Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 123: Chỉ sợ giả heo ăn hổ




     Tô gia.

Đại quản sự dẫn hai tỷ đệ hai đi xuyên qua hành lang, đi qua sân viện, đi đến một tòa tiểu viện.

"Tiểu huynh đệ."

Đại quản sự nói: "Ở bên ngoài Tô gia, thường có người lui tới, có không ít khách quý tới cửa, cho nên năm đó khi một lần nữa xây dựng lại, ở phía sau viện này đã xây một số tiểu viện để khách tới ở."

Tô Đình đánh giá một chút rồi nói: "Không tệ, tiểu viện này khá được."

Đại quản sự khẽ khom người, nói: "Chờ lát nữa ngài có muốn chuyển hành lý từ trên xe ngựa sang đây không?"

Tô Đình gật đầu nói: "Được, để người chuyển đến thôi."

Những vật quý giá, tỷ đệ hai người đều đã mang theo bên người, trên xe ngựa chỉ có mấy vật linh tinh như quần áo tắm rửa thôi.

Còn năm con tiểu quái kia, trước khi đến đến Tô gia đã chạy nhảy đi rồi, cái tổ kia chắc lại bị ném đi.

Đại quản sự lại thấp giọng nói một số việc nhỏ cần chú ý việc, sau đó mới cáo lui rời đi.

Thấy đại quản sự rời đi, Tô Duyệt Tần mới thở dài một hơi, nhìn về phía Tô Đình, thấp giọng nói: "Tiểu Đình, sao đệ lại đưa hộp ngọc cho người ta? Hơn nữa hiện tại chúng ta ở nhà của nhân gia, cứ cảm thấy không được tự tại, hơn nữa, sợ là cũng không an toàn."

Tô Đình cười ha ha, ghé sát vào tai nàng rồi nói: "Có một câu nói chính là người tài thì gan cũng lớn, tỷ cũng biết bản lĩnh của ta lớn bao nhiêu rồi. Tô gia ở Khảm Lăng này đúng là có thế lớn, nhưng cũng không làm gì được tỷ đệ chúng ta, huống chi, Tô lão gia chủ kia kỳ thực không có ác ý, chí ít là khi nãy ông ta còn không có."

Tô Duyệt Tần nhớ tới bản lĩnh của hắn, nhất thời không biết nói lại như thế nào.

Tô Đình cười nói: "Nếu như không có bản lĩnh, tỷ đệ chúng ta cũng không dám tùy tiện tới cửa, dù sao sáu mặt ngọc bài này có liên quan tới bí ẩn của Tô gia, lại liên quan đến số lượng tiền tài lớn. . . Nếu thật sự không có bản lĩnh, tùy tiện đến cửa thì cứ chờ bị giết người diệt khẩu thôi."

Nói xong, hắn nhìn về hướng khi đến, lông mày khẽ nhướn lên.

Trên đời này, những kẻ có lòng dạ độc ác, chuyện ra tay giết người diệt khẩu vốn xưa nay có không ít.

Một gia tộc khổng lồ như Tô gia này, có thể leo đến vị trí này, trong quá trình này nếu hoàn toàn không có những chuyện đen tối ác độc thì không thể nào.

Cho tới bây giờ, Tô Đình vốn không còn là thiếu niên ngây thơ đơn thuần, khi hắn đến đây đã nghĩ tới rất nhiều tình huống.

Chỉ là hắn chưa từng ngờ tới vị lão gia chủ kia có chút không giống suy nghĩ trong lòng hắn.

Những tình cảnh trước đây hắn tưởng tượng cũng thật sự không xảy ra.

. ..

Từ đường Tô gia.

Mấy lão giả đi đến trước cửa từ đường.

Lão gia chủ xoay đầu lại, nói rằng: "Các ngươi muốn lời giải thích, đang ở bên trong."

Vào thời khắc này, mấy vị tộc lão trái lại không hề vội vàng.

Mà ông lão hơn sáu mươi được gọi là lão Thất kia vẫn còn nhớ tới chuyện một xe ngân lượng, cùng với Liệt Nguyên Hỏa Mộc tượng trưng cho một xe ngân lượng kia, ông ta suy nghĩ rồi vẫn lên tiếng khuyên nhủ: "Gia chủ thật sự muốn bàn chuyện làm ăn này sao? Thế này không khỏi quá thiệt thòi rồi?"

Lão gia chủ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi mới nói: "Bút tài phú lớn như thế, nếu có thể tiết kiệm được thì chính là kiếm lời, ngươi nghĩ ta chưa nghĩ tới sao?"

Lời này nói ra khiến chư vị tộc lão đều vô cùn kinh ngạc.

"Nếu gia chủ đã nghĩ tới, vậy vì sao không động thủ?" Thất trưởng lão trầm giọng nói : "Chẳng qua chỉ là hai hậu bối tuổi trẻ, cũng không giống người đã tập luyện võ nghệ, không khó ứng phó."

