy trên người giống như bị một ngọn núi đè ép.
Hắn cố gắng mở mắt ra, đôi mắt mông lung buồn ngủ lại phát hiện trước mắt có một bóng người màu đỏ.
"Đậu xanh!"
Tô Đình đột nhiên cả kinh!
Trong chớp mắt, cả người đã tỉnh táo lại!
Hắn vận chuyển Chân khí, khí tức cả người bắn ra, nhất thời đánh tan sự nặng nề kia rồi bật dậy.
Trong tay hắn vung một chiêu, hộp gỗ vỡ ra, một tia sáng đen xuyên phá hộp gỗ, bay vòng quanh người.
Vẻ mặt hắn nghi ngờ không thôi, nhìn lướt qua trong phòng nhưng lại không thu hoạch được gì, không thấy bất luận tình huống khác thường nào.
Nhưng hắn có thể kết luận, lúc trước tuyệt đối không phải ảo giác!
Hắn thở ra một hơi khí lạnh, tầm mắt hơi cúi xuống, phát hiện trên y phục mình mới mua, màu sắc đã phai nhạt đi rất nhiều, giống như vừa bị ngâm qua nước, khá là dễ thấy.
Đây là dấu vết lúc trước lưu lại?
Tô Đình hơi thay đổi sắc mặt, vừa giận vừa sợ, trong lòng mắng thầm: "Ma nữ nào không thông báo một tiếng, lại muốn đến thải bổ ta?"
Hắn tích trữ Chân khí, cầm thần đao bên người, nhảy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh mắt của hắn quét qua, nhìn về phía bức tranh trên vách kia.
Chỉ thấy trên bức tranh kia đã đột nhiên biến thành một tờ giấy trắng, không còn bóng dáng của nữ tử áo đỏ kia.
"Quả nhiên là ngươi. . ."
Tô Đình sắc mặt âm trầm.
Trước đây hắn cứ cảm thấy nữ tử trên bức tranh này quá mức chân thực, nhưng không phát hiện ra điểm gì khác, nên cũng là không suy nghĩ nhiều, quả nhiên tối nay suýt trúng kế.
Hắn đi đến gần để xem, chỉ thấy còn lại một tờ giấy trắng, hoàn toàn không có dấu vết gì khác.
Sắc mặt hắn dần thay đổi, nắm chặt thần đao trong tay.
Vừa nãy ma nữ áo đỏ muốn thải bổ hắn, bị hắn dọa sợ quá chạy đi, theo đạo lý thì nó nên trở về bức tranh này.
Nhưng lúc này bức tranh vẫn trống không, như vậy nữ tử áo đỏ đi đâu rồi?
Không cần suy nghĩ nhiều!
"Đáng chết. . ."
Hắn không kịp nhĩ nhiều, trong lòng rùng mình, xoay người xông tới trong phòng của biểu tỷ.
Biến ba bước thành hai, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng âm u, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, mơ hồ có thể thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Chỉ thấy biểu tỷ đã ngủ say.
Nhưng ở trên người biểu tỷ còn có một bóng mờ, hồng quang lấp loé, đang nằm ở trên người biểu tỷ.
Tô Đình lộ ra vẻ lạnh lẽo, quát lên: "Yêu nghiệt!"
Hắn vung thần đao lên, đột nhiên hóa thành một tia sáng đen, chớp mắt đã bay tới.
Nhưng bóng mờ áo đỏ kia bỗng dưng lóe lên, như gió thổi vậy, thế mà lại né được một đao này.
Ánh đao vòng lại.
Tô Đình đưa tay đón lấy, sau đó lập tức tiến về trước mấy bước, vận chuyển Chân khí, vung tới mấy đạo linh phù.
Bóng mờ áo đỏ kia lại lùi lại.
Tô Đình xông tới bên người biểu tỷ, nhìn biểu tỷ một cái, dù sắc mặt biểu tỷ tái nhợt, nhưng hô hấp vững vàng, không tổn thương tới tính mạng.
Trong lòng Tô Đình thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may hắn tới kịp.
Hắn nhìn về phía bóng mờ màu đỏ kia, sát cơ lạnh lẽo, điềm nhiên nói: "Quỷ quái từ đâu tới, trêu chọc đến trên đầu Tô mỗ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói!"
Trong lúc nói chuyện, hắn đã lấy ra linh phù, dùng Lôi Bộ Chân khí, dựa vào hình vẽ bùa trong sách của Tùng lão để vẽ thành.
Ngay sau đó vận chuyển Chân khí, lôi phù giống như ám khí, phun ra ngoài.
Nhưng mà bóng mờ màu đỏ kia cũng chỉ lùi lại một bước, lẳng lặng nhìn Tô Đình.
Bóng mờ màu đỏ không khác gì chân dung trên bức tranh kia, nàng có diện mạo tinh xảo, dáng vẻ cao quý lãnh diễm, ở dưới ánh trăng lại mông lung mộng ảo.
Lôi phù rơi xuống đất, nàng chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn, khi ngẩng đầu lên lại nhếch miệng hiện ra ý cười lạnh lẽo, giống như có mấy phần khinh thường.
"Đáng chết!"
Tô Đình thấy thế, trong lòng giận dữ.
Nữ quỷ này còn xem thường linh phù thân chế của Tô mỗ?
Hắn khẽ quát một tiếng, linh phù lần thứ hai bay tới, dường như cuốn theo cả gió mạnh, chớp mắt mà tới.
