Trang viên tự nhiên không nhỏ, mà người tụ hội cũng coi như không ít.
Nhưng ở đây, xuất hiện một hiện tượng quái lạ như thế, ngược lại cũng khá dễ thấy.
Đám người Tô Lập xem như là mấy người tương đối có danh tiếng, tài học đều không thấp, thân phận địa vị cũng không kém, bọn họ kết bạn nhiều năm, cũng xem như là bạn tốt, cũng có một số người đối thủ giao chiến thơ từ, đối chọi gay gắt.
Cũng có một số người cùng họ với nhau, cùng chung chí hướng nhưng lại tranh đấu lẫn nhau.
Nhóm người này tạo thành một vòng.
Xem như vòng tròn cấp độ cao nhất của người đọc sách ở Khảm Lăng.
"Bên kia sao thế?"
Một nam tử mặc áo trắng quần áo chỉnh tề, tay cầm quạt giấy, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người này tên là Hà Vân Phương, cũng là nhân sĩ ở Khảm Lăng huyện, nhưng cũng không phải người Khảm Lăng trấn, mà lại đến từ Linh Khê trấn thuộc Khảm Lăng.
Hà gia không bằng Tô gia, nhưng cũng coi như một đại tộc.
Tài học người này cao thâm, không thua kém Tô Lập, cũng từng tạo ra một chút danh tiếng ở kinh thành.
Nghe hắn hỏi như thế, lập tức có người liếc nhìn tới bên kia, nghe ngóng tình hình một chút rồi trở về nói tỉ mỉ cùng hắn.
Hà Vân Phương cau mày lại, nhưng không mở miệng.
Chỉ là đám người còn lại đều rất không thích.
"Có một tên nhà nghèo trà trộn vào đây?"
"Hàn môn tử đệ, chỉ cần có chút tài năng chúng ta cũng không chê, nhưng tướng ăn đó của hắn, đúng là vừa đến đã tìm ăn? Nơi này của chúng ta lại không phải nhà bếp. . . Đúng là đột nhiên làm bẩn sự thanh tĩnh."
"Chẳng trách những huynh đài kia thi nhau lui lại, đúng là khiến người ở đây phải xấu hổ."
"Người như vậy làm sao có thể tiến vào?"
"Hình như là có thiệp mời của Tô gia?"
"Tô Lập huynh, chuyện gì thế này?"
Ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía Tô Lập.
Tô Lập cũng đang nhìn về phía Tô Đình bên kia, cho mấy sĩ tử bên người Tô Đình một ánh mắt tán thưởng, sau đó mới thu ánh mắt về, nhìn về phía mấy người đứng xung quanh, bất đắc dĩ nói: "Chỉ nghe nói là một họ hàng xa từ nông thôn đến, không nghĩ rằng cử chỉ của hắn không thích đáng, hành vi bất nhã như vậy, kéo thấp cấp độ của hội thơ chúng ta."
Hà Vân Phương cùng Tô Lập đều được xưng là song kiệt, luôn đối chọi gay gắt với nhau, nghe nói đây là người Tô Lập mời, mà còn là thân thích của Tô gia thì lập tức cười lạnh một tiếng, có tâm muốn làm Tô Lập xấu mặt.
"Hạng người thấp kém thô tục như vậy, giữ hắn lại làm gì?"
Hà Vân Phương phất tay áo nói: "Đuổi hắn đi ra ngoài đi. . . Nếu để Lưu đại nhân thấy còn ra thể thống gì? Lão nhân gia mới tới Khảm Lăng, thấy sĩ tử Khảm Lăng có vẻ keo kiệt như vậy, cử chỉ không thích hợp như thế, có lẽ sẽ xem thường mọi người Khảm Lăng?"
Vẻ mặt Tô Lập quái lạ, thật là phức tạp, nhưng không thay Tô Đình nói chuyện.
Những người còn lại vốn không muốn làm Tô Lập mất mặt, nhưng thấy Tô Lập cũng ngầm thừa nhận nên cũng phụ họa một hồi.
