Phương tây Thiên giới, đại năng tề tụ, bản lĩnh ra hết, đánh đến mức long trời lở đất, tam giới chấn động.
Bây giờ tam giới lục đạo xuất hiện loạn tượng, hỗn loạn không chịu nổi.
Chỉ nói tới nhân gian, dù ở chỗ nào đều có thiên tượng dị biến, biến ảo khó lường, hoặc là gió bão, hoặc mây đen, hoặc lôi đình, có lẽ còn có cuồng phong mưa rào, có lẽ có địa chấn hồng thủy, hoặc là mặt trời chói chang khô hạn.
Mà loại dị tượng này khiến sinh linh trên thế gian chịu vô số ảnh hưởng.
Quốc sư trên triều đình, người tu hành trên thế gian không khỏi đều nơm nớp lo sợ, xem bói thiên tượng mà không có thu hoạch, hơn nữa đều bị phản phệ, bản thân bị trọng thương, nên chỉ coi là điềm đại hung.
Chính là ở tình thế như thế, các phương hết sức hỗn loạn, ngay cả dưới Địa Phủ, quỷ khóc thần gào, tà linh bạo động.
Cho nên lúc trước Đế Quân điều động tiên thần các phương trở về Thần Vực mình quản lý để trấn áp rối loạn, phòng ngừa Thiên giới rung chuyển sẽ khiến quỷ quái ở nhân gian làm loạn, tà linh ở Địa Phủ quấy phá.
Khi nãy Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn cùng Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham đại chiến ở phía Tây, đã bị Đế Quân răn dạy.
Bây giờ Đế Quân hạ chỉ, mệnh Quách Trọng Kham tiến về phương tây Thiên giới, bắt Tô Đình, mà Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn cần trấn thủ chỗ cũ, phòng ngừa yêu tà quỷ quái làm loạn.
Bây giờ Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn lại tự ý rời vị trí, cũng chạy đến phương tây, còn xuất thủ với Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham.
Hành động lần này chính là kháng chỉ bất tuân, xem thường đế uy, chà đạp pháp luật kỷ cương.
Cho nên Đế Quân coi đây là cớ để giáng tội Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, nhưng cũng không có vị tiên thần nào dám can đảm dị nghị.
Dù trong lòng biết được rất nhiều hành động hôm nay của Đế Quân, từng mệnh lệnh đều có ý thiên vị, nhưng ít ra ý chỉ của Đế Quân đều chưa có gì nghịch loạn, đều thuộc thiên điều pháp luật kỷ cương.
"Đi đi."
Thiên Đế vung tay lên một cái.
Trần Chi Vân rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, trên người khoác bạch giáp, bên eo đeo trường kiếm, tay cầm ngân thương, giơ lên một khối binh phù.
"Thiên Hà Thủy Sư, theo bản tướng xuất chinh!"
——
Phương tây Thiên giới.
Các đại Chân Tiên đều có đối thủ, các phe đánh đến mức cực kì kịch liệt, đấu ra chân hỏa, phá vỡ hư không, mỗi một tiên thuật đều đủ để khiến tiên thần cấp độ như Thiên Sư trước điện- Lưu Bạc Tĩnh vẫn lạc tại tại chỗ.
Muốn luyện hóa Tô Đình thân có hắc liên, bây giờ đã không chỉ tốn nửa nén hương.
Nhưng cục diện trước mắt còn đang giằng co.
Dù có bên chiếm thượng phong, có người rơi vào hạ phong, nhưng trong chốc lát,cũng chưa chắc đã lạc bại, còn có thể cuốn lấy đối thủ tiếp tục tranh đấu.
Có lẽ chỉ có Tề Thần Sách là có thể dốc sức chém tới khiến Kim Thân của Vô Sinh Bồ Tát tràn đầy vết rạn, gần như muốn tách ra hai nửa.
Mà vị Vô Sinh Bồ Tát này hiển nhiên cũng không dám tiếp tục chống đỡ, dù nơi đây chính là phương tây Thiên giới, phía sau chính là Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, nhưng tu vi chênh lệch quả thực quá lớn, dù có lợi về địa thế, Vô Sinh Bồ Tát cũng khó có thể tự vệ.
"Lúc này mới sinh ra thoái ý, có phải đã chậm rồi?"
Trong đôi mắt của Tề Thần Sách đã hiện ra sát cơ.
Chỉ cần chém Vô Sinh Bồ Tát, hắn có thể thay Chính Nhất hộ pháp, để hắn dốc sức luyện hóa hắc liên, sẽ rút ngắn được rất nhiều công phu.
"Tề Thần Quân cần gì phải động sát cơ như vậy?"
Trong Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ lại truyền đến một tiếng thở dài ung dung, niệm một tiếng niệm phật, nói: "Bần tăng không thể mặc kệ cao tăng đại đức phật môn vẫn lạc ở nơi này, còn xin tề Thần Quân giơ cao đánh khẽ."
Ánh mắt Tề Thần Sách lạnh lẽo, lúc trước hắn có nhiều cố kỵ, đến bây giờ, kiên nhẫn đã hao mòn gần hết, lúc này cũng không nói gì, chỉ giơ kiếm chém xuống.
Keng!
Một thiền trượng thoáng hiện ra!
Thiền trượng bắn ra quang mang màu vàng, trang nghiêm nặng nề, lại mơ hồ truyền ra từng tiếng thiền âm, chỉ nghe đã làm lòng người chấn động, đắm chìm vào bên trong, yên tĩnh tường hòa.
