Bảo vật này chính là dùng sắt tiên để luyện thành, hút tinh hoa nhật nguyệt, đoạt thiên địa tạo hóa, điên đảo Ngũ hành, khi đạt đến mức viên mãn sẽ như mầm vàng tuyết trắng, kết thành bảo vật này tên là: Phi đao.
Vật ấy có lông mày có mắt, trong mắt có hai tia sáng trắng, có thể khóa chặt Nguyên Thần của Nhân Tiên Yêu, dù có biến hóa không thể trốn đi.
Trên đỉnh tia sáng trắng kia như gió xoáy vậy, chỉ một hai làn chuyển, đầu nó sẽ tự nhiên rơi xuống đất.
Một đoạn lời giới thiệu này xuất phát từ phong thần diễn nghĩa, chính là lời Khương thái công nói với mọi người xung quanh sau khi mượn dùng Trảm Tiên Phi Đao để chém giết bạch viên tinh thông bảy mươi hai phép biến hóa.
Đây cũng là một đoạn văn duy nhất trong Phong Thần có miêu tả tinh tế về Trảm Tiên Phi Đao.
Dù đoạn văn này là thái công suy đoán, nhưng Tô Đình thấy cũng không sai gì.
. ..
Vào giờ phút này.
Trên lầu các.
Trước phiến đá.
Tô Đình ngồi khoanh chân, một hộp ngọc trước mặt mở ra, bên trong đặt một thần đao đen kịt như mực, rộng cỡ hai ngón tay, dài bảy tấc.
Đây chính là thần đao mà Tô gia truyền thừa.
Đây cũng là vật liệu mà Tô Đình dùng để luyện thành Trảm Tiên Phi Đao.
Ở trong mắt rất nhiều người, tuy Trảm Tiên Phi Đao có danh là phi đao, kì thực chỉ là một hồ lô. Nhưng trên thực tế, ở trong mắt Tô Đình thì hồ lô là vật dẫn, vật bên trong mới thật sự là phi đao.
"Hút tinh hoa nhật nguyệt, đoạt tạo hóa thiên địa."
Tô Đình thầm nghĩ trong lòng: "Điên đảo Ngũ hành, khi đến viên mãn sẽ như mầm vàng tuyết trắng, kết thành bảo vật này. . . Lục Áp đạo nhân không phải người tu đạo tầm thường, từ nhỏ đã có đại pháp lực, luyện thành Trảm Tiên Phi Đao, tự nhiên không cần bắt đầu từ bước đầu tiên."
"Nhưng ta vốn là một người phàm tục, tu hành từ bước đầu, không thể dùng pháp môn của hắn."
"Vậy nên lúc bắt đầu Lục Áp Đạo Quân lưu lại phương pháp luyện đao cho ta, kỳ thực chính là phương pháp luyện kiếm."
Những ngày qua, Tô Đình ngày đêm luyện đao, chưa từng lười biếng.
Mà từ lúc vừa bắt đầu, hắn liền biết pháp môn mà mình dùng kì thực là pháp môn luyện thành phi kiếm.
Trước mắt chỉ coi thần đao này như phi kiếm để luyện chế.
Mà thứ hắn muốn chính là luyện thành thần đao, dễ điều khiển, giống như phi kiếm vậy, vô cùng sắc bén, phi thường ác liệt, mà đến lúc ấy, cũng chính là sắp đạt tới mức độ "Viên mãn".
Đến lúc đó, chỉ cần tìm được vật dẫn cho thần đao để đựng nó, lại dùng pháp môn mà Lục Áp truyền lại, hoàn thiện bước luyện chế cuối cùng thì sẽ luyện thành Trảm Tiên Phi Đao chân chính.
"Kiếm ý thuộc thổ, thổ có thể sinh kim, có thể ôn dưỡng phi kiếm."
