Lăng Tiêu Bảo Điện.
Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn cáo lui rời đi.
Vẻ mặt Thiên Đế vẫn như thường, nhìn về phía tứ đại thần tướng vẫn quỳ rạp trên đất.
"Trẫm muốn tìm được Tô Đình."
"Đế Quân..."
"Trong hôm nay, nhất định phải biết vị trí của Tô Đình."
Thiên Đế trầm giọng nói ra: "Các ngươi chỉ có một ngày, nếu như không thể tra được vị trí của Tô Đình, thì tự đi lĩnh một trăm cái Đả Thần Tiên, rồi đi vào Lục Đạo Luân Hồi đi."
Đả Thần Tiên chuyên nhằm vào thần hồn của thần linh, nỗi đau khi bị đánh còn đau đớn hơn là lột da cạo xương trong mắt phàm phu tục tử, càng khiến người ta sợ hãi, để tiên thần cũng không khỏi nghiêm nghị.
Mà đi vào Lục Đạo Luân Hồi, một lần nữa đầu thai chuyển thế, vết tích kiếp này đều biến mất, kiếp sau sinh ra sẽ có suy nghĩ mới, tính tình mới, ý thức mới, đó chỉ là kiếp sau, mà kiếp này chính là tan thành mây khói.
Nhãn Thần tướng Yến Nhàn - Một trong tứ đại thần tướng, trước đây không lâu đã bị đánh vào Lục Đạo Luân Hồi, sau khi quay về Thần vị, chính là không còn dấu vết gì của kiếp trước, tính tình cũng thay đổi, toàn bộ ký ức đã tiêu tán.
"Đế Quân..."
"Đi xuống đi."
Thiên Đế bỗng nhiên phất tay, đuổi tứ đại thần tướng ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
Chỉ thấy ánh mắt của vị chủ tam giới này càng thêm âm trầm.
Hắn sớm đã ngờ tới Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn nhất định sẽ có một ngày tụ hợp khí vận đạo môn.
Đây là con đường mà Thái Thượng Đạo tổ lát cho Chính Nhất.
Mà đây cũng là con đường mà Thanh Nguyên tổ sư ngầm đồng ý.
Nhưng hắn lại không ngờ sau khi Chính Nhất đột phá một bước cuối cùng, chuyện đầu tiên hắn làm chính là lên trời, ở trước mặt hắn tỏ rõ muốn lấy Tử Liên thân, lực lượng của cả đạo môn để diệt đi hắc liên.
"Thủ Chính Đạo Môn làm khó dễ như thế, đúng là hiếm thấy."
Vẻ mặt Đế Quân lãnh đạm, ý niệm trong lòng chuyển động, thầm nghĩ: "Từ chuyện hôm nay có thể thấy chỉ sợ Thủ Chính Đạo Môn hiểu rõ không ít về hắc liên bây giờ, không biết có phải bọn hắn đã nhận ra dấu vết của trẫm ở trong đó? Dù là có phát hiện ra hay không, có lẽ đều không quan trọng, hôm nay Chính Nhất mượn việc trảm ma để vì chính danh cho hắn, trẫm là Đế Quân Thiên Đình, cần phải đồng ý."
Chuyện Tru Ma giúp đỡ chính đạo, bình định họa loạn tam giới, đây là đại công.
Làm Đế Quân Thiên Đình, không có lý do mà ngăn cản thỉnh cầu của Chính Nhất.
Nhưng hắc liên hôm nay cũng không phải là tông chủ Ma tông - Tô Quan Nhi lúc trước, mà là tâm phúc của hắn- Cửu U Thần Ma- Cửu Lê đại tương quân.
"Cửu Lê nội tình cực sâu, năm đó còn cao hơn Chính Nhất, bây giờ được hắc liên trợ giúp, chưa hẳn đã kém Chính Nhất."
Đế Quân ngồi xuống, trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng hắn cũng hiểu rằng Cửu Lê bị giới hạn, không thể nắm giữ toàn bộ hắc liên, nếu không thì sẽ như là Huyền Sách đại pháp sư năm đó, chân chính trở thành Ma Tổ.
Sau khi nhập ma, chính là không còn kính sợ đối với Thiên Đình, cũng không trung thành với Thiên Đế.
Cửu Lê không thể khống chế hoàn toàn ma liên, nhưng Chính Nhất lại nắm Tử Liên trong tay.
So sánh với nhau, cao thấp lập tức rõ ràng.
Bây giờ chư thiên tiên thần mơ hồ đoán Chính Nhất chỉ kém Thiên Đế, là một vị Tiên gia có đạo hạnh cao nhất, cũng không phải không có đạo lý.
"Nhưng Cửu Lê cũng không phải hạng người bình thường."
Trong lòng Thiên Đế hiện lên một ý niệm như vậy, lại nhìn về phía tấu chương trên bàn.
Phía trên không có bất kỳ một trang gì, là tin tức liên quan tới Tô Đình.
Lần này Tô Đình ẩn nấp còn kỹ hơn cả một lần trước.
Thế nhưng bây giờ chuyện đã phát triển đến tình cảnh như thế, đã không thể cho Tô Đình thời gian thêm ba mười hai năm đi ẩn núp, đi suy tư, đi chuẩn bị...
" Tứ đại thần tướng có thần thông xuất phát từ Thần thú năm đó, nếu như có thể hợp làm một thể, có thể tái hiện khí thế của Thần thú, nhất định có thể xem xét hết cả Cửu Thiên Thập Địa, biết được vị trí Tô Đình."
