Trên hội thơ.
Tô Đình vừa mới đi vào, đã ngay lập tức bị người của Tô Lập cố tình gây xích mích, không hiểu ra sao đã khiến chúng người phẫn nộ.
Đám người quanh thân kia cách xa Tô Đình ba bước, không muốn đứng gần, giống như cả đám xấu hổ vì việc đứng chung cùng người này.
"Bảo sao hay vậy, không có chút chủ kiến."
Tô Đình cắn một miếng chuối tiêu, cũng không thèm nhìn đám thư sinh trẻ tuổi xung quanh, chỉ nhìn về phía mấy tên cách đó không xa kia.
Những tên kia dường như đã thỏa thuận xong cách đuổi hắn ra khỏi hội thơ, còn lấy kỳ danh là "Quân tử động khẩu không động thủ", đang muốn để một đám hạ nhân tới đánh đuổi hắn.
"Cho người tới đuổi ta?"
"Thật sự để các ngươi đuổi Tô mỗ ra ngoài, gương mặt tuấn tú của Tô mỗ biết để ở đâu?"
"Trở về ăn nói thế nào với biểu tỷ đây?"
Tô Đình lại cắn một miếng dưa chuột, trong lòng thầm nghĩ, nếu việc này truyền lại Lạc Việt quận, đừng nói gia hỏa Thanh Bình có gương mặt nhìn như trung hậu mà trong lòng toàn ý xấu kia, ngay cả Tùng lão sợ là cũng muốn chê cười chính mình một trận.
Khi hắn đang nghĩ như vậy, thì đã có một thanh niên dẫn theo bốn, năm gia đinh đi tới.
Bốn, năm tên gia đinh này chỉ là hạ nhân, đều chưa từng luyện qua võ nghệ, Tô Đình tự nhiên không sợ.
Nhưng đây là hội thơ, nếu động thủ thì biến thành quá tầm thường.
Huống hồ có hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào, nếu hắn vận dụng đạo thuật thì ảnh hưởng quá to lớn.
Lúc đầu Tô Đình cũng không muốn động thủ.
"Không phải hội thơ sao?"
"Võ không cần, vậy thì đến văn."
"Đường thơ Tống từ, tùy tiện ném ra một bài đều có thể sáng mù các ngươi mắt, khóc lóc hô cầu ta làm người đứng đầu văn đàn."
Tô Đình lại nhét một miếng quả mac ca vào trong miệng, sau đó xoa xoa tay, chuẩn bị đại triển tài hoa.
Ăn xong miếng này vào bụng, hắn lại chẹp chẹp miệng một cái.
Đầy bụng Đường thơ Tống từ, bài nào có ngụ ý thích hợp vả mặt trong trường hợp này nhỉ?
Trong lúc nhất thời vì tài học quá mức phong phú, có quá nhiều sự lựa chọn nên chọn không được?
Đối mặt với ánh mắt của đám người, hắn mới vừa ăn xong hoa quả nhưng trong miệng lại đột nhiên cảm thấy vẫn có chút miệng đắng lưỡi khô.
"Chẳng lẽ muốn dựa vào sự thông minh tài trí của Tô mỗ làm một bài, kỹ kinh tứ tọa?"
. ..
Trên lầu các.
Đám người đều đang nhìn về cảnh tượng ở phía dưới.
Chỉ có mỗi Lưu tiểu thư nhìn thấy chi tiết nhỏ mà người bên ngoài không cẩn thận chú ý.
"Người này. . ."
Lưu tiểu thư nhìn thiếu niên kia đứng trong đám người, bị người ta xem thường, nhưng dường như hắn không hề chưa phát hiện ra, dáng vẻ đầy thảnh thơi, không thèm để ý chút nào, giống như chưa hề để đám người này vào trong mắt, ánh mắt chỉ nhìn đồ ăn trên bàn.
Ngay sau khi vào hắn cửa, đến bây giờ, đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của đám nười, hắn lại có thể ăn mười bảy mười tám loại trái cây.
"Kẻ này đúng thật là có thể ăn."
Lưu tiểu thư cảm thấy càng thú vị, nhếch miệng hiện lên một vệt ý cười.
Đinh Nghiệp khẽ cau mày, nhìn Tô Đình đang rơi vào tình huống không ổn, hơi trầm ngâm một chút rồi lại nhìn Tô lão gia chủ.
Vị lão gia chủ này không nói một lời, chỉ cau mày nhìn cảnh tượng kia.
Ngược lại vị Lưu đại nhân kia lại kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
"Quái lạ."
Lưu đại nhân nói: "Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhận ra đám người không thích, nếu là người khác thì khó tránh khỏi sẽ đứng ngồi không yên, tâm sinh quẫn bách, nhưng thiếu niên này không khỏi quá bình tĩnh rồi."
Đâu chỉ là bình tĩnh, căn bản chính là không coi ai ra gì, giống như toàn trường chỉ có một mình hắn, vốn không hề để ý tới người khác, tùy tính tới cực điểm.
"Lưu đại nhân nhìn ra cái gì?" Đinh Nghiệp cười hỏi.
"Người như vậy, hoặc là trong lòng hoảng loạn nhưng cố giả vờ bình thản, hoặc là thật sự không thèm để ý đến khung cảnh này." Lưu đại nhân nói rằng: "Cho dù là lão phu, nếu bị mọi người chỉ trích, cũng khó tránh khỏi chuyện muốn biện giải hay suy nghĩ nên làm thế nào, nhưng hắn lại không để ý đến. . . Trừ phi hắn là kẻ ngốc, bằng không thì hắn thật sự có chút lực lượng."
