Khảm Lăng.
Tô gia.
Hôm nay nhàn hạ, Tô lão gia chủ nhất thời hứng khởi, tụ tập mấy vị tộc lão cùng thế hệ, cùng thưởng thức trà và nói chuyện phiếm.
Mấy lão nhân này đều đã hơn sáu mươi tuổi, là mấy vị tộc lão hiếm hoi còn sót lại của Tô gia.
Có lẽ bây giờ bọn họ không phải người có quyền thế lớn nhất ở Tô gia, nhưng cũng là mấy vị có bối phận già nhất Tô gia, địa vị tối cao.
Bọn họ đã từng là trụ cột vững vàng của Tô gia.
Mà bây giờ trụ cột vững vàng của Tô gia cũng đều là hậu bối mà mỗi người bọn họ chọn lựa ra.
Trong khi đang thưởng thức trà và nói chuyện phiếm, đại quản sự đột nhiên vội vã chạy tới.
"Gia chủ, chư vị tộc lão." Đại quản sự đến gần, gập người cúi chào.
"Đại quản sự, sao thế?" Lão gia chủ hỏi.
"Ngoài cửa có một thiếu niên tự xưng họ Tô, từ Lạc Việt quận đến đây, là muốn nhận thân." Sắc mặt đại quản sự không được quá tự nhiên.
"Nhận thân? Thân thích từ Lạc Việt quận? Mấy năm gần đây, dường như chúng ta không có hậu bối nhà ai gả tới Lạc Việt quận mà."
Tô lão gia chủ tuổi ngoài thất tuần, nhìn về phía chư vị tộc lão.
Chư vị tộc lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu.
Một lát sau mới có người nói: "Mấy năm gần đây, thật sự không có ai được gả tới Lạc Việt quận, chỉ có điều, từ trước đến giờ Tô gia chúng ta luôn gia đại nghiệp đại, những năm gần đây, họ hàng sống ở bên ngoài, hoặc là được gả ra ngoài, sau ba, năm đời, cuộc sống khốn cùng chán nản thường sẽ đến chủ nhà nương nhờ cũng không hiếm thấy."
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều cho rằng hiểu rõ lai lịch và ý đồ đến của thiếu niên bên ngoài kia.
"Nói như vậy thì đây lại là một họ hàng vì cuộc sống khốn cùng chán nản mà đến nương nhờ sao?"
"Tám chín phần là thế, nếu đại quản sự của chúng ta đều không nhận ra hắn, vậy hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn tới Tô gia."
"Không quen mặt, đó là cách đời?"
"Cần gì phải để ý tới, tùy tiện đuổi đi là được."
Mấy lão nhân nói chuyện với nhau, khá là vui sướng.
Người đến chỉ là một người trẻ tuổi, đám lão nhân này thật sự không thèm để ý tới.
"Lạc Việt quận?" Tô lão gia chủ hơi trầm ngâm, nói: "Hắn còn nói cái gì không?"
"Hắn nói tổ tiên nhà hắn từ khoảng chừng ba, năm trăm đời trước, hẳn là từ Tô gia Khảm Lăng đi ra ngoài." Quản sự trả lời bằng giọng có chút quái lạ.
". . ."
Tình cảnh lập tức yên tĩnh lại.
Dù cho là người hờ hững như Tô lão gia chủ, khi nghe thấy thế cũng không khỏi khóe mắt co giật.
Mấy vị tộc lão đều đều ngơ ngác.
"Ba. . . Ba, năm đời?"
"Không." Quản sự chần chừ một lúc, nói: "Hắn nói rõ, là ba, năm trăm đời."
Tô gia lão gia chủ im lặng.
Trong lúc nhất thời mấy vị tộc lão cũng chỉ biết nhìn nhau không nói gì.
"Ba, năm trăm đời?"
"Một đời là thân, hai đời là biểu, ba đời đã không còn. . . Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, thân thích cách ba, năm đời còn không thân cận bằng hàng xóm, hắn cách ba, năm trăm đời thì có gì khác người qua đường?"
"Ba, năm trăm đời, tổ tiên chúng ta còn từng là hoàng thân quốc thích đấy, làm sao hắn không đi kinh thành nhận thân?"
"Ha ha, tên tiểu tử này, là đến trêu chọc chúng ta sao?"
"Để hắn cút đi. . ."
"Chuyện này. . ." Vẻ mặt đại quản sự càng quái lạ.
"Làm sao?" Tô lão gia chủ lộ ra sắc mặt khác thường, nói: "Người trẻ tuổi kia có gì đặc biệt sao?"
"Hắn đi xe ngựa đến."
"Xe ngựa?"
"Xe ngựa song kéo, có giá trị không nhỏ." Đại quản sự nói: "Hai con tốt ngựa, một đen một trắng, dựa vào hiểu biết của tiểu nhân thì ngựa trắng kia thần tuấn phi thường, có thể nói là bảo mã, không thua kém gì ngựa quý của Tô Lập thiếu gia."
"Ồ?"
Ánh mắt Tô lão gia chủ hơi ngưng tụ.
Giọng nói của mấy vị tộc lão cũng ngưng lại.
Tình huống hình như không giống những gì bọn họ suy nghĩ?
