Người này thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, diện mạo thô kệch, cử chỉ cuồng dã, một tay nhấc miếng thịt kia, há miệng cắn xuống, nước mỡ theo râu mép nhỏ xuống dưới.
Trong lòng Tô Duyệt Tần hơi kinh hãi, không khỏi nhích tới gần bên người Tô Đình.
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, thân thể hơi nghiêng đi, bảo vệ biểu tỷ ở phía sau, lại sờ tay vào ngực, nắm chặt Ngũ Hành Giáp.
Đinh nhị gia đột nhiên đập bàn, giận dữ nói: "Không được vô lễ, Tô tiên sinh chính là thần y cứu mẫu thân, còn không nhanh làm lễ cảm tạ?"
Vị Đinh lão tam kia cúi đầu, nhìn Tô Đình, gật đầu nói: "Tuổi không lớn lắm, y thuật cũng không cạn."
Nói xong, hắn nhìn về phía Đinh nhị gia, lạnh nhạt nói: "Nhìn thấy chưa, ta không trở về vẫn có người cứu đấy. Nếu ta trở về, mà không ai có thể cứu thì vẫn là không cứu được. Về sau nương lại bị thế thì ngươi đừng để người tới quấy nhiễu ta luyện công nữa. . ."
Sắc mặt Đinh nhị gia khó coi, không ngừng biến ảo.
Đinh lão tam nhìn Tô Đình một cái, lại quay sang nhìn Tô Duyệt Tần, ánh mắt mờ sáng, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ cầm lên một món ăn khác trên bàn, vừa ăn vừa đi vào bên trong.
Tình cảnh yên tĩnh lại.
Sau khi bị Đinh lão tam quấy rối, tình cảnh trở nên hết sức khó xử.
"Tô tiên sinh thứ tội."
Đinh nhị gia đứng dậy đến, than thở: "Vị tam đệ này của ta luyện võ thành si, không hiểu lễ nghi, ngay cả mẫu thân thương yêu hắn nhất bị bệnh nặng, mà hắn vẫn coi như không có chuyện gì, thật sự khiến chư vị chê cười rồi."
Tô Đình khẽ cau mày, chỉ nhìn lên đống lộn xộn trên bàn, khoát tay áo một cái rồi nói: "Quên đi."
Nói xong, hắn cũng đứng dậy, nói: "Bữa này không ăn được nữa rồi, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đưa tới trong phòng ta đi."
Đinh nhị gia rất áy náy, vội đồng ý.
Tô Đình cùng biểu tỷ rời đi.
Nơi này lại yên tĩnh lại.
Sắc mặt Đinh nhị gia khó coi tới cực điểm, đầy vẻ hận sắt không thành thép.
Nhưng tên gia đinh từ Khảm Lăng huyện phụng mệnh mà đến kia, ánh mắt lại có chút lấp loé không yên.
Tam gia đã gần đạt tới trạng thái võ đạo Đại tông sư, cử chỉ hung hãn, khí thế như hổ, người thường chỉ cần bị hắn liếc mắt nhìn đều sẽ sợ mất mật.
Nhưng khi nãy tam gia ở trước người Tô tiên sinh, Tô tiên sinh lại không kinh không sợ, thần sắc lạnh nhạt tới cực điểm.
Dù cho Tô tiên sinh có y thuật cao siêu, nhưng ở trước mặt người tập võ, hắn dựa vào bản lĩnh gì mà có thể bình thản như vậy?
Trong lòng gia đinh này có vô số suy đoán.
. ..
Ban đêm.
Trong phòng.
"Ăn cơm vẫn chỉ có chúng ta ăn với nhau mới thoải mái, có người ngoài ở đây, cũng ăn không vui vẻ gì."
Tô Đình cười nói: " Đinh lão tam kia tới quấy rối cũng không tính là chuyện xấu mà."
Tô Duyệt Tần thấp giọng nói: "Người kia quá hung, một lời không hợp đã muốn đả thương người, thật sự không phải người tốt."
Tô Đình nói rằng: "Người khác đều nói kẻ này luyện võ thành si, không ngờ hắn si đến trình độ này. Nhưng chúng ta cũng không cần lo lắng, nếu thật sự muốn đấu. . . Đừng nói là trình độ võ nghệ hiện tại của hắn, dù hắn có trở thành võ đạo Đại tông sư, chúng ta cũng không sợ hắn."
Tô Duyệt Tần từng thấy thủ đoạn của Tô Đình, trong lòng biết lời này không phải là giả, lực sĩ người nước không khác gì thiên binh thần tướng, thực sự không phải sức người có thể chống lại.
Tô Đình gắp miếng thịt bỏ vào trong bát biểu tỷ, nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, ăn cơm đi."
Hắn cũng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng nhai, ánh mắt hắn hơi ngưng tụ, giống như đang suy tư điều gì.
Đinh lão tam này luyện võ thành si, khi hắn đến Cảnh Tú huyện đã nghe thấy chuyện này, chỉ là không hề nghĩ tới việc kẻ này lại si đến mức độ này.
Loại tính tình này hầu như đã đạt đến mức độ giống như một số người tu đạo, đều đoạn tình tuyệt tính, vứt bỏ trần duyên, chỉ dốc một lòng tu hành.
Chỉ là Đinh lão tam học võ đạo, khai thác tiềm lực trong cơ thể người, cũng tăng thêm rèn luyện, đây là Nhân đạo, chứ không phải Tiên đạo.
Võ đạo thuộc về sức người, sẽ có giới hạn.
Vị Đinh lão tam này gần như đã đến giới hạn rồi,
Hắn luyện nội kình đại thành, chỉ kém nửa bước nữa sẽ thành võ đạo Đại tông sư.
Võ giả như vậy đối với người tu đạo cũng là cực kỳ lợi hại.