"Hà huynh nói đúng."
"Người này quả nhiên không nên xuất hiện trong hội thơ."
"Thừa dịp Lưu đại nhân chưa tới, nhanh chóng đuổi hắn đi đi, không nên khiến tình cảnh rối loạn."
"Đúng là như thế."
. ..
Trên lầu các cách đó không xa.
Mấy vị đại nhân vậ này thấy rõ động tĩnh bên kia, không khỏi đồng thời liếc mắt nhìn tới.
Nhãn lực của Tô lão gia chủ cũng vẫn còn tốt, từ xa đã nhìn thấy rõ Tô Đình, lập tức hơi nhướng mày, ánh mắt đầy quái dị, Tô Đình này sao lại tới hội thơ? Hơn nữa, nếu như không có thiệp mời, làm sao có thể đến hội thơ này?
Đinh Nghiệp cũng hơi kinh ngạc, nhưng đúng lúc này, ánh mắt tên gia đinh phía sau hắn ngưng lại, nhận ra Tô Đình, lập tức ghé sát vào vào tai Đinh Nghiệp rồi nói nhỏ hai tiếng.
Trong chớp mắt, vẻ mặt vị Đinh đại nhân này khác thường, nhìn Tô lão gia chủ một cái, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ thoáng làm một thủ thế.
Gia đinh kia hiểu ý, lui một bước, không nói thêm nữa.
Mà vị Lưu đại nhân kia không khỏi hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Lúc này đã có người tới bẩm báo: "Có người nói là có hàn môn tử đệ tiến vào hội thơ, quần áo mặc hơi mộc mạc chút, cử chỉ cũng không thoả đáng, còn chưa làm thơ đã lấy đồ ăn trước tiên."
Lưu đại nhân cau mày nói: "Hàn môn sĩ tử, quần áo mộc mạc cũng có thể thông cảm được, người như vậy chỉ là xuất thân không tốt, chỉ cần hắn có tài, sao hội thơ có thể ngăn trở hắn? Nhưng hắn vừa đến đã lấy đồ ăn trước thì hơi thất lễ rồi, chính là bị đói cũng không nên như vậy. . . Không có lễ nghi, không thể thành tài."
Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ sau lưng của hắn lại nói: "Lễ nghi chính là ràng buộc, người sống nên tự tại mơi tốt. . . Hắn tuy rằng hơi tùy tính, nhưng thường thường người tùy tính đều có bản lĩnh tự kiêu, loại người này kỳ thực rất tự kiêu, mới có thể coi nhẹ ánh mắt của người khác."
"Còn nữa, hắn đánh mất lễ nghi nơi nào?"
"Quần áo tuy không dễ nhìn lắm, nhưng cũng không đến mức áo rách quần manh."
"Còn chuyện đồ ăn, đồ ăn bày trước mặt hắn kia không phải chính là cung cấp cho người ăn uống ở trên hội thơ sao? Chỉ là người khác đều tự nhận là thân phận cao, giả vờ cao quý, không muốn ăn đồ ăn ở trước mặt mọi người, nhưng hắn đồng ý ăn thức ăn vốn chuẩn bị cho mọi người, làm sao lại thành thất lễ?"
Trong giọng nói của thiếu nữ ngược lại tràn ngập tán thưởng, ánh mắt nhìn về phía phụ thân của chính mình mang theo vẻ khiêu khích.
Hiển nhiên lời nói này không hẳn là lời nói tự đáy lòng, nhưng cũng muốn tranh cãi cùng phụ thân của chính mình.
Thị nữa lôi kéo tiểu thư ống tay áo nhà mình, nói nhỏ: "Tiểu thư, nơi này không phải ở nhà đâu, không cần làm mất mặt lão gia."
Nữ tử kia hừ một tiếng, không nhiều lời.
Lưu đại nhân tràn đầy bất đắc dĩ, nhìn con gái chính mình một cái, cũng không có trả lời, chỉ phất phất tay, ra hiệu cho người vừa mới bẩm báo kia đi xuống.