Linh phù này là do hắn đích thân chế ra, dù trình độ vẽ phù so với Tùng lão tích lũy mấy chục năm thì có vẻ hơi non tay, nhưng hắn có công pháp Lôi Bộ chân truyền tu thành Chân khí, bởi vậy tác dụng của lôi phù này cũng không thể kém gì lôi phù mà Tùng lão vẽ.
Lôi phù của Tùng lão có thể là người tu hành bị thương.
Mà lôi đình là thiên uy, có thể khắc âm tà quỷ vật nhất.
Ma nữ áo đỏ trước mắt này chính là âm linh quỷ vật không có thân thể, không có huyết khí, không có dương tính.
Lôi phù khắc nhất loại này!
"Xem thường lôi phù của Tô đại tiên, có bản lĩnh ngươi chớ né!"
Tô Đình quát chói tai.
Lại thấy bóng mờ áo đỏ kia vung tay lên.
Gió lạnh thổi lên, giữ mấy đạo lôi phù ở trong gió, sau đó Lôi Quang lấp loé, nặng nề thấp vang, lôi hỏa trên lá bùa cháy hết, hóa thành tro tàn.
Mà trên mặt nàng đầy ý cười, nhìn Tô Đình, tràn ngập vẻ hài hước.
"Ngươi. . ."
Tô Đình trợn mắt há mồm, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây là cái quỷ gì?
Âm linh quỷ vật tầm thường, chính là người coi miếu phổ thông đều có thể dùng một lá bùa đè ép.
Mà lấy đạo hạnh bây giờ của hắn, có thể coi là đã tiến được một bước nhỏ, nói như vậy, muốn lùng bắt quỷ quái cũng dễ như ăn cháo, chỉ cần một lôi phù là có thể làm cho quỷ hồn tan thành mây khói.
Nhưng vừa nãy ra tay, mấy đạo linh phù bắn tới, nữ quỷ này còn chưa chân chính ra tay, chỉ khẽ bắn ra ra một luồng gió lạnh đã có thể phá huỷ lôi phù của hắn.
Ma nữ áo đỏ này có đạo hạnh cao đến đáng sợ, chẳng lẽ là ác quỷ trong truyền thuyết?
Mới nghĩ như vậy, đã thấy bóng mờ áo đỏ này chuyển hướng ánh mắt nhìn tới biểu tỷ nằm ở trên giường.
Tô Đình thấy nàng thể hiện ra hứng thú đối với biểu tỷ, không khỏi cả giận nói: "Đối thủ của ngươi ở chỗ này!"
Hắn không cần linh phù, chỉ bước chân bước ra, Chân khí trong người bùng lên.
Kình phong nhất thời cuồn cuộn, gia cụ trang trí trong phòng đều bị đổ ngã.
Hắn đã vượt xa quá khứ, lại không phải vừa bước vào tầng hai, bảy bước này bước ra, chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay đã hợp chỉ thành kiếm rồi bắn tới.
Oanh một tiếng!
Một tia sét vô cùng chói mắt hiện lên giữa đêm tối!
Bóng mờ áo đỏ lộ ra vẻ kinh ngạc, không tránh lui kịp, chỉ đành vẫy ống tay áo một cái!
Lôi Quang đánh vào ống tay áo của nàng!
Ánh sáng chói mắt không gì sánh được.
Tô Đình ngưng mắt nhìn kỹ lại.
Sau khi Lôi Quang lóe ra, sương khói lượn lờ.
Mà bóng mờ áo đỏ kia vẫn đang dưới ánh trăng, không hề tiêu tan, chỉ thoáng mờ đi một ít.
Dù không bị lôi pháp tiêu diệt, nhưng thần sắc bóng mờ áo đỏ này đã biến thành vô cùng nghiêm nghị, hiển nhiên là nàng đã bị thương không nhỏ, không dám khinh thị.
Tiếp đó, nàng giơ tay lên, giống như muốn triển khai bản lĩnh gì đó.
Nhưng nàng vừa nhấc tay lên, dưới ánh trăng đã thấy một tia sáng đen lóe qua.
Ánh đao lóe lên!
Xuyên thấu bóng mờ áo đỏ!
Sau một tiếng rên, bóng mờ áo đỏ khẽ nhíu lông mày, dường như đang hết sức thống khổ, có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
"Không biết sống chết!"
Tô Đình sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Thiên Lôi Kiếm Chỉ có uy năng hùng vĩ, có thể gây tổn thương cho hạng người tu luyện tới tầng ba, nhưng ở trong mắt ta, đó cũng chỉ là hư chiêu. . . Ngươi có lợi hại hơn nữa nhưng đã trúng sát chiêu chân chính của ta rồi, thế nào?"
Bóng mờ áo đỏ lẳng lặng liếc mắt nhìn hắn, chợt tan theo một cơn gió, tiêu tan không một tiếng động.
Cảm ứng được bóng mờ áo đỏ này không chịu nổi thần đao của hắn, thực sự đã tan thành mây khói, Tô Đình bỗng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy Chân khí hư hao, vô cùng mệt mỏi.
Hắn nhìn về phía biểu tỷ, muốn tiến lên kiểm tra xem biểu tỷ là có bị thương hay không.
"Ngươi dùng phi kiếm gì?"
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Tô Đình đột nhiên chấn động, cả người nổi lên hàn ý.