Một tiếng động nhỏ vang lên!
Trong tay áo đột nhiên truyền đến tiếng vang giòn.
"Cái gì?"
Tô Đình hơi biến sắc mặt, thầm nói: "Nó có thể dựa vào Chân khí của ta để sống?"
Viên trứng trùng này vốn bám vào trái tim của lão phu nhân, rút lấy huyết khí, lúc này đã bị Tô Đình dùng Chân khí bao lấy, hút ra bên ngoài cơ thể lão phu nhân, vậy mà lúc này nó có thể dựa vào Chân khí mà sống, rút lấy một tia Chân khí của Tô Đình, từ đó phá vỡ vỏ trứng.
"Tiểu Đình, làm sao thế?"
"Không có gì, chỉ là đồ chơi nhỏ thôi."
Tô Đình cười nói: "Là nguyên nhân sinh bệnh của lão phu nhân đã bị ta hạn chế, nhưng xảy ra chút biến cố khiến ta có chút bất ngờ thôi, cũng không có phiền toái gì."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, vẫn có mấy phần lo lắng, dặn dò: "Ngươi vẫn phải cẩn thận một chút."
Tô Đình chụm hai ngón chọc chọc vào trong tay áo, cười nói: "Chỉ dựa vào đồ chơi nhỏ này, dù có cường hơn trăm lần, cũng không tạo ra sóng gió gì được."
. ..
Trong phòng.
Tô Đình lấy quả trứng rắn màu trắng từ trong tay áo.
Quả trứng rắn này cực kỳ nhỏ, chỉ lớn chừng hạt gạo.
Vỏ trứng trắng nõn, không khác gì chất ngọc.
Nếu là người thường, có lẽ cũng chỉ cho rằng đây là một viên ngọc châu màu trắng nhỏ.
"Sức sống thật ngoan cường."
Tô Đình nhìn một vết nứt trên vỏ trứng rắn, ánh mắt hơi ngưng tụ, nói: "Rút huyết khí của lão phu nhân mà sống, để ấp. . . Nhưng được chân khí của ta, trái lại càng được lợi, thế mà lại có dấu hiệu sắp nở."
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng do dự một chút, sau đó chợt rót Chân khí vào bên trong.
Quả trứng rắn này không có dấu ấn của người luyện cổ.
Có lẽ là người hạ cổ đã chết rồi.
Hoặc là một loại rắn nhỏ sinh trưởng tự nhiên, ký sinh vào cơ thể người.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trước mắt cũng đều không thể uy hiếp tới hắn.
Nhưng hắn đối với loại rắn nhỏ này lại thấy khá hiếu kỳ.
"Lại cho ngươi thêm chút trợ lực."
Tô Đình nghĩ như vậy, rót Chân khí vào, giống như lúc điểm hóa vậy, điểm tới con rắn nhỏ ở bên trong.
Tạch một tiếng!
Quả trứng rắn lập tức phá nát!
Chỉ thấy trên bàn, một vật nhỏ màu trắng như hạt gạo chợt vỡ ra, một con rắn nhỏ như sợi tóc, dài chừng hai tấc đột nhiên chui ra.
Nếu như không nhìn kỹ, thì cũng chỉ cho rằng đây là một sợi tóc bạc, hoặc là một sâu nhỏ màu trắng.
Tô Đình đánh giá trong chốc lát.
Con bạch xà kia đột nhiên bò về phía hắn.
"Hả?"
Tô Đình đưa tay ra, chỉ thấy tiểu Bạch xà kia bò đến trên tay của hắn, cuộn tròn lại rồi ngủ thiếp đi.
"Quả nhiên, nó không có chủ nhân, có thể là vừa sinh ra đã thấy ta, lại bởi ta dùng Chân khí trợ nó, tương tự như điểm hóa nó, nên nó mới thân cận như thế."
"Nếu tính ra thì so với năm con tiểu quái kia, nó có thể còn thân cận với ta hơn, nghe lệnh của ta hơn."
"Cũng được, trước tiên cứ thu nhận giúp đỡ ngươi."
Tô Đình thu tay lại, lại tìm một bình sứ, đục một lỗ nhỏ rồithar tiểu Bạch xà vào bên trong.
Kỳ thực hắn cũng không biết con rắn nhỏ này có tác dụng gì, nhưng hắn cảm thấy hết sức tò mò đối với này con rắn nhỏ ký sinh trên cơ thể người, lại có tập tính kỳ dị là rút lấy huyết khí mà sinh trưởng này, bởi vậy hắn mới muốn giữ lại, ngày sau có lẽ còn có thể có tác dụng.
Chí ít, con con rắn nhỏ này mới vừa sinh ra, hầu như đã thành tinh quái, dù cho ngày sau dùng để luyện Ngũ Linh Bàn Vận Thuật cũng cực kỳ tốt.
. ..
Vào đêm.
"Lão phu nhân đã không còn đáng ngại."
Tô Đình chậm rãi nói: "Chỉ là vì bị bệnh lâu, huyết khí thiếu hụt, để vị Hồ lão này kê phươgn thuốc bổ máu đi, nhưng phải nhớ là quá bổsẽ không tiêu nổi, lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, không thể dùng dược mạnh."
Đinh nhị gia đáp một tiếng, rồi nhìn về phía Hồ lão.
Trong lòng Hồ lão vô cùng không được tự nhiên, nói: "Nếu y thuật của ngươi cao minh như thế, làm sao không tự kê dược?"