Tô Đình thầm nói: "Thần đao này của ta tạm dùng pháp môn phi kiếm, đi con đường tương tự như phi kiếm. . . Có lẽ lần này lĩnh ngộ kết hợp với quá trình luyện kiếm trước đó, có thể khiến cho thần đao này tiến được một bước nhỏ, bước vào cảnh giới tiểu thành."
Chỉ cần phi kiếm đạt tới cảnh giới tiểu thành là có thể sử dụng.
Bây giờ hắn cũng có thể vận dụng thần đao này, coi như phi kiếm để dùng, nhưng việc này cũng chỉ bởi vì hắn có đạo hạnh tầng hai, kỳ thực tác dụng có hạn.
Trước mắt khi hắn hắn hơi chuyển động suy nghĩ một chút, thần đao này có thể bắn ra ba, năm bước, chỉ là trình độ không đủ cao, có thể thả ra nhưng lại không thể thu về, cũng chỉ tương đương với việc đánh ra một chuôi ám khí mà thôi.
Hơn nữa, bây giờ thần đao còn đang được ôn dưỡng, trong giai đoạn này, một khi vận dụng nó, nhất định sẽ ảnh hưởng tới linh tính.
Không nói chuyện cái khác, chỉ riêng việc ma sát cùng không khí đã là một loại tổn hại.
Mà nếu dùng để giết người, sau khi dính máu người, thần đao bị ô uế thì tổn hại càng lớn hơn.
Nếu bị dính máu chó đen hay cốt lân quỷ hỏa gì đó, thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dù cho chất liệu thần đao này bất phàm sẽ không bị tổn hại, nhưng hắn tu luyện khổ công nhiều ngày qua sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Nếu muốn làm lại từ đầu thì cần phải loại trừ vật xâm hại nhiễm vào trước, sau đó mới có thể luyện lại.
Vậy nên trước đó, Tô Đình không dám chuyên dùng thần đao.
Nhưng một khi thần đao ôn dưỡng thành công, có thể dùng như phi kiếm thì lại không giống.
Lúc đó nó chính là thủ đoạn tự bảo vệ tốt nhất của Tô Đình.
"Kiếm ý thuộc thổ, thần đao thuộc kim."
"Thổ có thể sinh kim, có thể dưỡng đao."
"Nếu ta cảm ngộ hết kiếm ý trên chữ, lại lấy kiếm ý này hòa vào thủ pháp luyện kiếm của ta, nhất định có thể khiến phi kiếm đạt tới cảnh giới tiểu thành, lúc đó thần đao này cũng có thể sử dụng."
"Vận dụng phi kiếm chi pháp, thần đao chính là phi kiếm!"
Hắn luôn ghi nhớ như vậy, hắn cũng nhìn như vậy.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt, Chân khí chuyển động.
Văn tự trên phiến đá phía trước giống như sống lại, không ngừng di chuyển.
Mà hắn vươn tay ra, hợp chỉ thành kiếm, vạch một cái về phía trước.
"Lên!"
Vù một tiếng!
Thần đao đột nhiên run lên, từ bên trong hộp ngọc bắn ra, đột nhiên bay lên, hóa thành một tia sáng.
Trong phút chốc, chỉ thấy một tia sáng đen bay vòng quanh người.
Tia sáng đen bay vòng quanh Tô Đình, giống như đầu bút lông đang viết vậy.
Nếu như cẩn thận quan sát quỹ tích của nó, thì sẽ bất ngờ phát hiện có sự tương đồng về hướng đi của đầu bút lông khi viết chữ trên phiến đá.
. ..
Bên ngoài lầu các.
Tô Duyệt Tần đang lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên, nàng nghe được tiếng bước chân truyền đến, dù đi chầm chậm nhưng lại hết sức nặng nề.
Trong lòng nàng hoảng sợ, vội nhìn về phía con đường kia.
Chỉ thấy một người đi dọc theo sơn đạo, chậm rãi đi tới.
Người tới có vóc người khôi ngô, cất bước trầm ổn, giống như một con gấu đen lớn đang đi tới.
