"Những chữ viết này. . ."
Tô Đình nói nhỏ: "Là dùng chỉ pháp để viết?"
Ánh mắt của hắn nghiêm nghị, vận chuyển Chân khí tới hai mắt.
Hắn nhìn chữ viết trên phiến đá.
Đó là chỉ pháp.
Người viết chữ dùng kiếm chỉ làm đầu bút, dùng pháp lực làm mực, cũng dùng tới kiếm ý.
Tô Đình nhìn mấy hàng chữ này, thần sắc dần thay đổi.
Trong lòng hắn dĩ nhiên rõ ràng, đây là cơ duyên mà đạo sĩ kia lưu lại.
Năm xưa kiếm ý còn sót lại của cao nhân kiếm đạo- Cổ Kiến Uyên tuy rằng bị đạo nhân kia lấy đi, nhưng đạo nhân này dùn kiếm ý để bản thân sử dụng viết xuống đoạn chữ viết này.
Đoạn chữ viết này có chứa kiếm ý mà Cát Chính Hiên lĩnh ngộ được!
. ..
"Năm xưa Ngô sư thu nạp kiếm ý ở đây, bây giờ tiểu đạo thu hồi kiếm ý, cũng là duyên phận nhân quả, mong người đến sau chớ trách."
"Ngoài ra, trong Kiếm các, kiếm ý đã không còn, chỉ còn sót lại khí tức, nhưng người hữu duyên có thể dựa vào khí tức còn sót lại này ngộ ra mấy phần cơ duyên."
Tô Đình nhìn văn tự phía trên, khẽ niệm thành tiếng, thầm nói: "Người hữu duyên có thể dựa vào khí tức còn sót lại này ngộ ra mấy phần cơ duyên?"
"Quả nhiên trong lời nói có huyền cơ."
Một câu này, Tô Đình vẫn chưa phát hiện ra điều gì, nhưng trước mắt xem ra, vị đạo nhân tên là Cát Chính Hiên này nghĩ mình đã lấy đi cơ duyên trong kiếm các, nên hơi cảm hổ thẹn, vậy nên vẫn lưu lại cơ duyên cho người đến sau.
Nhưng người này vẫn chưa nói rõ, chỉ thoáng chỉ điểm.
Nếu như những kẻ vốn mắt cao hơn đầu, đọc được lời này cảm thấy cái gọi là khí tức còn sót lại kia chẳng đáng gì, vậy thì thôi.
Nhưng nếu có người đồng ý lưu lại, chỉ cần cảm ngộ một chút là có thể phát hiện ra trên văn tự này có chứa kiếm ý.
Tô Đình thầm nói: "Vị Cát Chính Hiê này đúng là cao nhân phong độ, sau khi lấy đi kiếm ý rồi vẫn là lưu lại cơ duyên cho những nhân sĩ hiếu học như ta."
Nghĩ như vậy, hắn lại tinh tế quan sát, cẩn thận phỏng đoán.
Tuy rằng con đường mà hắn đi không phải Kiếm Tiên, nhưng bây giờ hắn đang tu luyện thần đao, đúng là dùng bản lĩnh luyện kiếm.
Ngoài ra, mấy pháp môn như Thiên Lôi Kiếm Chỉ cũng cần hắn cảm ngộ kiếm đạo, mới có thể càng thêm mạnh mẽ.
Hắn chìm đắm trong đó, cảm ngộ dần sâu.
. ..
Thời gian từ từ trôi qua.
Qua gần nửa canh giờ.
Tô Duyệt Tần ở bên ngoài lầu các, lẳng lặng đợi Tô Đình.
Mà trong tay nàng vẫn cầm một viên minh châu và một tờ linh phù.
Tô Đình đã dặn nàng nếu như xảy ra biến cố gì, phải phải lập tức phủ linh phù lên minh châu, triệu ra lực sĩ khổng lồ kia.
Cho nên nàng không dám lười biếng.
Chỉ là nàng hết sức tò mò đối với viên minh châu này.
Viên minh châu này trắng nõn, bóng loáng như ngọc, làm người yêu thích không muốn buông tay, mà càng khiến người ta cảm thấy mộng ảo là một viên minh châu này có thể hóa thành một lực sĩ, giống như Thiên binh thần tướng vậy.
Tô Duyệt Tần nhìn minh châu trong tay mình, nữ nhân luôn yêu thích những vật mỹ lệ, thật sự là xem mãi không chán, trong lòng khá vui mừng.
Nhưng quá gần nửa canh giờ rồi, nàng cũng chờ lâu, đành cất minh châu vào trong ngực, lẳng lặng đợi Tô Đình đi ra.
Thời gian chờ đợi luôn luôn dài lâu.
Nhưng nàng lại rất kiên trì chờ đợi Tô Đình.
"Không lập tức đi ra, hiển nhiên tiểu Đình nhận được cơ duyên."
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Duyệt Tần càng vui mừng.
. ..
Vào giờ phút này.
Trên con đường giữa núi.
Một thân ảnh khôi ngô đang cất bước trên sơn đạo.
Thân ảnh này lưng hùm vai gấu, cất bước trầm ổn, giống như một tôn tháp sắt.
Nhưng hắn lại đang cúi đầu, trong tay nâng một quyển sách cổ cũ nát, chậm rãi đi trên đường núi này.
"800 năm trước?"
" Kiếm Tiên Cổ Kiến Uyên của Thục Quốc. . . Chết được phong thần, bây giờ là một trong các tinh tú- Đấu Bộ chính thần- Đông Đấu tinh quan?"
"Ghi chép phía trên này viết cái gì đây?"