Lão gia chủ khẽ lắc đầu, nói rằng: "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo lường, chúng ta chỉ biết thiếu niên này đến từ Tô thị ở Lạc Việt quận, những người còn lại hoàn toàn không biết, làm sao động thủ?"

Nói xong, ông ta thở dài một hơi, nói: "Huống chi, có thể khiến người coi miếu già ở Lạc Việt quận kia coi trọng, đặc biệt vì hắn mà viết một phong thư, đủ thấy người này không đơn giản."

Mấy vị tộc lão cũng đều nhận biết người coi miếu già kia, năm đó vị Tùng lão này cũng từng ở Tô gia một thời gian, xem như là người quen cũ với lão gia chủ.

Nhưng lúc này nghe lời này, có thể thấy người này không chỉ đơn giản là người quen cũ.

"Lão đầu kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng bản lĩnh không nhỏ, tu luyện thuật quỷ thần, đúng là không dễ trêu chọc."

Lão gia chủ chậm rãi nói: "Tô Đình này lại quen biết ông ta, cho dù chỉ nể mặt lão hữu là ông ta, chúng ta cũng không tiện dễ dàng ra tay với thiếu niên này. . . Huống chi, thiếu niên này rốt cuộc có bản lĩnh gì, trong lòng lão phu vẫn không thể phỏng đoán."

Bên cạnh có một vị ông lão tuổi gần thất tuần, không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Gia chủ có kinh nghiệm từng trải mấy chục năm, gặp qua vô số sóng gió, từng gặp qua hoàng đế, ánh mắt xem người luôn luôn rất chuẩn, thế mà cũng không thể nhìn thấu hắn?"

"Lần đầu tiên lão phu nhìn hắn, mà lại nhìn không thấu hắn."

Lão gia chủ nói: "Cho nên ta mới nói chuyện cùng hắn hồi lâu, cũng coi như thăm dò, nhưng kết qua lại giống như đang đấm vào bông, không có tác dụng gì."

Mấy vị tộc lão cũng đều có thể nói là cáo già, chỉ là không giống ông ta, đối mắt trực tiếp với thiếu niên kia nên họ không có quá nhiều cảm xúc.

"Các ngươi luôn luôn ở trước mặt ta tự khen hậu bối của chính mình xử sự không sợ hãi, luôn đúng mực, có lễ nghi chu đáo, gặp sự gặp người lại thành thạo điêu luyện cỡ nào."

Lão gia chủ nói: "Nhưng hôm nay thiếu niên kia đã vượt qua đám hậu bối Tô gia mà các ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo kia."

Thất trưởng lão lắp bắp nói: "Không đến mức đó chứ?"

Lão gia chủ thở dài một hơi, nói: "Làm sao lại không đến mức? Hắn mặt đối với mấy lão già chúng ta mà vẫn bình tĩnh hờ hững, thành thạo điêu luyện như thế, trong tộc ta có mấy thiếu niên có thể so với hắn?"

"Hắn lại không phải người trong nhà chính chúng ta, tự nhiên không thể giống đám hậu bối trong tộc của chúng ta từ nhỏ đã kính nể chúng ta, hắn không có lễ nghi cũng là bình thường."

Thất trưởng lão đang nói như vậy, lại thấy lão gia chủ lắc đầu, lúc này ông ta cũng không dây dưa nhiều tới chuyện này, chỉ chuyển đề tài, nói: "Mà cứ coi như hắn quả thật khá trầm ổn, chỉ có điều, dù hắn có xuất sắc hơn nữa thì cũng có liên quan gì cùng chúng ta đâu? Lại không phải hậu bối trong nhầ chính của chúng ta, thân thích chó má cách tới ba, năm trăm đời này có khác gì người ngoài đâu? Gia chủ không phải muốn bồi dưỡng hắn chứ?"

"Ngươi vẫn không hiểu ý ta."

Lão gia chủ lắc đầu nói: "Thiếu niên này bàn về phong thái khí độ còn xuất sắc hơn đám hậu bối con cháu của danh môn vọng tộc là Tô thị chúng ta, một thiếu niên như vậy thực sự là một thiếu niên nhà nghèo sao? Hắn rốt cuộc có lai lịch ra sao? Hắn rốt cuộc có của cải gì? Ngươi rõ ràng sao? Muốn động vào hắn, ngươi có niềm tin có thể thành công sao?"

Thất trưởng lão bị gia chủ vặn hỏi một phen mà á khẩu không trả lời được.

Những tộc khác lão cũng trở nên trầm mặc.

Mà Tô lão gia chủ lại chắp hai tay sau lưng, lộ ra trầm tư.

"Nếu như chỉ vì Tùng lão thì cũng thôi."

"Nhưng ta càng kiêng kỵ thiếu niên này hơn."

"Hắn mặc quần áo đơn giản, nhưng khí chất không tầm thường, còn dùng một chiếc xe ngựa song kéo, lại là hai con tốt ngựa, của cải tuyệt đối không tầm thường."