Lưu tiểu thư bĩu môi, nói: "Tuổi còn trẻ, có thể có lực lượng gì?"
Lưu đại nhân khẽ lắc đầu, nói: "Lão phu không biết hắn, đương nhiên là không biết."
Tô lão gia chủ nhớ tới lần đầu gặp Tô Đình, trong lòng lập tức có cảm giác thiếu niên này không thích hợp, bây giờ không biết tại sao lại càng chờ mong.
Đinh Nghiệp lại cười nói: "Nhìn hắn mặc quần áo tuy rằng bình thường, nhưng khí độ bất phàm, có lẽ cũng có lực lượng. Nhưng tình hình trước mắt đơn giản chính là thân phận hoặc là bản lĩnh."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tô lão gia chủ, nói: "Hắn hẳn là có thân phận gì không bình thường?"
Trong lòng Lưu tiểu thư bỗng nhiên lóe qua vô số suy nghĩ.
Ví dụ như có công tử nhà đại nhân vật nào đó cố ý mặc quần áo đơn giản, đi du lịch giang hồ, đi tới nơi này, làm ra vẻ người thường, sau đó bị người xem thường, cuối cùng hiển lộ thân thận, kết quả mọi người phải cúi đầu bái lạy.
Nghĩ như thế, trong lòng lại có chút kích động cùng chờ mong.
"Thân phận?"
Tô lão gia chủ khẽ lắc đầu, ông ta cũng chưa điều tra rõ nội tình của Tô Đình.
Nhưng lão gia chủ lắc đầu, rơi vào trong mắt của mấy người cũng chỉ là không nhận ra người này thân phận không bình thường gì thôi.
Lưu đại nhân trầm ngâm nói: "Không có thân phận hiển hách, vậy chỉ có thể dựa vào bản lĩnh. . . Nhìn hắn không có khí thái cương liệt lạnh lùng, chỉ giống một người quen sống trong nhung lụa, ngược lại cũng không giống như người tập võ."
Lưu tiểu thư nói: "Đây là hội thơ, không chừng người ta có tài học khoáng thế, chuẩn bị ngâm một câu thơ, dùng tài nghệ trấn áp toàn trường đấy?"
Thị nữa phía sau bỗng nhiên bật cười một tiếng, không nhịn được cười.
Nhưng Lưu đại nhân lại đăm chiêu, nói: "Có khả năng."
Đinh Nghiệp bỗng nhiên chỉ tới rồi nói: "Mấy gia đinh kia đã đi qua đuổi người."
Ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy mấy gia đinh, đang đi về phía thiếu niên kia.
Mà thiếu niên sắp bị đuổi ra ngoài kia vẫn bình thản như cũ, sau đó, tựa hồ ngẩn ra?
. ..
Ở trong mắt chư vị sĩ tử, chỉ thấy có người lại đây, muốn đuổi tên hàn môn tử đệ này ra ngoài, tránh việc hội thơ này bị hạ cấp độ.
Mà thiếu niên kia thấy cảnh tượng này lại bỗng nhiên ngẩn ra, giống như bị dọa sợ.
Mà khi mấy gia đinh kia tới gần, lại thấy thiếu niên kia giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt một tiếng, tiện tay cầm lấy một trái cây, gặm một miếng rồi vứt ra ngoài.
Hắn tinh thần phấn chấn, giống như vừa đổi thành người khác.
Hắn bước về phía trước, cười cười nhìn về phía đám người, ngâm một câu: "Lạc việt thanh phong phất y thường."
Một câu thơ này vang lên, dám người đều cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới rõ ràng hắn đột nhiên mở miệng làm thơ.
Mà ánh mắt Tô Đình đảo qua đám người, sau đó quay một vòng, nhếch miệng cười gằn một tiếng, tiếp tục ngâm: "Hồ bằng cẩu hữu tụ nhất đường."
Tình cảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Hồ bằng cẩu hữu tụ nhất đường?
Chư vị sĩ tử đều choáng váng.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mãi mà vẫn chưa thể hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy có lẽ mình đã hiểu sai ý tứ của những lời này.
Nhưng Tô Đình vẫn cười ha ha, tiếp tục ngâm: "Nhàn nhân dong tài vọng luận ngã. . ."
Câu này vừa dứt, chúng người đều ồ lên.
Hồ bằng cẩu hữu?
Người rảnh rỗi tầm thường?
Đây là đang sỉ nhục đám người ở đây?
Kẻ này quá càn rỡ!
Sắc mặt Tô Lập âm trầm.
Hà Vân Phương đột nhiên đến gần rồi quát lớn: "Sao ngươi dám mở miệng sỉ nhục người!"
Tô Đình lại chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại bóc một quả chuối tiêu, cắn một miếng, hàm hồ nói: "Tà nhãn thị chi. . . Nhân hà phương?"
Hà Vân Phương như vừa chịu một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái xanh.
Tà nhãn thị chi nhân hà phương?
Hắn rõ ràng cảm thấy câu này chính là đang nhằm vào Hà Vân Phương hắn.
Mà đám người ở sân sau khi ngơ ngác qua đi, đột nhiên gầm lên giận dữ.
"Ngươi dám nhục mạ chúng ta?"
"Quá càn rỡ?"
"Tiểu tử ở nông thôn từ đâu tới? Lại dám có mắt không tròng như vậy, lại dám đắc tội với các vị tài tử trong cả sảnh đường?"