Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 121: Nhận thân, chuyện làm ăn, giảm giá




     Trong đình của Tô gia.

Hai tỷ đệ Tô Đình đứng ở phía dưới.

Trước mặt là mấy ông lão, đa số tuổi tác đã vượt qua thất tuần, kém lắm cũng đã hơn sáu mươi tuổi, đều đã là lão nhân đã có tuổi, có lẽ đều là người đã từng cầm quyền binh trong tay, vì vậy đều có khí thế bất phàm.

Ông lão vừa đặt câu hỏi tầm tuổi thất tuần, nhưng tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng, khóe miệng mỉm cười, ngữ khí ôn hòa.

Nhưng Tô Đình cảm nhận được trong giọng nói này có mấy phần khí tức không tầm thường.

Đối với người thường thì đây chính là một loại áp bức!

Người này quen nắm quyền thế trong tay, ngồi ở chức vị cao đã lâu nên mới luyện ra được khí thế này.

Tô gia ở Khảm Lăng cũng được xem như một phương đại tộc, ở bên ngoài cũng có thanh thế rất lớn, gia chủ tộc trưởng của Tô gia ở Khảm Lăng này có khí độ vô cùng uy nghiêm.

Đây là một loại áp bức của người quen ngồi ở vị trí cao đối với người bình thường.

Đây cũng là một loại áp bức của trưởng bối đối với vãn bối.

Nghe thấy câu nói này, trong lòng Tô Duyệt Tần không khỏi rùng mình.

Tô Đình khẽ nghiêng người dịch chuyển tầm nửa bước, chắn trước người Tô Duyệt Tần, vận chuyển Chân khí để trấn an cảm xúc.

Mà bản thân hắn lại hờ hững đứng đó, nhìn về phía Tô lão gia chủ ở trước mặt, hơi mỉm cười nói: "Đúng là cách hơi xa một chút chút, chỉ có điều thân thích cách ba, năm đời và thân thích cách ba, năm trăm đời cũng đều là thân thích, chỉ xem lão nhân gia ngài có đồng ý hay không."

Tô lão gia chủ mỉm cười nói: "Lão phu từng nghe một số thuyết pháp về tổ tông, mấy trăm năm trước, quả thật có một mạch đã đi tới Lạc Việt quận, đến ngày lễ ngày tết cũng thường về chủ nhà, sau đó dần đến xa, rồi hai bên không còn liên hệ, chỉ là cho tới bây giờ cũng chưa đủ một trăm đời?"

Tô Đình nghiêm túc nói: "Dù sao đều là họ hàng xa, con số ba, năm trăm đời này, không phải càng thuận miệng hơn sao?"

Tô lão gia chủ thoải mái cười nói: "Người khác đến nhận thân, đều là cố kéo gần khoảng cách rồi tìm chỗ dựa, ngươi thì ngược lại, nói thân thích cách đời xa như thế rất thuận miệng."

Tô Đình vẫy vẫy tay, không thèm để ý nhiều, lần này hắn tới chính là để bàn chuyện làm ăn, chứ không phải nhận thân, cách ba, năm đời hay cách ba, năm trăm đời đối với hắn vốn không có gì khác nhau.

Sau khi lão gia chủ cười xong, mới lắc đầu cười nói: "Dù ngươi đúng là hậu nhân của một mạch ở Lạc Việt quận, vậy thì thế nào? Người ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, cách nhau ba, năm đời như thế nếu muốn kết thân cũng không thành vấn đề, ngươi nói là cách ba, năm trăm đời, thế ngươi còn tới chỗ này làm gì? Muốn dựa vào quan hệ thân thích để kiếm cơm ăn?"

Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Nếu có thể nể mặt bổn gia mà cho phần cơm ăn thì cũng không phải không thể."

Tô lão gia chủ bỗng nhiên thoải mái cười to, chỉ vào thiếu niên này, rồi nhìn về phía những lão giả khác, cười nói: "Các ngươi luôn luôn ở trước mặt ta khen hậu bối của chính mình, luôn nói hậu bối của chính mình đúng mực, khi đối mặt với trưởng bối cũng có thể nói lời ngay thẳng . . . Hôm nay nhìn thiếu niên này, ngay cả lão phu mà hắn cũng dám trêu chọc, có thấy lạ không?"