"Còn tứ đại thần tướng vốn có tâm tư lộn xộn, có khúc mắc lẫn nhau."
"Chỉ có nghiêm trị như vậy, tiến hành uy hiếp, mới có thể để bọn hắn bỏ xuống khúc mắc trong lòng, chân chính liên thủ hợp tác, tìm kiếm vị trí Tô Đình."
"Đây cũng là Thiên Đình."
Trong lòng Đế Quân cảm thấy mệt mỏi.
Hắn là Đế Quân, Đế Quân của Thiên Đình.
Mà Thiên Đình nắm Cửu Thiên Thập Địa, tam giới lục đạo, tập hợp tất cả quyền hành trong tay.
Toàn bộ Thiên Đình chính là thiên địa.
Toàn bộ lực lượng Thiên Đình tụ tập lại chính là một vị Đạo Tổ.
Nhưng tiên thần trên Thiên Đình, mỗi người có ý nghĩ riêng, mỗi người có tâm tư riêng, không thể thật sự hợp lực.
Thậm chí lúc trước Nhãn Thần tướng dám can đảm giấu diếm chuyện mình thấy.
Thiên Đình Đế Quân chính là chủ cả tam giới, mà Nhãn Thần tướng chính là mắt của Thiên Đình, nhưng ngay cả ánh mắt của mình đều đang lừa gạt mình... Bây giờ bốn tướng tai mắt mũi miệng đều có tâm tư riêng.
Thiên Đình như vậy, dù có tụ hợp lại, cũng không thể chống lại Đạo Tổ.
Bởi vì Đạo Tổ mới là một tòa Thiên Đình trọn vẹn không thiếu sót.
"Thủ Chính Đạo Môn nhất định muốn làm khó dễ vào hôm nay."
"Chính Nhất dám to gan ba hoa, có nắm chắc trong vòng ba ngày, tru diệt ma liên."
"Hôm nay nhất thiết phải tìm được Tô Đình, không thể lại mặc kệ hắn nhàn tản lãnh đạm như thế."
Lần đầu tiên Thiên Đế có rất nhiều suy nghĩ phức tạp này.
Bởi vì Chính Nhất tụ tập khí vận đạo môn, là một trở ngại cực lớn.
Có lẽ không bằng Thiên Đế hắn, nhưng đủ để trở thành kình địch.
Là kình địch còn khiến người ta coi trọng hơn so với Đạo Nguyên Tiên Tôn.
"Đáng tiếc xuất thân từ Thủ Chính Đạo Môn, nếu không thì chưa hẳn đã là địch."
——
Phương tây.
Thời tiết lạnh lẽo.
Mưa phùn.
Tô Đình đi trên thế gian , mặc cho mưa bụi lạnh lẽo rơi trên người.
Hắn không vận dùng pháp lực, nhưng Tiên thể đã nóng lạnh bất xâm.
Dưới thời tiết đủ để đông chết người, hắn lại như đi dưới thời tiết mùa Thu.
Hắn nhìn thấy rất nhiều thay đổi trong nhân thế.
Không đơn thuần là nhật nguyệt tinh thần, thay đổi khí hậu, còn có nhân thế.
Trong thời tiết này, phía trước còn có thật nhiều người đang ở trong nước bùn mò tìm tôm cá sò hến.
Bọn hắn không tìm thấy đồ ăn, thì phải chịu đói sống qua ngày.
Đói khổ lạnh lẽo, thường thường chính là tử vong.
"Trung Thổ chiến hỏa liên miên mấy chục năm, về sau chiến hỏa bình định, hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm, cũng coi như phồn vinh hưng thịnh, có thể nói quốc thái dân an."
Tô Đình lẩm bẩm nói: "Nhưng ở nơi này, tuy không có chiến hỏa, lại vẫn nghèo khó đến trình độ như vậy..."
Ở thời đại này, chớ nói hưởng lạc, ngay cả sinh tồn cũng là một nan đề.
Ở nơi này, bữa ăn tiếp theo ở đâu, ai cũng không biết.
Cho dù có tâm tư chịu khổ chịu nhọc, cũng không biết phải đi nơi nào mới có thể đổi được một chút đồ ăn.
Hắn nhìn thấy có mấy đứa trẻ, dán mặt bên một cái lò đã vỡ, chợt sờ lên bụng, vẻ mặt thất vọng.
Bởi vì lò là lạnh.
"Nhân gian khổ?"
"Chiến hỏa sắp nổi!"
Trong lòng Tô Đình toát ra một ý nghĩ như vậy.
Chợt hắn thở sâu, lẩm bẩm nói: "Ta nhìn thấy khí vận? Ta thấy rõ đại thế thiên hạ?"
Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên có mấy phần minh ngộ.
Đến một bước này, hắn đã có niềm tin tuyệt đối vượt qua một bước kia.
Chỉ là, chưa hẳn có thể trong nháy mắt đột phá một bước này.
Như vậy trở ngại vẫn còn ở đó.
"Hoặc là tiếp tục tích lũy."
"Hoặc là sáng tạo ra cơ hội."
"Chỉ sợ Đế Quân không thể để ta tiếp tục tích lũy."
Tô Đình ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Thiên Đế..."
Hắn nhớ tới danh xưng Thiên Đế, thầm vận pháp lực.
Người Cái tự nhiên không thể phát hiện.
Nhưng làm Thiên Đế, chưa hẳn không có phát hiện.
"Tô Đình, ngươi rốt cục nguyện ý xuất hiện."