Trong vườn yên tĩnh.
Mấy vị tộc lão đều tràn đầy kinh ngạc.
Đầu tiên là nhìn gia chủ, lại nhìn những người khác, ngươi xem ta, ta xem ngươi, hai mặt nhìn nhau.
Sau một chốc, mới nghe cửu trưởng lão có chút chần chờ hỏi: "Gia chủ. . . Việc này chính là việc nhà, không phải ngọc bài, việc này sao có thể kéo tới trên người Tô Đình kia?"
Trong lòng những người khác đều có mấy linh cảm bất ân, vội nhìn về phía gia chủ.
Tô lão gia chủ trầm ngâm nói: "Các ngươi luôn nói Tô Lập xuất sắc, Tô Việt bất phàm, nhưng Tô Đình này ở trước mặt chúng ta, chẳng lẽ không phải càng nhàn nhã tự đắc, khí thái càng hơn sao? Lão phu vừa mới nghĩ, nếu như lần này để hắn đi giúp một chuyện, thu dọn sơ hở, có lẽ càng tốt hơn một chút."
Lại nói đến đây, ánh mắt của ông ta đảo qua đám người, lộ ra vẻ hỏi ý.
Kỳ thực ở trong lòng ông, không hẳn thực sự muốn để Tô Đình xử lý.
Chỉ là giữa Tô Lập cùng Tô Việt, ông ta thực sự không biết nên chọn chọn thế nào, nhưng ông ta lại không muốn bất công, trong tình huống như vậy, đúng lúc có Tô Đình biểu hiện rất tốt ở trước mặt ông ta, trái lại càng có vẻ hợp ý hơn.
"Chuyện này sao có thể được?"
Chư vị tộc lão đều lắc đầu, không một ai tán thành.
Dù chuyện làm ăn kia đã làm xong từ lâu, thù lao nên kiếm được cũng đều đã kiếm về, bây giờ chỉ thu dọn sơ hở một chút. Nhưng việc thu dọn sơ hở này cũng không phải chuyện gì phiền toái, trái lại còn là một chuyện tốt.
Trên dưới có chuẩn bị, kết bạn với nhân vật lớn ở kinh thành.
Mà trong khi xử lý mọi chuyện, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể kiếm được chút lợi ích.
Ngoài ra, ở trong mắt mấy vị tộc lão, chuyện này còn có một tầng hàm nghĩa khác, không tính là việc nhỏ.
Lão gia chủ rốt cuộc đã già nua, quyền thế từ từ chuyển xuống, gia chủ một đời mới cũng sắp được chọn ra.
Lần này tuyển người đi xử lý sơ hở, tuy rằng không phải trực tiếp chọn gia chủ, nhưng lần này xử lý, dù là lợi ích, hay quen biết giao thiệp đều vô cùng quan trọng, có thể nói là một lần tích lũy, thậm chí đoạt được thu hoạch lớn, đều sẽ là trụ cột để tương lai trở thành gia chủ.
Chuyện này làm sao có thể để một người ngoài nhúng tay?
"Việc này tuy rằng không nặng, nhưng trong đám hậu bối Tô gia cũng có thể dựa vao đó để gây sự, người trong nhà không chọn lại đi chọn một người ngoài làm gì?"
Thất trưởng lão tức giận nói: "Gia chủ không phải đã xem hắn là người mình chứ? Một thân thích cách tới ba, năm trăm đời, cũng có thể gọi là thân thích sao?"
Lão gia chủ cười nói: "Ngươi kích động cái gì? Ta chỉ là thấy thiếu niên này xuất sắc, khí độ không kém, tinh thần phấn chấn, rất có khí thái tự tin, không giống tục nhân. . . Ta cũng không phải đã nhận hắn, chẳng qua là cảm thấy, một thiếu niên như vậy, ta cũng chỉ muốn cho hắn một cơ hội, thử thách một chút xem hắn có mấy phần bản lĩnh, phải chăng có thể làm được việc lớn không thôi."
"Thử thách hắn làm gì?"
Thất trưởng lão nói: "Tuy rằng cũng là họ Tô, nhưng có khác gì người ngoài đâu? Dù hắn có bản lĩnh lớn bằng trời, chuyện trong tộc chúng ta cũng không đến nỗi dùng tới hắn."
Lão gia chủ khoát tay nói: "Lão thất, chúng ta lại không phải chọn tộc trưởng gia chủ, chỉ là chọn một kẻ quản sự thôi. . . Nếu như trải qua lần thử thách này, hắn thật sự có bản lĩnh, thì sao không thể giữ hắn lại?"
Nói xong, lão gia chủ nhìn về phía đám người, nói rằng: "Các ngươi phải nhớ, phàm là có lợi tới sự phát triển của gia tộc, cần mời chào nhân sĩ có tài luôn không phải chuyện xấu."
"Đại quản sự của chúng ta, cũng không phải tộc nhân Tô thị."
"Ngươi lại nhìn đại quan trên triều đình, cũng không hoàn toàn là dòng chính hoàng thất mà?"
Lão gia chủ đã nói như vậy, mấy vị tộc lão còn lại đều trầm ngâm không nói.
Lúc này Thất trưởng lão vẫn giận dữ: "Nói lời ngụy biện như thế để làm gì? Ở trong mắt gia chủ, Tô gia chúng ta có bao nhiêu tộc nhân hậu bối, tất cả đều không sánh nổi một thiếu niên từ bên ngoài tới? Gia chủ cũng chỉ nhìn thiếu niên này một hồi, đã coi trọng hắn như thế? Tô gia bồi dưỡng đám con cháu tộc nhân bao nhiêu năm, tất cả đều bị gia chủ xem là cái gì?"
