"Lên!"
Tô Đình sai người cho lão phu nhân uống vào chén nước kia, sau đó vận chuyển Chân khí, điểm lên cổ tay lão phu nhân, từ từ dọc theo cánh tay mà lên.
Ở trong mắt người khác, cũng chỉ nghĩ hắn đang xoa bóp cho lão phu nhân, lắc lắc gân cốt khí huyết thôi.
Nhưng ở trong tay Tô Đình, Chân khí chuyển động, từ lâu đã rót vào tâm mạch lão phu nhân, chảy đến vị trí trái tim, từ từ đẩy Chân khí trước đó bao lấy cổ độc kia đi.
Việc này cần cẩn thận một chút.
Bản thân Tô Đình sẽ không chịu nguy hiểm gì, nhưng cần tránh để cổ độc này bắn ra, làm lão phu nhân bị thương.
Nếu thật xảy ra chuyện như thế, trừ phi hắn có đạo hạnh của Thượng nhân, bằng không cũng không cứu lại được.
Chuyện này cũng bình thường, rốt cuộc giết người dễ, cứu người không dễ. . . Giết người chỉ cần một đao, nhưng muốn giúp người cải tử hồi sinh thì dù có là chân nhân tu thành Dương Thần đều không thể ra sức.
"Kẻ này bất động là muốn làm gì?"
Hồ lão khá buồn bực, ông cũng coi như hiểu biết về thủ pháp xoa bóp lưu thông máu, nhưng lại hết sức xa lạ thủ pháp của Tô Đình,.
Nhưng trước đó ông đã chịu thiệt trong tay Tô Đình, tạm thời cũng chấp nhận quyển sách gọi là ( Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển ) kia có thật, bởi vậy cũng không quấy rối, thậm chí ngăn cản Đinh nhị gia đang buồn bực, để trong phòng yên tĩnh lại.
Rốt cuộc người làm nghề y, quy củ cơ bản nhất vẫn cần phải có.
Tô Đình đã bắt tay trị liệu, như vậy trong quá trình này không tiện quấy rối.
Trừ phi xuất hiện hành động khiến Hồ mỗ ông cảm thấy rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của lão phu nhân, mới không thể ngồi nhìn.
. ..
"Cổ trùng này. . . Quả nhiên là Cổ Xà."
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, thầm nói: "Đây là quả trứng rắn?"
Đây là một viên trứng trùng, chỉ lớn chừng hạt gạo, bám vào trái tim lão phu nhân, rút lấy tinh lực của lão phu nhân.
Vậy nên gần đây lão phu nhân không ngừng suy yếu, cơ thể mới nhiều bệnh.
Nguyên nhân chính là viên quả trứng rắn này.
Nhìn trạng thái lúc này của cổ trứng thì nó đã ấp được non nửa rồi.
Lão phu nhân bị bệnh rất nhiều tháng rồi, cũng tức là chỉ đợi thêm non nửa năm nữa, cổ trứng đã đủ thời gian để nở ra.
Đương nhiên, nếu lão phu nhân không kiên trì được, buông tay mà đi, vậy cổ trứng này cũng bị huỷ. . . Nhưng chỉ cần lão phu nhân dùng thuốc kéo dài tính mạng, có thể bất tử, như vậy cổ trứng này sẽ tiếp tục tồn tại, rút lấy tinh lực, chỉ tầm nửa năm nữa là sẽ nở ra.
Khiến Tô Đình cảm thấy quái lạ chính là trên cổ trứng này không có dấu vết của người tu đạo.
Nếu như là Cổ đạo, như vậy chủ nhân của cổ trứng này tất nhiên đã chết rồi.
Nếu như không phải Cổ đạo, như vậy có lẽ không phải cổ trứng. . . Có thể là một chủng loại trùng xà giống như ký sinh, ký sinh trong cơ thể người, rút lấy tinh lực, từ đó lớn mạnh, tương tự nhu Cổ đạo.
Nhưng dù là có người hạ cổ hay do thiên nhiên thần kỳ, ít ra cũng để Tô Đình đến giải.
"Đi ra!"
Tay trái Tô Đình khẽt điểm, đặt nơi cổ họng của lão phu nhân.
Lão phu nhân lập tức ho khan một tiếng, đồng thời phun ra với chén nước khi nãy.
Mà ở trong nước này lại bất ngờ có một viên quả trứng rắn màu trắng.
Nhưng không chờ đám người thấy rõ, Tô Đình lại vận chuyển Chân khí, bao lấy quả trứng rắn kia, thu vào trong tay áo.
Hắn xoay người lại, tay phải chắp ở phía sau, lạnh nhạt nói: "Lão phu nhân đã khỏi bệnh rồi."
Trong phòng vắng lặng, nhất thời không có một tiếng động.
Mấy người mờ mịt nhìn nhau.
Vậy là khỏi hẳn?
Không cần dùng thuốc?
Cũng không thấy hắn trị liệu gì mà?
Chỉ nhẹ nhấn huyết nhục, vận chuyển khí huyết là lão phu nhân có thể khỏi hẳn?
Đinh nhị gia khẽ cau mày, không mở miệng.
Hồ lão kia rất kinh ngạc, cũng cảm thấy có gì đó quái lạ.