Mấy vị tộc lão nhìn nhau không nói gì, nghe gia chủ nói thế cũng cảm thấy bất ngờ.

Mấy người bọn họ từng nắm quyền to, bây giờ tuổi lại cao, bối phận bày ở đó, khi đám hậu bối Tô gia thấy bọn họ, đa số đều nơm nớp lo sợ, cũng chỉ có mấy người kiệt xuất mới có thể hờ hững đứng đó thôi.

Thiếu niên này từ đâu tới, hắn ở trong Tô gia, đối mặt với lão gia chủ mà vẫn không kinh không sợ, trái lại còn có thể mở miệng trêu chọc cả lão gia chủ?

"Được rồi."

Tô Đình cười nói: "Hôm nay vãn bối tới là có chính sự. . . Tuy rằng chúng ta là thân thích, nhưng ta cũng không cho rằng thân thích cách ba, năm trăm đời có thể thân cận hơn so với người qua đường, sở dĩ hôm nay đến nhận thân như thế này, chư vị nhận cũng được, không chấp nhận cũng không sao. Hiện tại, chúng ta nói chuyện chính nhé?"

Tô lão gia chủ dừng cười, gật đầu nói: "Ngươi có chính sự gì?"

Tô Đình nói rằng: "Vãn bối mang đến một phong thư, sau khi lão gia chủ xem sẽ hiểu rõ."

Hắn lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư rồi đưa tới.

Đại quản sự dùng hai tay tiếp nhận, đi tới đằng trước, dâng tới trước mặt lão gia chủ.

Tô lão gia chủ lấy thư ra, nhìn về phía Tô Đình, cảm thấy hơi nghi hoặc.

Tô Đình nói rằng: "Lá thư này là do người coi miếu của Lôi Thần miếu ở Lạc Việt quận - Tùng lão viết, lão nhân gia người cũng coi như người quen cũ với ngài."

Tô lão gia chủ gật gật đầu, nói: "Là bút tích của ông ấy?"

Nói xong, ông ta bóc thư ra, đưa tay vuốt phẳng tờ giấy viết thư, ánh mắt lướt qua rồi nhìn xuống.

Vừa jiếc mắt, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng sau khi đọc xuống dưới, sắc mặt Tô lão gia chủ đã dần nghiêm túc, có chút trầm trọng.

Đợi đến khi đọc hết phong thư này, thần sắc của Tô lão gia chủ hiển nhiên đã nghiêm túc hơn lúc trước nhiều lắm.

Ông ta nhìn về phía Tô Đình, trong mắt không chỉ mang theo hai chữ "Hứng thú".

"Ngọc bài ở trên tay ngươi?"

Tô lão gia chủ hỏi với vẻ nghiêm túc.

Tô Đình gật đầu nói: "Không sai."

Tô lão gia chủ trở nên trầm mặc, tình cảnh nhất thời vắng lặng.

Trong hai mươi năm đầu đời, ông ta tranh cướp quyền thế trong gia tộc, ba mươi năm tiếp theo, vì chấn hưng Tô gia, phát triển Tô gia, ông ta đã lo lắng hết lòng, nhưng sau khi ông ta tới tuổi già vẫn thường thường ghi nhớ đại bí Tô gia mà trước đó ông ta nghe nói.

Những năm gần đây, ông ta từ từ chuyển giao quyền thế cho đời tiếp theo, nên ông ta càng thanh nhàn, lúc này đã đến tuổi già, trong lòng lại càng hiếu kỳ về bí mật lớn mà đời đời tương truyền kia.

Tổ tông từng nói ngọc bài nhất định ở trong Tô gia, sau đó còn vì muốn tìm sáu mặt ngọc bài mà đưa ra trọng thưởng.

Mà bây giờ ở trong mắt ông ta, nếu như bí mật này là thật, lấy quyền thế bây giờ của Tô gia, dù trọng thưởng có tăng gấp đôi cũng không phải là không thể.

Trong mấy năm qua, trong ngoài Tô gia, nhà cũ phủ mới, không biết đã kiểm tra bao nhiêu lần mà không thu hoạch được gì.

