Tô Đình chưa từng nghĩ tới sau khi mình chém giết Lôi Bộ Tổng binh sứ giả, Đạo Tổ lại hiện thân để giải thích cho hắn những chuyện khó hiểu.
Nhưng Thanh Nguyên tổ sư cũng chỉ giải thích chuyện liên quan tới Cổ Thương.
Nhưng đối với những chuyện khác lại chưa hề nói rõ.
Có lẽ là thời cơ chưa tới.
"Nhưng cũng may, trong lòng xem như đã ổn định lại."
Tô Đình lầu bầu nói: "Chém sư tôn Cổ Thương, trong lòng không khỏi có chút lo sợ không yên... Chí ít hiện tại xem ra đã không làm sai, vẫn làm được việc mà tổ sư chờ đợi."
Nghĩ như vậy, hắn nhớ tới chín trăm năm trước, ở thời khắc phong thần, Đạo Tổ đã tính được cảnh tượng hôm nay, Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó tả.
Năm đó Thanh Nguyên tổ sư đánh rớt Thần vị của Cổ Thương, chính là vì hôm nay chém Thần vị của Cổ Thương, ép xuống biến động kinh thiên động địa.
Năm đó Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận khởi công xây dựng, thần khu Cổ Thương giấu kín bên trong, trong ngũ hành giáp lại chứa công pháp Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển, cùng Tùng lão luân hồi chuyển thế nhiều lần, đều là một mắt xích trong mưu đồ này.
"Đạo Tổ, không gì làm không được, không gì không biết... Chính là đã biết tương lai cả ngàn năm sau?"
Tô Đình thở sâu, trong lòng rung động khó bình tĩnh lại.
Nhưng trong lòng của hắn vẫn còn có chút không hiểu.
Lôi Thần miếu xây ở Lạc Việt Quận, một là vì chờ Tô Đình hắn kế thừa công pháp, hai là vì giấu kín thần khu của Cổ Thương, ba là Hồng Tùng lão đạo chuyển thế nhiều năm.
Hai nguyên nhân đầu cũng dễ dàng giải thích, một là vì Tô Đình hắn mới là nhân vật mà mệnh số chú định để giải cứu Cổ Thương, hai là sau khi Cổ Thương thoát ra Lôi Bộ, có chỗ để chân thân tái xuất, nhưng còn Tùng lão thì sao?
Tùng lão đầu thai chuyển thế hơn mười lần, không phải chỉ là để vì trông coi Lôi Thần miếu chứ?
——
Ba ngày sau.
Tô Đình đã hiểu rõ.
Ngay khi hắn chém giết Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương, Lữ Dương Tiên Tôn đã xuất thủ, một kiếm xuyên qua lưỡng giới, chém vỡ một hòn đảo.
Hòn đảo kia đúng là nơi hắn cùng Tùng lão từng gặp mặt.
Tùng lão dường như đã ngã xuống?
"Ngăn cản Cổ Thương sư phụ phục sinh?"
"Vị Lữ Dương Tiên Tôn này, năm đó không phải từng tương trợ Thanh Nguyên tổ sư sao?"
"Bây giờ lại đứng ở phe đối lập?"
"Thanh Nguyên tổ sư là Đạo Tổ duy nhất đương thời, cho dù Lữ Dương Tiên Tôn là nhân vật gần như có thể so sánh với Đạo Nguyên Tiên Tôn, trừ phi vận dụng thủ đoạn mà Chư Thánh để lại, nếu không thì tất nhiên cũng không thể chống lại Đạo Tổ."
"Chuyện Cổ Thương sư phụ phục sinh, chắc hẳn sẽ không sai lầm."
"Nhưng là chỉ sợ chưa hẳn đã bảo vệ được Tùng lão."
"Tùng lão thật sự ngã xuống như vậy?"
"Sự tồn tại của ông chỉ là vì trông coi thần khu của Cổ Thương sư phụ?"
"Nếu thật sự là như thế, Tử Tiêu Cung cũng không thể mặc kệ ông ấy dễ dàng bỏ mình như thế."
"Thật là chuyện lạ."
Tô Đình nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Khoảng cách tới Chân Tiên đỉnh phong của hắn đã càng gần.
Mà hắn từng cảm thụ qua đại đạo chân hỏa, một khi đột phá Chân Tiên tầng năm, cho dù không thể một bước lên trời như Chính Nhất, lập tức đột phá tới mức gần như là đạo, nhưng cũng đủ để đi được một quãng đường rất dài... Chí ít so với tiên tổ Bạch thị còn mạnh hơn, có thể địch lại tiên tổ Sơn Tiêu.
Với tu vi bây giờ của hắn đủ để cảm ngộ ra đại đạo biến hóa giữa thiên địa.
Lúc trước Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương vẫn lạc, khiến tam giới lục đạo chấn động.
Bây giờ lại có dấu hiệu bù đắp!
"Sau Khuê túc, ta liên tục trảm mấy vị Lôi Thần, lại trảm Thủy Đức Tinh Quân và Lôi Bộ Tổng binh sứ giả."
"Bây giờ đại đạo từ từ được bù đắp hoàn chỉnh, cũng tức là nói, Thanh Nguyên tổ sư dùng Phong Thần đài, tái tạo lại hồn phách những vị thần linh này, lại lần nữa ngưng tụ thành, ngay ở trong phong thần đài?"
"Đợi đến khi phong thần hoàn tất, chính là chư thần trùng sinh?"