Xe ngựa song kéo? Mà còn dùng bảo mã kéo xe?
Kiểu phô trương này không giống như thân thích họ hàng gặp cảnh khốn cùng chán nản, đến đây nương nhờ.
"Mời hắn vào đi."
Tô lão gia chủ cười nói: "Người trẻ tuổi này nói chuyện rất thú vị, lão phu cũng muốn gặp hắn một lần."
. ..
Trước cửa Tô gia.
Một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa.
Thùng xe rộng rãi, hai con ngựa thần tuấn, vô cùng không tầm thường.
Trên xe ngựa, Tô Đình thoáng đánh giá, chỉ cảm thấy dinh thự của Tô gia này thực sự huy hoàng đại khí.
Không có vẻ cổ điển tang thương như trạch viện của Tôn gia, mà có một loại khí thế bàng bạc.
Tôn gia là tổ trạch truyền lưu, không ngừng tu sửa, nhưng dinh thự Tô gia này, hiển nhiên được trùng tu nhiều lần, thay đổi nhiều lần.
"Tiểu Đình. . ." Giọng nói của Tô Duyệt Tần từ trong xe truyền ra, mang theo vài phần sầu lo, nói: "Chúng ta đến nhận thân thích, đệ lại nói là thân thích từ ba, năm trăm đời trước, người ta có thể tiếp gặp đệ sao? Dù có đi dò gia phả, sợ là cũng không tra được đâu?"
Nói xong, Tô Duyệt Tần cũng hít một tiếng.
Thân thích cách ba, năm đời cũng đủ xa rồi.
Cách tới ba, năm trăm đời. . . Nào có thân thích như vậy?
"Không có chuyện gì."
Tô Đình khoát tay áo một cái, cười nói: "Chúng ta tiến vào cửa Tô gia không phải vì là thân thích cách ba, năm trăm đời. . . Nhìn thấy chiếc xe ngựa này của chúng ta sao?"
"Xe ngựa?"
"Không sai, chính là xe ngựa."
Tô Đình nói: " Đối với Đinh gia ở Cảnh Tú huyện, không phải dùng rất tốt sao? Đây chính là thân phận, rất nhiều thời điểm, đây cũng là thiết lệnh thông hành."
Tô Duyệt Tần thấp giọng nói: "Như thế cũng được sao?"
Tô Đình cười nói: "Khảm Lăng Tô gia luôn luôn thế lớn, nhưng gia tộc càng lớn, lại càng chú trọng lễ nghi."
Nói xong, hắn lại tiếp tục giải thích: "Nếu chúng ta đi bộ đến, ăn mặc cũ nát, có lẽ người ta sẽ nghĩ chúng ta là ăn mày, tùy tiện đuổi đi thân thích nghèo như chúng ta. Nếu dùng xe ngựa mà đến, rõ ràng không phải thân thích nghèo."
"Còn nữa, chính là không nói chuyện thân thích thân phận, chỉ đến bái phỏng, trong tình huống không biết rõ nội tình về chúng ta, khi nhìn chiếc xe ngựa song kéo này, Tô gia cũng sẽ coi trọng hai phần, sẽ không mất lễ nghi, tránh khỏi đắc tội người khác."
"Yên tâm đi, ta nghe Tùng lão nói Tô lão gia chủ là cáo già, sẽ không lỗ mãng."
"Tỷ xem, không phải đến rồi sao?"
Tô Đình cười ha ha, chỉ vào cửa, nhưng thấy đại quản sự kia vội vã đi ra ngoài, đi về phía bên này.
"Tỷ, chúng ta xuống xe, đồng thời đi vào, nhìn xem trong Tô gia này có bao nhiêu khí thế."
"Thế. . ."
"Đi thôi, lần này chúng ta đến làm ăn, chứ không phải thật sự đến thăm người thân."
Tô Đình cười nói: "Chúng ta muốn dược liệu, thật sự không đơn giản, đừng nói thân thích cách ba, năm trăm đời, dù có là con cháu dòng chính Tô gia, đều không có phân lượng. . . Thế nên nói bối phận thân thích gì đều không quan trọng, quan trọn chính là tiền vốn để chúng ta làm ăn."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nói: "Được rồi."
Tô Đình xuống xe, lại đỡ biểu tỷ xuống, mới đối phân phó người của Tô gia: "Trông giữ xe ngựa của ta cẩn thận."
. ..
Bên trong Tô gia.
Tô lão gia chủ hơi trầm ngâm.
Mấy vị tộc lão nhìn nhau không nói gì.
Sau một chốc, chỉ thấy đại quản sự dẫn theo hai người đi vào.
Một nam một nữ, đều là người trẻ tuổi.
Nữ tử ngũ quan tinh xảo, thanh tĩnh mỹ lệ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, hơi nhu nhược.
Thiếu niên lại chắp hai tay sau lưng, dáng di nhàn nhã, từ từ mà đến, giống như đang đi dạo trong hậu viện của chính mình.
"Thiếu niên, ngươi chính là thân thích từ ba, năm trăm đời trước của chúng ta?"
Tô lão gia chủ cười dài nói: "Một đời này đến nhận thân, có phải cách hơi xa rồi không?"