Nội đường Tô gia.
Âm thanh yên tĩnh.
Bầu không khí nặng nề.
"Liệt Nguyên Hỏa Mộc. . ."
Một lát sau mới nghe thấy Tô gia lão gia chủ trầm ngâm nói: "Lão phu cần điều tra vật ấy trước tiên, mới có thể cho ngươi câu trả lời chắc chắn."
Tô Đình gật đầu nói: "Trong dự liệu, tạm thời ta không vội."
Hắn vẫn còn hà thủ ô hình người, có thể áp chế hàn khí, tạm thời cũng không vội.
Trên thực tế, hà thủ ô hình người không chỉ áp chế hàn khí, mà còn không ngừng cải thiện thể chất của biểu tỷ, so với Liệt Nguyên Hỏa Mộc còn tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là hà thủ ô hình người này quá quý giá, mà bây giờ cũng không còn nhiều, nhất định sẽ có lúc dùng hết.
Ngày sau hàn khí lại bắn ra, như vậy cần phải có Liệt Nguyên Hỏa Mộc mới được.
Chỉ cần trước khi dùng hết hà thủ ô hình người có thể lấy được Liệt Nguyên Hỏa Mộc tới tay là không có gì đáng ngại.
"Chuyện về Liệt Nguyên Hỏa Mộc, sau khi lão phu điều tra sẽ suy xét. Thế nhưng, nói mà không có bằng chứng, ngươi đều cũng nên để lão phu nhìn một chút, xem ngọc bài mà các đời Tô gia truyền lại rốt cuộc có hình dáng gì chứ?"
"Đây là tự nhiên."
Tô Đình lấy từ trong lồng ngực ra một hộp ngọc, đưa tới, nói: "Hộp ngọc này chính là tổ tiên Tô gia thuê thợ thủ công khéo tay dùng sáu mặt ngọc bài tạo thành."
Đại quản sự vội vàng tiến lên, tiếp nhận hộp ngọc, trình lên trước mặt lão gia chủ.
Lão gia chủ trịnh trọng nhận lấy, trên tay khẽ lướt qua hộp ngọc, sắc mặt không ngừng thay đổi, quá một hồi mới thở dài một hơi, nói: "Sáu mặt hộp ngọc này đúng là có dấu vết rất giống đồ văn khắc trên sáu mặt ngọc bài."
Lúc này, có tộc lão không nhịn được nghi ngờ, nói: "Gia chủ, ngọc bài này rốt cuộc là vật gì? Dựa vào cái gì mà phải trọng thưởng cả xe ngân lượng?"
Lão gia chủ liếc mắt nhìn vị tộc lão kia, rồi lại nhìn Tô Đình, hiểu rằng có lẽ Tô Đình cũng biết được một chút chuyện nên cũng không tị hiềm gì, chậm rãi nói: "Tổ tiên Tô gia chúng ta từng truyền lưu xuống một chuyện, trong tộc có tám mặt ngọc bài, nhưng đã mất sáu mặt, nếu có thể tìm được sáu mặt khác, thì có thể tìm ra một việc bí mật lớn, vì chuyện này mà ở Tô gia từng xuất hiện không ít phong ba."
Dừng một chút, ông ta mới thoáng xua tay, nói: "Rốt cuộc liên quan đến bí mật gì, chờ sau đó ta sẽ nói rõ cùng các ngươi."
Dứt lời, ông ta cầm hộp ngọc lên, có chút yêu thích không buông tay, rồi lại đánh giá Tô Đình vài lần, trầm ngâm không nói gì.
Tô Đình hiểu được suy nghĩ của ông ta, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ cười nói: "Lão gia chủ đúng là yêu thích không buông tay sáu ngọc bài này, không nỡ lòng để ta mang đi?"
Lão gia chủ hơi thay đổi sắc mặt, mới chậm rãi nói rằng: "Lão phu không phải hạng người mạnh mẽ cướp đoạt, khi chưa đạt thành giao dịch với ngươi, ta sẽ không dùng sức mạnh để lấy một hộp ngọc."