"Nhưng bị ta trảm diệt, cuối cũng vẫn là bị diệt đi."
"Trùng sinh trở về, chẳng qua chỉ là dùng sắp xếp tương tư, vật chất tương tự để một lần nữa tạo thành một hồn phách mới, thần linh mới."
Trong lòng Tô Đình có cảm giác đã hiểu rõ.
Đây là cảm giác lĩnh ngộ khi gặp mặt Đạo Tổ, nhìn thấy đại đạo.
Chuyện này có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc tu hành của hắn, việc ngộ đạo của hắn,.
——
Trong Lạc Việt Quận.
Người coi miếu tên là Thanh Bình đã râu tóc như sương, già nua tiều tụy.
Tu vi của hắn giới hạn ở tầng ba, khoảng cách tới Thượng Nhân cảnh, chỉ có một bước.
Nhưng một bước này đã trói chân hắn hai mươi năm.
Theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng gia, nhục thân dần tiều tụy, mà vận hành chân khí càng khó khăn, khí huyết của hắn dần biến mất, tu vi không tăng mà lại giảm đi, mà việc tẩm bổ hồn phách cũng cũng dần dần dừng lại.
Theo tuổi tác dần dần cao, hắn đã không có vốn liếng để ngưng tụ hồn phách thành Âm Thần, ngưng tụ chân khí thành pháp lực, đồng thời tẩy luyện tự thân thành thượng nhân.
Nhưng tân triều thành lập, không tiếp tục như Đại Chu, vì Nữ Đế mà giữ nguyên tên Lạc Việt Quận, bây giờ Lạc Việt Quận vẫn bị giảm từ quận chế thành huyện chế.
Nhưng hương hỏa trong miếu thờ càng thêm cường thịnh.
Hai mươi năm trước, Thanh Bình ngưng tụ thành pháp ý, tu thành tầng ba, chịu đựng nguy cơ Thiên Phạt, mời Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, cung phụng Lôi Bộ Tổng binh sứ giả chân chính.
Hiện nay tượng thần có bộ dáng là một viên hầu, hai tai rủ xuống vai, hai tay thật dài, tay trái nắm chặt một cây Phượng Sí Lưu Kim Thang, phải tay nắm lấy một khối Thần thạch, mà diện mạo không hề dữ tợn, ngược lại có mấy phần nhu hòa từ thiện.
Năm đó hắn thu lại Lôi Thần miếu, chuyển sang cung phụng Lôi Bộ Tổng binh, bị đạo nhân cùng người coi miếu các phương trách cứ, thậm chí bình dân bách tính cũng chống lại cùng bất mãn... Nhưng dù sao hắn vẫn là nhân vật tu thành tầng ba, trong số người tu hành ở phàm trần tục thế, cũng coi như thuôc hàng cao thủ.
Mà trong mắt bách tính thế tục, hắn càng là Bán Tiên.
Dựa vào một phen diệu đàm, đã để đám người tán thành.
Mà mấy chục năm qua, hương hỏa cường thịnh, cũng rất nhiều chuyện linh nghiệm.
"Già rồi."
Thanh Bình thở dài một tiếng, đôi mắt đã có chút đục ngầu.
Hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới vị bằng hữuđã mấy chục năm không thấy kia.
Vị kia tu hành sau hắn, chỉ tu hành mấy ngày đã có thành tựu, ở Lạc Việt Quận quấy lộng gió mưa.
Từ khi thiếu niên kia rời khỏi Lạc Việt Quận đi ra ngoài, giống như giao long từ hồ nước bơi ra, hóa thân thành Chân Long, quấy ra vô số mưa gió, được gọi là Đại Ngưu đạo nhân, danh xưng Vô Địch Thần Quân.
Đến cuối cùng, rốt cục tu luyện thành tiên, nhưng lại trở thành tội tiên.
Hắn tự biết tuổi thọ sắp hết, gần đây cảm khái càng nhiều, nhưng cũng không có vì vậy mà ảnh hưởng tâm cảnh, vẫn lấy ra hương đốt, cung cung kính kính kính bái tượng thần.
"Ừm?"
Khi Thanh Bình cắm một nén nhang vào trong lò hương, chợt khẽ giật mình.
Hắn tu thành pháp ý, có thể cảm ứng được hoàn toàn không có khí tức thần lực che giấu.
Tượng thần Lôi Bộ Tổng binh sứ giả ở trước mắt đã hơn mười năm, quấn quanh vô số hương hỏa, nhưng chưa bao giờ từ chối hương hỏa, chỉ là quấn quanh ở đây, không có thần linh tiếp nhận.
Thanh Bình không luyện hóa những hương hỏa này, cũng đánh lui rất nhiều yêu vật tinh quái đóng vai thần linh có ý đồ trộm hương hỏa .
Nhưng ở hôm nay, những hương hỏa này lại cũng bắt đầu bị luyện hóa thành thần lực.
"Lôi Bộ Tổng binh sứ giả hiển linh?"
Trong lòng Thanh Bình thoáng ngộ ra.
Mà ở trước mắt hắn, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi tới khiến hương khói biến thành văn tự.
Đây dường như chỉ là chuyện trùng hợp, nhưng không khỏi quá trùng hợp.
Văn tự này cũng không là công pháp.
Mà là một thiên chỉ điểm với hắn, điểm phá cửa ải cho hắn.
Mà phong cách văn tự tự thuật này, hắn cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó tả.
"Tùng lão?"