Mà đúng lúc này, kiếm của Tề Thần Sách lại bổ vào thiền trượng!
Ánh sáng trên thiền trượng thoáng ảm đạm đi, thiền âm đột nhiên lại dừng lại.
Trên thiền trượng hiện ra một lỗ hổng.
Nhưng ánh mắt của Tề Thần Sách cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn chém một kiếm này, thế mà lại không thể chặt đứt thiền trượng kia.
Cần biết rằng khi nãy hắn mới suy tính là muốn chặt đứt thiền trượng, và cả Vô Sinh Bồ Tát dưới thiền trượng cũng bị chém giết.
Nào biết thiền trượng này lại cực kì bất phàm.
"Lại là một vị cao tăng Phật Môn?"
Tề Thần Sách lạnh lùng nói: "Xem ra Phật Môn truyền giáo tới Trung Thổ, đã là mắt cao hơn đầu, không để Tiên Tôn chúng ta ở trong mắt... Nơi đây đều là thân truyền đệ tử của tổ sư đạo môn, hạng người Phật Môn các ngươi không muốn tương trợ, trái lại còn muốn ngăn cản chúng ta, tương trợ Tô Đình sao?"
Vị Phật Đà kia ung dung nói ra: "Trên người hắn có di vật Long Tượng Pháp Vương của Phật môn ta, có một phần nhân quả cùng Phật Môn. Hôm nay nếu Tô Đình theo về Phật môn ta, chúng ta sẽ sẽ tiêu trừ của ma tính hắn, dẫn đạo hướng thiện... Nhưng nếu như chư vị sát cơ quá nặng, ta còn phải xuất thủ, cứu Tô Đình một mạng."
Tề Thần Sách không nhiều lời, nâng kiếm chém ra.
"Vậy sẽ chém ngươi trước!"
——
Trong Tử Liên hư ảo.
Tô Đình hơi duỗi lưng một cái, nói ra: "Phật Môn lại xuất hiện một vị cao tăng."
Chính Nhất lãnh đạm nói: "Dù không biết ngươi liên thủ cùng Phật Môn như thế nào, nhưng dù Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ dốc toàn bộ lực lượng, cũng không thể thay đổi được cục diện trước mắt."
Tô Đình dừng lại một chút, chợt vừa cười vừa nói: "Nếu như là chúng thần Thiên Đình thụ mệnh mà tới, dốc toàn bộ lực lượng?"
Chính Nhất biến sắc.
Đúng vào lúc này.
Ở phương hướng Thiên Đình
Một luồng khí thế phô thiên cái địa mà tới.
Đây là một luồng sát cơ thật lớn, chính là sát cơ lên tới hàng vạn tia ngưng tụ thành!
Chính Nhất khẽ nhíu mày.
Tô Đình lại cảm thấy rất quen thuộc.
Thiên Hà Thủy Sư!
Đại quân Thiên Đình, thụ khí vận thiên địa, sát cơ như thiên cơ, liên thủ lại với nhau , bất kỳ Chân Tiên nào đều phải thận trọng ba phần.
Mà đội quân tinh nhuệ nhất Thiên Đình chính là Thiên Hà Thủy Sư do Trần Chi Vân thống lĩnh.
Năm đó Trần Chi Vân chính là dụng binh như thần, luyện binh có thuật, mới có thể ỷ vào mấy ngàn nhân mã, xâm nhập vào đại trận mấy chục vạn đại quân của địch, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng.
Mà sau khi phong thần về sau, hắn suất lĩnh Thiên Hà Thủy Sư, vẫn luôn dũng mãnh thiện chiến, được ca tụng là đội quân đệ nhất Thiên Đình.
Tô Đình từng trộm binh phù, mượn binh tướng Thiên Hà Thủy Sư, cho nên vô cùng quen thuộc.
Mà Chính Nhất cũng không xa lạ gì.
"Thiên Hà Thủy Sư tới."
Tô Đình nhìn Chính Nhất, cười nói: "Có muốn xem thử là Thiên Hà Thủy Sư này phụng mệnh tới bắt Tô mỗ, hay phụng mệnh tới đối phó Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn hay không?"
Chính Nhất không trả lời, nhưng cục diện trước mắt đã cực kì rõ ràng.
Đế Quân điều động Thiên Hà Thủy Sư, chính là muốn đánh vỡ cục diện trước mắt, để Tô Đình thoát đi.
Nếu lúc này có thể tìm được cớ, bắt lấy Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, như vậy Thiên Hà Thủy Sư Trần Chi Vân cùng Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham ở phương tây Thiên giới đã mất đối thủ ngăn trở, chính là có tư cách nghĩ cách cứu viện Tô Đình.
"Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn!"
Trần Chi Vân suất quân mà tới, nhìn xuống bát phương, quát: "Kháng chỉ bất tuân! Mau tới lãnh phạt!"
Hắn vừa dứt tiếng, không đợi chư vị Chân Tiên đáp lại,đã nhìn thấy Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn cùng Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham say sưa ác chiến, lúc này không có nửa phần chần chờ, suất quân chỉ tới, nói: "Giết!"
"Thiên Hà Thủy Sư?"
Lôi Thần Thiên Tôn vốn đánh với Võ Đạo Chân Thần đến mức cân sức ngang tài, giờ phút này trong lòng cũng đột nhiên dâng lên cảm giác hồi hộp.