Đinh lão tam nhíu mày, giống như đang trầm tư.
Hắn tập võ từ thuở nhỏ, không tin quỷ thần, nhưng công phu cao, gặp được nhiều người nhiều chuyện, mấy năm gần đây cũng đã gặp một số kẻ có chút phép thuật, tuy không có bản lĩnh gọi là chuyển núi lấp biển, nhiều nhất cũng chỉ là ảo thuật đùa bỡn bình thường, đều không chịu nổi ba quyền hai chân của hắn thì đã chết rồi.
Nhưng trong Kiếm các kia cũng thật sự có mấy phần ý nhị, có thể khiến hắn có lĩnh ngộ.
Chỉ là, dưới cái nhìn của hắn, kiếm ý này đúng là bất phàm, nhưng cũng không thể nói là thần tiên cao cao không thể với tới như vậy.
Trước đây hắn nghĩ khí tức ác liệt trong Kiếm các kia có lẽ là do các võ đạo Đại tông sư trước đây lưu lại.
Nhưng hai ngày qua, hắn thử đột phá nhiều lần mà không thành, vẫn không thể trở thành võ đạo Đại tông sư, trong lòng rất phiền não nên hồi phủ một chuyến, tìm tới rất nhiều ghi chép điển tịch liên quan với Kiếm sơn, mấy ngày qua lật xem, lại luôn cảm thấy suy nghĩ lúc trước về Kiếm sơn có vẻ không đúng.
"Võ công đến trình độ như ta có thể đánh vỡ bia nứt đá, chỉ thường thôi."
"Đặt ở trong mắt người ngu dốt, vậy chỉ giống như thủ đoạn thần tiên."
"Thần tiên ở cổ đại, có lẽ chính là nhân vật có võ công cao cường."
" Cổ Kiến Uyên ở 800 năm trước này, có thể cũng là một vị võ đạo Đại tông sư, nhưng mấy trăm năm qua, càng truyền càng thần, cuối cùng cũng là thành thần tiên."
Trong lòng hắn giờ khắc này chỉ nghĩ như vậy.
Mà thuở nhỏ hắn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng gần hai năm qua, trong lòng hắn càng cảm thấy quái lạ.
"800 năm. . . Quá mức xa xôi, dù cho có cái gọi là dấu vết của võ đạo Đại tông sư, cũng đã sớm mài mòn, sao có thể lưu lại tới hôm nay?"
"Chẳng lẽ là những người thành tựu võ đạo Đại tông sư lúc trước sẽ lưu lại kiếm ý, để hậu nhân quan sát?"
"Vậy nên mỗi một đời Đại tông sư sinh ra, sẽ lưu lại dấu vết mới?"
"Bây giờ kiếm ý còn sót lại là một vị võ đạo Đại tông sư lúc trước lưu lại?"
Trong lòng hắn không ngừng đưa ra phỏng đoán, hắn đã đi đến trước khe núi.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, muốn lướt qua khe núi này.
Nhưng bước chân dừng lại, hắn lại khẽ nhíu chân mày.
Bởi vì núi đá xung quanh dường như đã sụp đổ xuống, mà ở bên kia khe núi lại có một đống đá vụn.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể phát hiện được là có người đã tới toà Kiếm sơn này.
Đinh lão tam hơi nắm tay, lộ ra một ý cười quái lạ.
"Ta trước sau giết hơn ba mươi người, đa số đều là nội kình cao thủ, mấy tháng gần đây, giết đến mức người tập võ xung quanh nghe tiếng đã sợ mất mật."
"Không nghĩ tới còn có kẻ không có mắt, vẫn muốn leo núi vào các, đoạt cơ duyên của ta?"
"Cũng được, có lẽ Đinh mỗ nên lấy giết choc để đột phá ràng buộc, lấy máu tanh ngưng tụ thành võ đạo."
Trong mắt hắn lập loè hưng phấn.
Trong lòng hắn phun trào nhiệt huyết.
Đối mắt với hung danh của hắn mà vẫn dám đến leo núi, chắc chắn là có chỗ dựa dẫm.
Dù không giỏi nhưng có thể lướt qua khe núi này, nhất định cũng sẽ không kém.
Lại là một đối thủ có thể tranh đấu mấy chiêu?
. ..
Trong Kiếm các.
Tô Đình ngồi khoanh chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hàng văn tự.
Hắn dường như nhìn thấy một bàn tay, hợp chỉ thành kiếm, lướt trên phiến đá này như nước chảy mây trôi, không hiện ra phong mang.
Phiến đá cứng rắn, dưới kiếm chỉ lại biến thành mềm mại không gì sánh được, vạch một cái là xuất hiện dấu vết.
Vừa thấy chữ viết chỉ thấy phiêu dật, không dính khói lửa, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì dường như còn có một luồng kiếm ý dày nặng.
Cổ xưa!
Nặng nề!
Những chữ này giải thích mọi chuyện chẳng qua chỉ là giả dối.
Còn ý nghĩa chân chính là kiếm ý chứa trong kiểu chữ!
Đó là kiếm ý!
"Kiếm ý này. . ."
Tô Đình thầm nói: "Thuộc thổ?"
Theo ý niệm như vậy, trong lòng hắn đã có hiểu ra.
Chân khí vận chuyển, có gió thổi lên.
Trước người bày ra hộp ngọc, đột nhiên xốc lên.
Chỉ thấy bên trong là Kim ngọc chi thủy tràn đầy, hai bên có một gốc nhân sâm.
Mà ở dưới đáy hộp ngọc, một thanh đao sắt đen kịt lẳng lặng nằm.