Nói xong, ông ta đột nhiên đứng dậy, nói: "Ta không đồng ý chuyện này."
Dứt lời, ông ta phất tay áo, xoay người bỏ đi.
"Lão thất này, vẫn là kiểu tính khí nóng này này."
Lão gia chủ khẽ lắc đầu, cảm thấy khá hơi bất đắc dĩ.
Mấy tộc lão còn lại vẫn đang có suy tư, nhưng đại thể cũng tán thành với lời lão thất.
"Lão thất. . . Hơi lỗ mãng chút."
"Nhưng ông ta nói thế không phải không có lý."
"Người trong nhà đủ rồi, không cần dùng tới tiểu tử kia."
"Được rồi."
Lão gia chủ khoát tay áo một cái, nói: "Chuyện này chấm dứt ở đây, lão thất đã không vui bỏ đi, chuyện này cũng không vội, sau này bàn lại thôi."
Nói xong, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không cần đắn đo chọn lựa giữa Tô Lập cùng Tô Việt, bị mấy lão già này bức bách đưa ra quyết định.
Chỉ có điều, nghĩ kỹ lại thì thiếu niên tên là Tô Đình kia, nói riêng về khoản tự tin, đúng là cũng rất xuất sắc, là ứng cử viên thích hợp.
"Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không phải tộc nhân dòng chính Tô gia."
. ..
Ở tiền viện.
Thất trưởng lão nổi giận đùng đùng, một đường đi ra, chỉ thấy vẻ mặt ông ta âm trầm, những hạ nhân biết tính tình của ông ta nên cũng không ai dám xông tới chạm vào lửa giận của ông ta.
Chỉ là ông ta không đi được bao xa, đã thấy ở hành lang phía trước có một người trẻ tuổi đi tới.
Người trẻ tuổi này không phải người khác, chính là Tô Lập mới vừa từ kinh thành trở về, đã tới biếu lá trà cho gia chủ.
"Gia gia, sao người lại ở chỗ này?"
"Ta làm sao không thể ở đây?" Thất trưởng lão giận dữ hỏi.
"Ây. . ." Tô Lập nhất thời nghẹn lời.
"Ngược lại kẻ cháu trai như ngươi, cầm theo đồ vật như thế, muốn đi đâu?"
"Tôn nhi đi tìm nhà khách mời trong nhà chúng ta kia."
"Khách nhân nào?"
"Hình như. . ." Tô Lập suy nghĩ một chút, nói: "Tên là Tô Đình?"
"Tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi tìm hắn làm gì?" Thất trưởng lão nghe thấy cái tên này, lại càng tức giận.
"Khi tôn nhi trở về, thấy trong chuồng ngựa có một chiếc xe ngựa, trong đó có con ngựa trắng kéo xe lại là một bảo mã, vô cùng yêu thích, không đành lòng này để bảo mã bị coi như công cụ kéo xe, nên đã hỏi hạ nhân, mới biết chủ nhân của xe ngựa này."
Tô Lập cười nói: "Sau đó ta tìm chút lễ vật, đang muốn đi tìm hắn, nói với hắn tặng ngựa trắng kia cho tôn nhi."
Thất trưởng lão cả giận nói: "Ngươi đúng là có tâm, còn cầm theo lễ vật? Lúc trước ngươi biếu lá trà cho gia chủ, làm sao không thấy ngươi hiếu kính ta?"
Tô Lập tràn đầy kinh ngạc, ngượng ngùng nói: "Gia gia sao lại nói như thế?"
"Nói như thế nào?"
Thất trưởng lão chỉ vào lễ vật trong tay hắn, nổi giận mắng: "Ngươi muốn đưa lễ cho tên tiểu tử vô liêm sỉ kia, để ngươi đưa lễ vật cho gia chủ đều uổng phí. . . Tiểu tử ngươi đưa lễ vật gì, làm sao không có hiệu quả gì?"
Tô Lập bị ông ta chửi đến ngu người.
Trong lòng Thất trưởng lão bốc lên lửa giận, nói: "Ta mới vừa ở trước mặt gia chủ, chuẩn bị cho ngươi đi xử lý sơ hở trong chuyện làm ăn ở kinh thành kia, kết quả gia chủ thấy tên Tô Đình kia, còn đánh giá rất cao tên thân thích chó má cách ba, năm trăm đời kia, chuẩn bị giao chuyện tốt này cho hắn. . ."
Tô Lập nghe vậy, nhất thời cả kinh, nói: "Chuyện này làm sao mà được?"
Chuyện này không chỉ liên quan đến lợi ích, còn liên quan đến chuyện quan hệ giao thiệp, sẽ giúp ích rất lớn đối với tương lai sau này của hắn, sao có thể để rơi vào tay người khác?
"Tự nhiên không thành, lúc này ta mới suýt trở mặt cùng gia chủ."
"Gia gia, sao người lại kích động như vậy?" Tô Lập vội la lên: "Người đắc tội với gia chủ, ngày sau nếu lão gia chủ không thích ta, vậy chẳng phải ta lại mất đi phần thắng?"
"Phần thắng? Thắng là cái rắm gì!" Thất trưởng lão lại tức giận, đánh tới lễ vật trong tay hắn, nói: "Đưa lễ cái gì? Đưa lễ cái rắm! Ngươi có biết không, ngươi cùng Tô Việt hai người gộp lại ở trong mắt gia chủ còn không bằng một cọng lông của người ta. . . Theo người ta so sánh, ngươi chính là kẻ ngu ngốc."
Tô Lập bị ông ta đánh một cái mà ngơ ngác không nói gì, sắc mặt biến ảo không ngừng, nhất thời trở nên hết sức khó coi.