Mà Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói rằng: "Tối nay lão phu nhân có thể tỉnh lại, đợi tầm hai canh giờ nữa . Còn Tô mỗ. . ."
Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua, rơi vào trên người Đinh nhị gia, cười nói: "Các ngươi nên yên tâm, trước mắt sắc trời dần muộn, dù ta có tiếp tục đi đường, cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi,
Như vậy, tối nay Tô mỗ sẽ ở tại Đinh gia, cũng coi như để các ngươi yên tâm."
Đinh nhị gia nghe vậy, trong lòng hơi ổn định, vội cười nói: "Tiên sinh chớ nên hiểu lầm, Đinh mỗ chưa từng nghi ngờ tiên sinh, nếu tối nay tiên sinh muốn ở nơi này, Đinh mỗ tự nhiên chiêu đãi chu đáo."
"Được rồi."
Tô Đình phất phất tay, nói: "Sau khi lão phu nhân tỉnh lại thì báo cho ta . Còn xe ngựa kia của ta, cẩn thận trông giữ, đặc biệt là hai con ngựa kia, nhớ cẩn thận chăm sóc."
Đinh nhị gia đáp một tiếng.
Hồ lão vẫn mờ mịt.
Ông vốn đã kết luận Tô Đình đúng là một kẻ giả danh lừa bịp, bây giờ đã lừa gạt được một bữa ăn uống rồi thì sẽ vội vã muốn thoát đi Đinh gia. Nhưng khi ông đang muốn mở miệng châm chọc như thế, lại nghe Tô Đình nói muốn ngủ lại ở Đinh gia, lập tức có chút mờ mịt.
Cho tới khi Tô Đình đi ra cửa đi, ông vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Thiếu niên kia chỉ hời hợt ấn ấn mấy lần, liền có thể giải được bệnh hiểm nghèo cho Đinh lão phu nhân?
Làm sao có khả năng?
"Hồ lão. . . Hồ lão. . ."
"Híc, nhị gia, ngài nói đi."
"Tô tiểu thần y nếu trị liệu được bệnh của gia mẫu, không bằng Hồ lão đi vào, thử bắt mạch xem?"
"Ồ. . . Đúng. . ."
Hồ lão lập tức gật đầu, tiến lên bắt mạch cho lão phu nhân.
Đinh nhị gia vẫn có chút do dự, nói: "Hồ lão cảm thấy thế nào?"
Hồ lão nhíu mày nói: "Thân thể vẫn suy yếu, chỉ có điều. . . Hình như mạch tượng đã sinh động hơn chút, không yếu giống lúc trước. . . A, khi chúng ta nói chuyện này, lại mạnh lên một ít. . ."
Ông lão làm nghề này mấy chục năm mà vẫn mờ mịt, mê hoặc.
Tại sao lại như vậy?
Dù thiếu niên này thật sự chữa trị được bệnh này, nhưng hiệu quả thể hiện ra cũng quá nhanh rồi.
Đinh nhị gia vui vẻ nói: "Vậy tối nay gia mẫu có thể tỉnh lại hay không?"
Hồ lão trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: "Có lẽ có thể."
Nói xong, ông thu tay về, trong lòng tràn ngập tâm tình khó tả.
Ông hành nghề y mấy chục năm, lại không thể trị được bệnh này cho lão phu nhân.
Nhưng một người thiếu niên, chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí không dùng thuốc, cũng có thể chữa khỏi chứng bệnh nan giải này.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có sách thuốc tên là ( Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển )?
. ..
Tô Đình bước ra ngoài phòng lão phu nhân, đi tới tiểu viện vốn chuẩn bị cho hắn.
Vừa đi về tiểu viện đã thấy biểu tỷ đang đợi hắn, nàng vội vã chạy tới.
"Tiểu Đình, thế nào rồi?"
"Thu dọn đồ đạc nhanh chóng chạy!"
"Cái gì?" Biểu tỷ sợ hết hồn.
"Ha ha. . ."
Tô Đình cười ha ha nói: "Trêu tỷ thôi, bệnh của lão phu nhân đã khỏi, hai ngày này chúng ta ở lại Đinh gia, làm khách quý một hồi thôi."
Lúc này Tô Duyệt Tần mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ hắn một cái, nói: "Chỉ biêt nghịch ngợm, suýt nữa làm tỷ tỷ sợ."
Tô Đình cười cợt nói: "Không phải vì thấy mấy ngày gần đây tỷ luôn tâm sự nặng nề, nên mới trêu cho tỷ vui sao. . . Tối nay lão phu nhân có thể tỉnh lại, chúng ta cứ chờ ăn tiệc lớn là được rồi, ngày mai du ngoạn một ngày ở Cảnh Tú huyện, ngày kia lại đi Khảm Lăng."
Tô Duyệt Tần nghe hắn sắp xếp như thế, tự nhiên không có dị nghị, chỉ tràn ngập cảm khái, nói: "Tiểu Đình, đệ lớn rồi."
Tô Đình mỉm cười nói: "Đây là tự nhiên."
Hắn không học được y thuật của Tô phụ.
Nhưng hắn học được đạo pháp thần tiên.
Trị bệnh cứu người, vẫn có thể làm được.
Hắn vỗ vỗ vạt áo, đang muốn nói chuyện, trong tay áo đột nhiên hơi động.
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, hơi biến sắc mặt.