Tô Đình phất phất tay, lạnh nhạt nói: "Ta chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân rồi, còn lại chút chuyện nhỏ này ta cần gì phải ra tay nữa?"
Hồ lão nghe vậy, tức giận nói: "Vậy việc nhỏ này lại rơi vào trong tay ta? Lão phu không phải đến làm trợ thủ cho ngươi, tiểu tử ngươi dám xem nhẹ lão phu, quá càn rỡ. . ."
Tô Đình nói rằng: "Không làm trợ thủ cho ta, vậy ngươi còn tự định ra quy củ chó má này, bệnh trị mãi không khỏi, đánh rắm cũng không làm, mà còn dám lấy của người ta mấy chục lượng bạc, kê một phương thuốc đều không muốn, còn biết xấu hổ không?"
Sắc mặt Hồ lão nhất thời đen thành than, nhưng không lên tiếng nữa.
Tô Đình liếc ông ta một cái, trong lòng cười thầm, chính hắn đâu có hiểu được cái gì là y đạo, có thể kê được phương thuốc gì chứ, vừa vặn lão đầu này cũng nhận ngân lượng của Đinh gia, thuận tay dùng là được.
"Tô tiên sinh."
Đinh nhị gia cúi thấp người với Tô Đình, rồi mới quay sang nói với Hồ lão: "Hồ lão tiên sinh, hôm nay gia mẫu lành bệnh, chính là việc đại hỉ, Đinh mỗ dĩ nhiên đã chuẩn bị rượu tốt món ngon, xem sắc trời thì đã tới lúc dùng cơm tối, không biết hai vị. . ."
Tô Đình gật đầu nói: "Ta đúng lúc đang đói bụng."
Hồ lão liếc mắt nhìn hắn, nhưng không nhiều lời.
Lúc này, sau khi lão phu nhân tỉnh lại một hồi thì không có ai cho rằng tiểu tử này đến để hết ăn lại uống nữa.
. ..
Đinh gia chuẩn bị rượu và thức ăn có thể coi là rượu ngon món ngon.
Đây cũng là một bữa thịnh soạn nhất mà Tô Đình được ăn từ khi xuyên qua tới nay.
Dù trước đó đi theo Vương công tử mấy ngày lừa ăn lừa uống, thức ăn cũng xem như khá ngon, nhưng Vương công tử vốn là không phải vì muốn kết giao với hắn, cũng không nỡ tốn nhiều tiền để ăn rượu ngon thức ăn ngon chân chính.
Hôm nay Tô Đình cứu Đinh lão phu nhân, Đinh gia ngược lại thật sự là khoản đãi cực kỳ tốt.
Ngay cả Tô Duyệt Tần luôn luôn cần kiệm thành quen, khi nhìn thấy chỗ rượu tốt món ăn ngon này cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Không có chuyện gì, ăn đi."
Tô Đình ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng cười nói: "Sau này dù có là tổ yến vây cá, nhân sâm cá muối, tỷ phải đồng ý ăn mới được."
Lấy bản lĩnh bây giờ của hắn, lại có Ngũ Linh Bàn Vận Thuật, tiền tài không thành vấn đề, muốn ăn những thứ này cũng không thành vấn đề. . . Chỉ là ngày sau tu hành thành công, có thể ích cốc, thậm chí bắt đầu không dính khói bụi trần gian, khi đó vẫn đúng là phải có ý muốn ăn thì mới được.
Tô Duyệt Tần nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói: "Chỉ thích nói lung tung."
Tô Đình cười ha ha, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng vang trầm thấp!
Oành một tiếng!
Sau đó một người bị ném vào!
Đó là một hạ nhân của Đinh gia, ôm cánh tay, đang kêu rên.
Tô Đình đưa mắt nhìn ra, xương cánh tay của người này đã đứt đoạn mất, xương sườn cũng đứt mất một đoạn. . . Hiển nhiên là bị đá một cước ở bên hông, nếu không dùng cánh tay chống đỡ để ngăn cản sức mạnh thì không đơn giản là gãy xương sườn, mà là nội tạng vỡ vụn.
Người đến dùng thủ đoạn tàn nhẫn, đã hạ là tử thủ.
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ.
Nhưng lúc này, Đinh nhị gia vẫn đứng dậy, tức giận nói: "Lão tam, ngươi làm gì?"
Ngoài cửa chậm rãi đi tới một người, lưng hùm vai gấu, diện mạo thô lỗ, thần thái lạnh nhạt, cau mày nói: "Chỉ là một hạ nhân mà thôi, có gì phải vội vàng? Ta kêu hắn tránh ra mà hắn quá chậm, dám ngăn đường của ta."
Đinh nhị gia cả giận nói: "Mẫu thân bị bệnh lâu như vậy, ta truyền tin cho ngươi, ngươi đều không trở lại, hôm nay trở về, lại tổn thương người trong phủ, ngươi còn có quy tắc sao?"
"Quy củ chó má gì? Một tên hạ nhân ngăn trở đường của ta, chết thì chết thôi. . ."
Đinh lão tam phất tay nói rằng: "Bệnh thì bệnh, ta lại không thông y thuật, trở về lại không cứu được người, huống hồ ta còn đang luyện kiếm, nào có thời gian rảnh rỗi trở về xem?"
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Tô Đình, đưa tay nắm lấy một miếng thịt trước mặt Tô Đình, bỏ vào trong miệng cắn một cái, mơ hồ không rõ nói: "Tiểu tử này là ai?"