Đinh Nghiệp nhìn thiếu niên trong đám người kia, lộ ra mấy phần kinh dị.
Hắn vốn đang lo lắng đám sĩ tử phía dưới bởi vì Tô Đình mặc quần áo đơn giản mà cô lập hắn, khiến Lưu đại nhân có cái nhìn phiến diện về người đọc sách ở Khảm Lăng, cảm thấy những sĩ tử trẻ tuổi này quá mức nông cạn.
Nhưng không ngờ Lưu đại nhân cũng không yêu thích người vô lễ, cũng có cùng suy nghĩ với đám sĩ tử phía dưới.
"Nhìn dáng vẻ thì hình như đám người phía dưới muốn đuổi người này đi?"
Đinh Nghiệp liếc mắt nhìn, chợt nhìn về phía Tô lão gia chủ, nói: "Có người nói đây là khách mời của Tô gia?"
Tô lão gia chủ khẽ cau mày, ông ta không nhìn thấu Tô Đình, cũng cảm thấy không thể trêu chọc Tô Đình, nhưng tình huống trước mắt lại có chút phiền phức, ông ta vốn muốn sai người xuống, nhưng cũng không biết dặn dò thế nào, lại nghĩ tới Tô Đình luôn có biểu hiện thần bí, không biết lần này sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, ông ta cũng rất là tò mò, thế nên chỉ cau mày, nói: Cứ xem trước một chút."
Đinh Nghiệp gật gật đầu, trong lòng cũng đang suy đoán Tô Đình này đi tới Khảm Lăng thăm người thân, dường như cũng không được thân thích tiếp đãi chu đáo gì.
Nghĩ như vậy Đinh Nghiệp nhìn gia đinh phía sau một cái, gia đinh hiểu ý, gật gật đầu, lui xuống.
Nhưng vị Lưu đại nhân kia nhìn động tĩnh phía dưới lại thấy hứng thú, muốn nhìn xem tình huống sẽ phát triển tiếp như thế nào.
. ..
Trong đám người.
Không ít ánh mắt nhìn tới trên người Tô Đình, không thiếu tiếng nghị luận.
Tô Đình khẽ cau mày.
Hắn ăn mặc thế này tuy rằng hoàn toàn không hợp với những người khác, nhưng cũng không đến nỗi dễ thấy như vậy.
Hiển nhiên là có người âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, làm cảm giác tồn tại của hắn tăng cao một chút.
Sau đó, những người này lại nói mấy câu âm dương quái khí kích động đám người kia, Tô mỗ hắn lập tức biến thành nguyên nhân khiến đám người phẫn nộ?
Đối với thái độ của những kẻ được gọi là sĩ tử này, hắn cũng không thèm để ý chút nào, chỉ là hắn phát hiện dường như có người muốn đánh đuổi hắn đi?
"Không tệ lắm."
Tô Đình cắn một miếng dưa hấu, nhing về phía trước cách đó không xa.
Từ sau khi hắn tu hành, ngũ giác càng thêm nhạy cảm, có thể nghe được lời nói của đám người, có thể thấy rõ rất nhiều cảnh tượng.
Ở phía trước cách đó không xa, trong mấy người kia có một người tên là Hà Vân Phương, có người tên là Tô Lập, có người tên là Chu gì đó. . . Mà những người này, dường như là những người có thân phận địa vị hơi cao trong đám sĩ tử này
Mà giờ phút này, mấy tên kia đang thương lượng nên đuổi mình đi như thế nào.
"Hắc?"
Tô Đình thoáng nghiêng đầu, vầng trán hơi nhíu, cảm thấy khá thú vị.
Nghĩ tới Tô mỗ ta bất phàm như thế, đường đường là người tu đạo, tương lai có thể trở thành thần tiên, mà còn có thể để đám phàm phu tục tử các ngươi chỉ hiểu ngâm thơ đối nghịch không ốm mà rên trào phúng?
Tô Đình cảm giác giờ khắc này mình đang nổi bật giữa đám đông.
Kết quả đám gà trống kia lại còn muốn bắt nạt chính mình?