Trừ phi người tu đạo đã ngưng pháp tầng ba, bằng không, người tu đạo tầm thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Đương nhiên, Tô Đình có thể coi là ngoại lệ, dù sao hắn có Ngũ Hành Giáp trong tay, dù có đối mặt với võ đạo Đại tông sư cũng có thể không sợ. Hôm nay Đinh lão tam kia ở trước mặt hắn vẫn tính là có quy củ, bằng không, hắn sẽ sử dụng tới Ngũ Hành Giáp.
" Đinh lão tam kia luyện công ở nơi nào nhỉ, ngay cả mẫu thân của hắn bị bệnh nặng mà hắn đều không có thời gian để ý?"
Tô Đình nhớ tới khí tức cảm ứng được trên người Đinh gia lão tam, trong lòng thầm nghĩ: "Khí tức trên người kẻ này khá ác liệt, tuyệt đối không phải bản lĩnh của chính hắn, đó là bị nhiễm ở nơi nào đó. . . Chỗ này có khí tức bén nhọn như vậy, có lẽ sẽ có ích đối với việc ta luyện đao, ta có thể hỏi thăm một phen."
. ..
Trong nháy mắt.
Đã qua hai ngày.
Đinh lão phu nhân đã lành bệnh, dù vẫn rất suy yếu, nhưng cũng có thể đi lại dưới đất.
Tỷ đệ Tô Đình cũng ở lại hai ngày, chủ yếu là vì Tô Đình có suy tính khác nên mới dừng lại hai ngày.
Ngày này, Tô Đình đang vận công tu hành, sau khi thu công mới đi tới ngoài sân.
Mà đúng lúc này, bên tai lại nghe được tiếng nói chuyện.
"Tô cô nương đúng là thiện tâm, người cũng xinh đẹp."
Âm thanh của bà lão từ tiểu viện bên cạnh truyền đến, khẽ cười nói: "Không bằng làm cháu gái cho lão thân, được chứ?"
Giọng nói ôn nhu của Tô Duyệt Tần từ tiểu viện bên kia truyền đến, nói: "Lão phu nhân coi trọng, Tần nhi tất nhiên là vinh hạnh, nhưng những chuyện này còn phải hỏi qua đệ đệ của ta mới được."
Bà lão cười nói: "Việc này cũng nên như thế."
Tô Đình nghe vào thấy vậy, cũng hiểu rõ ý của biểu tỷ.
Nếu là lúc trước, nhận Đinh lão phu nhân làm bà, tất nhiên là trèo cao. Nhưng hôm nay Tô Đình không phải người thường, trái lại là Đinh gia trèo cao, hơn nữa, có người nói người tu hành cũng không nên tùy ý dây dưa trần duyên.
Tô Duyệt Tần thông tuệ như vậy, tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không muốn tạo thêm phiền phức cho Tô Đình.
Chỉ là Tô Đình thấy việc này cũng cũng không sao.
Từ trước đến giờ lão phu nhân luôn thiện tâm, hơn nữa lại mắt sáng biết chọn người như vậy, yêu thích biểu tỷ, cũng coi như duyên phận, chỉ cần biểu tỷ đồng ý là được.
Mà lúc này, lại nghe lão phu nhân nói tiếp: "Đáng tiếc tôn nhi của lão thân còn nhỏ, đứa con trai thứ ba dù chưa cưới vợ, nhưng tuổi cũng hơi lớn, tính tình lại không tốt. . . Thật là đáng tiếc, nếu không thì lão thân còn thật muốn giữ con lại bên người, làm cô vợ nhỏ."
Trong nháy mắt này, Tô Đình đột nhiên cảm thấy lần này kỳ thực không nên cứu người, trực tiếp chạy tới Khảm Lăng huyện thì hơn.
"Đúng rồi."
Lúc này bỗng nhiên nghe lão phu nhân nói: "Đợi gần nửa tháng nữa chính là thời gian Cảnh Tú huyện thịnh điển, bây giờ cũng đã đang chuẩn bị, đây cũng là một hồi thịnh hội, đến buổi tối còn thắp đèn đuốc sáng choang, chơi vui cực kì. . . Tô cô nương không bằng lưu lại, làm bạn với lão thân mấy ngày, đợi đến sau thịnh hội rồi đi?"
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân có ý tốt, Tần nhi chân thành ghi nhớ, chỉ là lần này cần đi Khảm Lăng, là có một số việc, không tiện trì hoãn. . . Không bằng ta về hỏi tiểu Đình một chút, xem hắn có hứng thú không, nếu hắn muốn lưu lại, vậy tỷ đệ chúng ta cũng sẽ lưu lại mấy ngày."
Lão phu nhân gật đầu nói: "Như vậy là tốt, không bằng chúng ta cùng đi tìm Tô tiểu thần y, để lão thân tự thân đi khuyên hắn?"
"Như thế không tốt lắm."
Bỗng nhiên một giọng nói từ cửa viện truyền đến, chỉ thấy Tô Đình cười đi tới, nói: "Lão nhân gia ngài đích thân đến khuyên ta, sao ta có thể từ chối? Chỉ có điều đây là đại điển gì mà long trọng như vậy?"
Lão phu nhân cười nói: "Đây chính là thịnh điển về tinh quan mà Cảnh Tú huyện cung phụng hàng năm, tình cảnh rất lớn."
Tô Đình hứng thú, hỏi: "Vị tinh quan nào?"
Lão phu nhân nói: "Là một trong hai mươi tám Tinh túc trên trời -Tỉnh Túc."
Tô Đình ngẩn ra.
Cảnh Tú?
Tỉnh Túc?
Tỉnh Mộc Ngạn?
Ngạn Thú không hiểu sao lại bị hắn đắc tội kia?