Tô Đình thoáng buông tay, nói: "Cũng không có gì đáng kể, nếu lão gia chủ thực sự không nỡ, ta tạm thời gửi hộp ngọc ở chỗ lão gia chủ vậy. Ta sẽ ở Khảm Lăng đợi Liệt Nguyên Hỏa Mộc được vận chuyển đến."
Lời này nói ra, đám người không khỏi lộ ra sắc mặt khác thường.
Tô Duyệt Tần đưa tay khẽ kéo tay áo của hắn.
Nào có ai làm ăn như thế?
Đều nói một tay giao tiền một tay giao hàng, giao dịch công bằng, nhưng lúc này tiền còn chưa tới tay, hàng lại giao trước rồi, hắn không sợ sau này nhà này không nhận sao?
"Ngươi đúng là rất rộng lượng."
Tô lão gia chủ nhíu chân mày, nói: "Ngươi không sợ lão phu thu lấy ngọc bài rồi, lần sau sẽ cự tuyệt ngươi ở ngoài cửa, trở mặt không nhận sao?"
Tô Đình lộ ra ý cười, khoát tay nói: "Nhận hay không nhận, đều nghe theo y của lão nhân gia ngài mà."
Trên mặt hắn đầy ý cười, ngữ khí bình thản, dáng vẻ nhàn nhã.
Nhưng không biết tại sao, dù lão gia chủ đã trải qua vô số việc đời, lúc này trong lòng đột nhiên thấy rùng mình.
Trong lòng Tô Duyệt Tần lại hơi căng thẳng, trong lòng nàng hiểu rõ với bản lĩnh của Tô Đình, tự nhiên không sợ chịu thiệt, nhưng nếu chuyện có thể thuận lợi thì tất nhiên là tốt nhất, nếu thật sự muốn gây nhiều chuyện, tạo nhiều sát nghiệt cũng không phải việc thiện.
"Được rồi, ngọc bài cứ để ở chỗ ngài."
Tô Đình nói: "Mấy ngày nữa hai tỷ đệ ra sẽ ở lại Khảm Lăng, có lẽ với năng lực của Tô gia sẽ không khó biết được chỗ chúng ta đặt chân. Nếu như lão gia ngài suy xét xong và đồng ý chuyện Liệt Nguyên Hỏa Mộc thì để người tới tìm ta."
Nói xong, hắn xoay người nắm tay biểu tỷ, muốn rời khỏi nơi này.
Dù là Tô lão gia chủ hay chư vị tộc lão, hoặc là vị quản sự kia, thấy hắn thẳng thắn dứt khoát để lại hộp ngọc rồi xoay người đi như vậy, không khỏi đều cảm thấy kinh ngạc.
"Chậm đã."
Lão gia chủ đột nhiên mở miệng.
Tô Đình dừng bước, cười nói: "Lão gia chủ còn có chuyện gì? Hay là nể mặt thân thích nên muốn chiêu đãi một phen?"
Lão gia chủ hơi trầm ngâm, nói: " Tô gia ta có dinh thự rộng lớn, cũng còn nhiều phòng trống, nếu ngươi không chê thì cứ lưu lại, đến lúc có quyết định cũng dễ dàng thông báo với ngươi."
Thần sắc Tô Duyệt Tần không tự nhiên, lôi kéo ống tay áo Tô Đình.
Tô Đình vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, ra hiệu cho nàng hãy yên tâm, sau đó mới nhìn về phía lão gia chủ, nói rằng: "Chuyện ăn nhờ ở đậu này ta không thích lắm."
Lão gia chủ nói: "Đều là tộc nhân Tô thị, đây cũng là tổ địa của ngươi, không thể nói là ăn nhờ ở đậu. . . Ngươi sợ à?"
"Ta sợ cái gì chứ?"
Tô Đình cười nói: "Cũng được, vậy coi như nhà mình, ta cũng đỡ phải tốn ngân lượng."
