Chín trăm năm trước Chư Thánh tranh đấu, lan đến ngày này, cuối cùng đã hoàn toàn kết thúc.
Chư Thánh dùng hết thủ đoạn, nội tình của các đại tiên tông đều hiện.
Đến cuối cùng, thủ đoạn của Chư Thánh đều bị loại bỏ, Thanh Nguyên tổ sư siêu thoát.
Thật sự muốn tính ra thì Đế Quân mới là bên thắng lớn nhất.
Thiên Đình vững chắc, chư thần lại không còn ai hai lòng.
Các đại tiên tông lại không còn thủ đoạn ngăn được Thiên Đế.
Đối với Nguyên Phong Sơn, cũng khó biết là tốt hơn hay tệ hơn.
——
"Tổ sư bản môn chính là Đạo Tổ duy nhất đương thời, cho nên bản môn sáng lập đến nay, lọt vào hàng ngũ tiên tông, vững chắc đến nay."
"Nhưng tổ sư đã siêu thoát, Nguyên Phong Sơn đã mất đi chỗ dựa để cao hơn các tiên tông khác."
"Nhưng cũng may Thái Thượng trưởng lão Tô Đình đã tu tới Chân Tiên đỉnh phong, tới gần đại đạo, không thua gì hai vị Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn."
"Thời đại tiếp theo sẽ càng thêm mê mang."
Chưởng giáo chân nhân thở dài một tiếng, nhìn về phía Hồng Y, nói ra: "Nhưng ngươi cũng vào cấp số Chân Tiên, khoảng cách tới đỉnh phong cảnh chắc hẳn chỉ trong trăm năm là có hi vọng."
Hồng Y nhẹ gật đầu, nói ra: "Trải qua chuyện này, đã nhìn thấy con đường tới Chân Tiên đỉnh phong."
Chưởng giáo chân nhân nói ra: "Lần này bản môn cũng coi như kề vai chiến đấu cùng Đế Quân, mà các tiên tông khác đều làm trái ý Đế Quân, so sánh ra thì Thiên Đình sẽ có trợ giúp Nguyên Phong Sơn phát triển, cũng coi như một chuyện tốt."
Hồng Y nói ra: "Chỉ sợ Đế Quân kiêng kị tu vi của Thái Thượng trưởng lão Tô Đình."
Trên trán chưởng giáo chân nhân cũng có vẻ sầu lo.
Giờ khắc này, Tín Thiên Ông đứng ở một bên, trên mặt đều là vẻ bất mãn.
Năm đó danh tiếng của ông vô lượng, có một không hai trên đời, thế nhưng bị trời phạt, ngăn cản Tiên Đạo.
Đến lần này, thiên địa đại loạn, chúng đạo phân tranh, rốt cục tìm được cơ hội, nhảy lên một cái, ôm quyết tâm không thành công thì thành nhân, ông đã đắc đạo thành tiên, chiến đấu với tiên thần đầy trời!
Bây giờ tuy là Tán Tiên, nhưng cũng đã đánh ra tên tuổi.
Nào biết chưởng giáo đúng là chẳng coi ông ra gì.
"Ngược lại là lão đệ tiện nghi kia của ta."
Tín Thiên Ông hơi vuốt râu, nhớ tới năm đó mới quen, vẻ mặt cũng không khỏi hốt hoảng.
Ai có thể ngờ được gia hỏa năm đó chưa ngưng tụ pháp ý, sau khi ngưng tụ thành đạo ý, được chính mình coi trọng mấy phần, tiện tay cho chức ngoại môn trưởng lão, phòng ngừa khuê nữ của mình bị hắn bắt cóc... Bây giờ hắn lại thành tựu cảnh giới Tiên Đạo chí cao.
Chân Tiên đỉnh phong!
Gần đạo!
Nghe đồn trước khi tổ sư siêu thoát đã truyền đạo cho hắn.
Bây giờ hắn là người rõ đại đạo nhất.
Có lẽ vị Đạo Tổ kế tiếp chính là lão đệ tiện nghi này.
Chỉ là Thiên Đình Đế Quân tại thượng, chỉ sợ sẽ không cho phép sau khi Thanh Nguyên tổ sư siêu thoát sẽ lại xuất hiện một vị Đạo Tổ.
"Sau này tìm một cơ hội, nhắc nhở hắn một chút."
——
Sông lớn Cảnh Tú.
Tô Đình chậm rãi hạ xuống.
Hắn vung tay lên một cái.
Sông lớn cắt đứt.
Phủ để thần sông dưới đáy hiện ra.
Nhan Vọng dẫn theo cháu gái đứng chờ đợi trước cửa phủ, khom người thi lễ, bái kiến Chân Tiên.
Tô Đình đưa tay vừa nhấc, nói ra: "Không cần đa lễ."
Hắn hạ xuống đáy sông, nhìn Nhan Vọng, cười nói ra: "Thần sông đại nhân cam nguyện bỏ thần khu có thể so với Chân Tiên đỉnh phong, bây giờ sông lớn Cảnh Tú cũng không có thần sông trấn thủ, ngày mai Tô mỗ lên trời, sẽ xin Đế Quân một đạo pháp chỉ, phong Nhan lão làm thần sông Cảnh Tú.
Nhan Vọng nghe vậy, lập tức khẽ giật mình, trong lòng suy nghĩ phức tạp, cuối cùng khẽ thở dài, nói: "Đa tạ chân quân trọng thưởng."