"Lại nhìn cách hắn nói chuyện lúc trước, trong lời nói hờ hững tự nhiên, đang ở bên trong Tô gia chúng ta, đối mặt với mấy lão già chúng ta mà hắn cũng không cảm thấy gò bó, vẫn nhàn nhã tự tại, riêng phần tâm tính này đã là không kém."

"Huống chi, trước sau ta thăm dò hắn nhiều lần, cũng mơ hồ uy hiếp hắn mấy lần, hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không lo sợ gì."

Nói tới đây, ánh mắt lão gia chủ rơi vào trên người Thất trưởng lão, nói: "Không sợ uy hiếp, ngươi thật sự nghĩ hắn là thiếu niên vô tri sao?"

Thất trưởng lão không nói gì, tính tình ông ta từ trước đến giờ luôn nôn nóng, nhưng có kinh nghiệm từng trải nhiều năm, cũng từng nắm quyền nên cũng không phải người ngu.

Lão gia chủ trầm giọng nói: "Hắn bình thản như vậy, giữa hai lông mày toát ra thần thái tự tin, tám chín phần là biết bản thân có thể xử lý bất kỳ trở ngại gì Tô gia làm với hắn."

Lúc này, một ông lão thất tuần khác trầm ngâm nói: "Nhưng thiếu niên này nhìn x tầm thường khác?"

"Tầm thường. . . Lúc này mới đáng sợ."

Lão gia chủ cau mày nói: "Nếu như hắn giống như đương triều Thái tử, khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, vừa nhìn đã biết lai lịch bất phàm, thì ngươi cũng không dám động hắn. Nhưng hắn nhìn như tầm thường, lại tựa như đầy bẫy rập. . ."

Nói xong, lão gia chủ nhìn về phía Thất trưởng lão, nói: "Lần này nếu không phải ta ở nhà, chỉ có mình ngươi ở trong tộc, có phải ngươi sẽ lập tức xuống tay với hắn?"

"Việc này. . ." Thất trưởng lão hơi chần chờ, sau đó gật đầu: "Đây là tự nhiên."

"Đây chính là giả heo ăn hổ." Lão gia chủ nói: "Mãnh hổ đến thì ngươi không dám động hắn, nhưng một heo thường thường không có gì lạ đến, ngươi lại muốn làm thịt nó. . . Nhưng ở trong mắt của ta, nếu con heo này lại là rồng mạnh qua sông giả dạng thì sao?"

Các vị trưởng lão nhất thời không nói gì.

"Gia chủ. . ." Thất trưởng lão chần chờ nói: "Có phải là quá mức cẩn thận?"

"Tô gia có thể có hôm nay, không phải dựa vào ta cẩn thận sao?" Lão gia chủ nói một câu như vậy, rồi ông ta dừng một chút lại nói: "Nhưng ta cũng thường suy nghĩ quá nhiều, quá mức cẩn thận, do đó bỏ lỡ cơ hội, vậy nên chuyện này cũng không thể dựa cả vào suy đoán của ta."

"Vậy ý của gia chủ là?"

"Hắn tự xưng là người đến từ chính Lạc Việt quận, vậy cứ đi Lạc Việt quận tra lai lịch của hắn, điều tra cơ sở của hắn."

Lão gia chủ nghiêm túc nói: "Điều tra rõ cơ sở của thiếu niên này xong, mới có thể quyết định việc này có thể làm như lão thất nói, tiết kiệm được bút tài phú lớn này không."

Thất trưởng lão nghe vậy, lúc này lập tức nói lời khen ngợi: "Gia chủ anh minh, chẳng trách năm đó khi tranh cướp vị trí gia chủ, chúng ta không đấu lại ngươi."

Lão gia chủ khoát tay nói: "Bớt múa mép khua môi đi, ngoài chuyện tra thân phận của hắn, còn phải tra một chút xem cái gọi là Liệt Nguyên Hỏa Mộc kia rốt cuộc là thứ gì?"

"Việc này. . . Ta cảm thấy có thể chậm một chút." Thất trưởng lão nói.

"Sai người lập tức đi thăm dò, không thể để xảy ra sai lầm." Lão gia chủ nói rằng: "Nếu không thể tiết kiệm được bút tiền tài kia, như vậy Liệt Nguyên Hỏa Mộc này cũng nên giao cho người ta."

Chư vị tộc lão hình như có suy nghĩ, trầm ngâm gật đầu.

Mà đúng lúc này, một vị tộc lão khác trầm giọng nói: "Việc này cũng chưa chắc không có ngoại lệ."

Ánh mắt mọi người nhìn về phía ông ta.

Tộc lão này nói: "Nếu là chúng ta có thể sớm khám ra huyền bí trong ngọc bài này, nhận được bí mật lớn mà tổ tiên truyền lại, như vậy ngọc bài này cũng là chỉ là ngọc bài mà thôi, chờ đến lúc đó, trả sáu mặt ngọc bài này lại cho hắn là được."

Thất trưởng lão cười nói: "Vẫn là lão Cửu nói có lý."