Không ngờ tổ tông nói tới Tô gia, càng không phải Tô gia ở Khảm Lăng, mà là Tô gia ở Lạc Việt quận.

"Chuyện về ngọc bài, Tùng lão đã nói qua ở trong thư."

Tô lão gia chủ nhìn về phía Tô Đình, nói: "Tổ tông Tô gia từng đồng ý sẽ trọng thưởng cho người tìm được, mà trước đó lão phu cũng từng đề cập tới chuyện này cùng Tùng lão, chính là dù có muốn nâng cao trọng thưởng cũng có thể. . . Nếu Tùng lão đã đồng ý vì ngươi mà viết một phong thư này, có lẽ các ngươi có quan hệ không tầm thường, chắc ông ấy cũng đã nói chuyện này với ngươi rồi?"

Tô Đình gật đầu nói: "Tùng lão đúng là đã đề cập tới."

Tô lão gia chủ bình thản nói: "Như vậy, hôm nay ngươi nói tới chính sự chính là muốn lão phu cho ngươi một xe ngân lượng như thế sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.

Mấy vị tộc lão đều lộ ra vẻ nghi ngờ không thôi.

Đại quản sự cũng tràn ngập kinh hãi xen lẫn kinh ngạc.

Tô Duyệt Tần hơi kinh ngạc, nhìn bóng lưng Tô Đình, muốn nói lại thôi.

Nhưng Tô Đình vẫn chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: "Tiền tài đối với ta chỉ là vật ngoại thân, lần này vãn bối đến vì có yêu cầu khác."

Tô lão gia chủ cau mày nói: "Trên đời này, người có thể coi nhẹ tiền tài chỉ có một kiểu, đó chính là người không thiếu tiền xài."

Tô Đình nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, gật đầu nói: "Lời này không sai."

Tô lão gia chủ lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang quan sát.

Tô Đình vẫn mỉm cười, nhàn nhã tự tại.

Tô lão gia chủ nheo mắt lại.

Dù là người có gia tài bạc triệu, nhưng cũng chưa chắc có thể coi nhẹ tiền tài.

Có có thật nhiều người, phú giáp một phương mới coi nhẹ tiền tài.

Mà lại có một số người, có lẽ không giàu nhưng ít dùng tiền tài, biết thỏa mãn mới có vui vẻ, cũng có thể coi nhẹ tiền tài.

Nhưng dù có giàu có hay không, đã có thể coi nhẹ tiền tài thì đều không phải người thường.

Thiếu niên này chỉ dựa vào điểm ấy đã vượt xa đám hậu bối Tô gia rồi.

"Ngươi muốn cái gì?"

"Liệt Nguyên Hỏa Mộc?"

"Đó là vật gì?"

"Cống phẩm từ Bắc Vực, Liệt Nguyên Hỏa Mộc."

Tô Đình nói rằng: "Ta dùng sáu mặt ngọc bài, đến đối lấy trọng thưởng mà lão gia chủ đồng ý kia, muốn đổi được, có thể đổi hơn hai mươi cây Liệt Nguyên Hỏa Mộc. . . Nhưng Liệt Nguyên Hỏa Mộc không dễ kiếm, ta nghĩ sau khi lão gia chủ biết được Liệt Nguyên Hỏa Mộc, cho dù đồng ý sẽ trả tiền, cũng không muốn dùng Liệt Nguyên Hỏa Mộc, cho nên phần lẻ còn sót kia coi như phí khổ cực, ta cũng không cần."

Dừng một chút, hắn nhìn về phía Tô lão gia chủ, nghiêm túc nói: "Dù sao đều là thân thích, giảm chút giá cho ngài, ta chỉ cần hai mươi cây Liệt Nguyên Hỏa Mộc, cũng coi như giảm 20%."

Toàn trường yên tĩnh lại.

Tô lão gia chủ không nói một lời.

Các tộc lão còn lại thần sắc dần thay đổi.

Đại quản sự khẽ cau mày, trong lòng âm thầm tính toán, tình huống trước mắt có nên gọi người vào, đánh gãy xương kẻ này?