Ánh mắt Tô Đình lướt qua ông ta, nhìn vào trong phủ sông thần.
Chỉ thấy bên trong có một nữ tử thanh lệ, trên mặt đầy nước mắt, rõ ràng là vui đến phát khóc.
"Từ hôm nay trở đi, tam giới lục đạo, mặc ta tung hoành, không cố kỵ gì."
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Tỷ đệ chúng ta rốt cuộc không cần mặc người khác định đoạt, cũng không cần tìm kiếm che chở."
——
Mênh mông Đông Hải.
Lần này Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn xuất thế, vẫn chưa bế quan.
Đối với ông mà nói, vô số tuế nguyệt qua, bế quan đã không thể để ông tiến thêm một bước, chỉ là để biển rộng Luyện Khí sĩ có thêm mấy giọt nước mà thôi.
Ngày xưa bế quan chỉ vì giữa thiên địa không có thời cơ cho ông thành đạo.
Mặc dù ông bày ra vô số cơ duyên, nhưng đều không phải cơ duyên của ông.
Ví dụ như Cửu Thập Cửu Long sơn năm đó chỉ là thành tựu Thanh Nguyên tổ sư.
Mà tới bây giờ, Thanh Nguyên tổ sư đã giúp ông chỉ ra con đường.
Lấy thân thành đạo, chính là ở thời đại này.
Vô số năm tháng qua, ông bày ra vô số bố cục, cũng bày ra vô số cơ duyên, rốt cục đạt được thời cơ thành đạo.
Chỉ là thành đạo như thế nào?
Thời cơ ở đâu?
Thời cơ phương nào?
Dù là Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng vẫn không hiểu biết.
Nhưng có người biết được.
"Vân Kính tiên sinh."
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn nhìn về phía trước lão nhân khí tức bình thường, nói ra: "Ngươi như Đạo Tổ, trí tuệ thông thiên, không gì không biết, biết được ý đồ đến chuyến này của ta."
Lão nhân chần chừ một lúc, nói ra: "Liên quan đến Đạo Tổ, đều không có đạo lý gì, ta khó mà biết được."
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đi tới trước mặt ông, nói ra: "Từ khi khai thiên tích địa đến nay, trừ Đạo Tổ ra, người thông hiểu đại đạo nhất chính là một phàm nhân như ngươi... Uổng công vô số năm đạo hạnh của ta, lại cũng không nhìn thấu triệt bằng ngươi."
Lão nhân nói ra: "Ngươi cầu thành đạo, chấp niệm quá nặng, cho nên không tỉnh táo bằng người ngoài cuộc như ta, trong cuộc u mê... Dù cho ngươi thêm vạn năm, cũng vẫn như trước."
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng không giận, nói ra: "Có lẽ đúng như ngươi nói, nhưng lần này tìm ngươi là muốn thấy rõ thay đổi của tương lai."
Lão nhân dừng một chút, nói ra: "Thời đại tương lai, sắp thành đại đạo của ngươi?"
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đáp: "Trước khi Thanh Nguyên tổ sư siêu thoát đã nói như vậy với ta."
Lão nhân suy tư nói: "Thời đại tương lai ứng trên người Tô Đình."
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn khẽ lắc đầu, nói ra: "Hắn tu đạo không đủ trăm năm, dù đã thành tựu Chân Tiên đỉnh phong, nhưng tích lũy còn thấp, trước đó ta đã thăm dò hắn, hắn có thể bồi dưỡng một thời đại, nhưng không thể bồi dưỡng thời đại như Đạo Tổ lời nói."
Lão nhân bỗng nhiên cười, nói: "Thời cơ hai vị đại tiên thành đạo, kì thực liên hệ cùng một chỗ."
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn hỏi: "Ta biết được việc này, nhưng ngươi bỗng nhiên nhắc tới thì nên giải thích thế nào?"
Lão nhân nói ra: "Đã liên hệ cùng một chỗ, vì sao không thẳng thắn bẩm báo?"
Ánh mắt Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn hơi ngưng, trong lòng suy tư.
Lão nhân nhẹ nhàng chạm nhẹ, sóng biển đẩy ông bước đi.
"Hai người hợp lực mới có thời đại kia."
"Nếu không thể thẳng thắn, sao có thể tính là hợp lực?"
"Thiên Tôn sống càng là lâu dài, tâm cảnh càng nặng, nếu như không thể để xuống, dựa vào cái gì mà thành đạo?"
Giọng nói của Vân Kính tiên sinh dần dần rời xa.
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn khẽ gật đầu, nói ra: "Lời nói rất phải."
——
Tiên Tần Sơn Hải Giới.
Có một đạo nhân tuổi trẻ đứng ở trên biển, thần sắc lạnh nhạt, thi lễ, lên tiếng hô to.
"Chân truyền đệ tử Tô Tân Phong của Thái Thượng trưởng lão Tô Đình thuộc Nguyên Phong Sơn tới bái phỏng, mời các đạo hữu của quý môn cùng cảnh giới với bần đạo ra hết cửa!"
"Tô Tân Phong! Bái phỏng thì được, mời đệ tử cùng cảnh giới với ngươi của bản môn đi ra ngoài để làm gì?"
"Phụng mệnh của gia sư Tô Đình, ngược đương đại trưởng lão cùng đệ tử Tiên Tần Sơn Hải Giới."
"Lớn mật! Cuồng vọng!"