Trong lòng Tô Duyệt Tần cả kinh, thấy rõ diện mạo người kia.
Người này là Đinh lão tam!
Đinh lão tam luyện võ thành si, mới vừa về Đinh phủ đã suýt nữa giết người!
Dù nàng cùng Tô Đình mới từ Đinh gia đi ra, đã cứu Đinh lão phu nhân, nhưng nàng cũng không cho là một kẻ mê võ nghệ đến mức dù mẫu thân của chính mình bị bệnh nặng cũng mặc kệ, sẽ bởi vì liên quan tới lão phu nhân, mà hắn sẽ đối đãi tốt với tỷ đệ hai người.
Thế là nàng một tay nắm viên minh châu kia, một tay cầm linh phù, lui hai bước, muốn phủ linh phù lên Ngũ Hành Giáp, triệu ra một người khổng lồ lực sĩ.
"Là ngươi?"
Mà đúng lúc này, Đinh lão tam bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía Tô Duyệt Tần, nhiu trán lại, nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tô Duyệt Tần hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Đinh lão tam trầm giọng nói: "Năm nay ta định ra quy củ rồi, kẻ nào xông vào Kiếm các, giống như xông vào nhà ta, muốn đi tới nơi này, thì trước tiên phải thoát được từ trong tay của ta. . . Nhưng nể tình các ngươi đã cứu lão nương nhà ta, còn chưa tiến vào Kiếm các nên ta tha cho cô nương ngươi một mạng, nhưng người đã xông vào Kiếm các kia thì phải lưu lại tính mạng."
Tô Duyệt Tần cả kinh nói: "Không được!"
Đinh lão tam nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Không phải do ngươi."
Nói xong, hắn thoáng đánh giá một chút, trong lòng hơi nghi hoặc.
Cô nương yếu đuối này không giống như người tập võ, làm sao nàng có thể lướt qua khe núi kia để đi tới nơi này?
Chẳng lẽ người dẫn nàng đến, là thiếu niên mấy ngày trước ăn cơm ở nhà hắn kia?
Chỉ là thiếu niên kia, ngày đó hắn cũng từng gặp, da thịt non mịn như một người quen sống trong nhung lụa, không có dấu vết từng rèn luyện, cũng không giống như người có bản lĩnh lướt qua khe núi.
Dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc kệ như thế nào, chí ít hắn có thể biết, một người khác cũng ở nơi đây, hơn nữa đang ở ngay trong Kiếm các.
"Dám xông vào Kiếm các, không biết sống chết!"
Đinh lão tam vận nội kình, bước chân sinh gió, xông về phía Kiếm các.
Trong lòng Tô Duyệt Tần cả kinh, phủ linh phù lên Ngũ Hành Giáp, muốn ném xuống mặt đất.
Nhưng đúng lúc này, từng tiếng ầm ầm vang vọng!
Trong tiếng vang này, chỉ thấy toà lầu các phía trước bỗng nhiên sụp xuống!
Bụi trần cuồn cuộn bay khắp nơi!
Trong khoảnh khắc, lầu các mấy trăm năm nay hóa thành một đống phế tích!
Đinh lão tam như bị sét đánh, nhất thời bất động.
Tô Duyệt Tần ngẩn ra.
Nàng ngơ ngác nhìn đống phế tích kia.
Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi khó tả, có cảm giác như cả người rơi vào vực sâu.
"Tiểu Đình!"
Tô Duyệt Tần kêu lên sợ hãi, hô một tiếng về phía đống phế tích kia.
Đinh lão tam phục hồi tinh thần lại, bỗng hít một tiếng, lắc lắc đầu, tràn đầy tiếc nuối thất vọng.
Trong lòng Tô Duyệt Tần chìm xuống.
Phía trước bụi trần cuồn cuộn, dư âm ầm ầm vẫn còn.
Tiếp đó, từ bên trong phế tích truyền đến một tiếng trả lời.
"Ta đây."