Lão gia chủ khẽ gật đầu, nói: "Đã như vậy, ta sẽ để đại quản sự dẫn ngươi đi chọn nơi ở, còn Liệt Nguyên Hỏa Mộc gì đó, chờ lão phu tìm hiểu rồi sẽ đưa ra quyết đính, sau đó lại báo cho cho ngươi."
Tô Đình gật đầu nói: "Cũng được."
Đại quản sự tiến lên, thoáng đưa tay ra nói: "Mời hai vị. . ."
Tô Đình gật gật đầu, nắm tay biểu tỷ, rời đi theo đại quản sự.
. ..
Nơi này yên tĩnh lại.
Tô lão gia chủ trầm ngâm nói: "Tám mặt ngọc bài, chuyện này nhất thời không tiện nói rõ, chờ một lúc ăn cơm xong, các ngươi theo ta tới từ đường, nơi đó có điển tịch, sẽ dễ nói rõ hơn."
Mấy vị tộc lão đều gật đầu, trong lòng cũng chứa đầy nghi hoặc.
Đồ vật bằng ngọc đúng là có giá trị không nhỏ, nhưng muốn đổi lấy ngọc bài, lại dùng cả xe ngân lượng để tính toán, rõ ràng đây không phải giá trị bản thân ngọc bài.
Phía sau ngọc bài này chứa huyền bí gì, bọn họ cũng muốn biết, bọn họ cũng có tư cách có thể biết.
"Chuyện về ngọc bài, sau khi ăn xong lại nói, nhưng thiếu niên kia. . ."
Một tộc lão hơn sáu mươi tuổi trầm ngâm nói: "Tối nay giải quyết?"
Lão gia chủ cau mày nói: "Ta có từng nói muốn giải quyết hắn?"
Vị tộc lão kia kinh ngạc nói: "Lẽ nào gia chủ muốn giữ hắn lại không phải để tiện động thủ, tiết kiệm được một bút tài phú?"
Trong lòng của ông ta vô cùng ngạc nhiên, những tộc khác lão cũng đều có vẻ mặt tương tự.
Lúc trước nghe gia chủ giữ thiếu niên kia lại, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác gia chủ làm việc cực kỳ quyết đoán.
Lúc này nghe ra dường như có hiểu lầm?
"Nếu ta thật sự muốn tiết kiệm một khoản tiền tài này, thì khi nãy đã để đại quản sự dẫn người bắt hắn lại luôn, cần gì phải giữ hắn?"
Lão gia chủ chậm rãi nói rằng: "Người từ bên ngoài đến Tô gia rồi, nếu thật sự muốn diệt khẩu, sau đó thuận tay chôn hắn, cũng không có bao nhiêu phiền phức."
Mấy vị tộc lão liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều có nghi hoặc.
"Như vậy gia chủ lưu hắn là có thâm ý gì?"
"Quan sát một phen."
"Quan sát?"
"Không sai." Tô lão gia chủ hơi hơi trầm ngâm, nói: "Thiếu niên này ở trước mặt những lão già chúng ta vẫn thản nhiên như thế, tất cả hậu bối Tô gia hiện nay đều không đạt tới mức độnày."
Mấy vị tộc lão không quá hiểu ý của lão gia chủ.
Nhưng bọn họ lại nghe ra lão gia chủ không có ý muốn ra tay tàn nhẫn.
"Vật mà thiếu niên này yêu cầu, gia chủ thật sự muốn đồng ý?"
Có tộc lão hỏi một tiếng.
Lão gia chủ không mở miệng, chỉ im lặng suy tư.
Theo lời thiếu niên kia nói, Liệt Nguyên Hỏa Mộc gì đó còn quý giá hơn so với một xe ngân lượng.
Một xe ngân lượng, đặt ở gia tộc nào cũng là một bút tài phú, thật sự muốn giao ra, cũng không khác gì nhẫn tâm tự cắt một miếng thịt.
"Cần gì chứ?"
Tộc lão khi nãy kia lại khuyên nhủ: "Một thiếu niên, một thiếu nữ, thân đơn lực mỏng, chỉ cần lòng dạ ác độc một chút, bút tiền tài kia cũng tiết kiệm được rồi."