Ánh trăng nhu hòa như nước.
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt.
Thậm chí giọng nói này cũng không phải truyền vào trong tai, mà chỉ vang lên trong lòng.
Chính bởi vậy, khi nãy Tô Đình căn bản không thấy đột ngột, giống như cảm thấy là bản thân suy nghĩ.
Trong lúc bất tri bất giác, có thể làm cho một vị Chân Tiên thượng tầng sinh ra cảm xúc như thế, ngay cả Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng không thể làm được.
Hiện nay chỉ có Đạo Tổ.
"Đệ tử Tô Đình, bái kiến tổ sư."
"Không cần đa lễ, ta cùng Chư Thánh cách xa nhau chín trăm năm, đánh cờ giữa thiên địa, lần này ngươi trợ giúp một đao này, có chiến thắng nhỏ, công lao không nhỏ."
"Đệ tử thụ ân, không dám giành công."
Tô Đình cúi người hành lễ, nhưng trong lòng có mấy phần cổ quái.
Bây giờ hắn nhìn về phía ánh trăng nói chuyện, mà trong ánh trăng lại không có dấu vết gì.
Hắn vừa nghĩa như vậy, lại thấy trong ánh trăng có một thân ảnh ngưng tụ ra, dáng người cao, tướng mạo tuấn tú, mặc trường sam màu nhạt, chậm rãi đi tới.
"Hiện ra một bộ thân thể, có lẽ ngươi sẽ thấy tự tại hơn."
Chỉ thấy người trẻ tuổi trước mắt mỉm cười, tự nhiên nói ra.
Tô Đình chấn động, vội thi lễ: "Bái kiến tổ sư."
Thanh Nguyên tổ sư hơi đưa tay, nói ra: "Đứng dậy đi."
Tô Đình ngồi thẳng lên, nhìn người trước mắt.
Sau khi Đạo Tổ thành tựu đại đạo, hóa thân thành thiên địa, trước mắt chỉ là hư ảnh do ánh trăng ngưng tụ thành.
Đạo Tổ chân thân chính là đại đạo, tất cả hình thể hiển hóa ra bên ngoài đều là ảo ảnh.
Nhưng dù là ảo ảnh, cũng vẫn là Đạo Tổ.
Liếc nhìn một cái chỉ thấy thâm bất khả trắc.
Tựa như đại đạo trước mắt, hết sức huyền ảo.
Chúng sinh nhìn thấy tức là xem đạo.
"Hôm nay đệ tử chém ân sư Cổ Thương, nhưng trong lòng vẫn không hiểu."
"Ngươi chém Khuê túc, mà nay Khuê túc đã phục sinh, bây giờ chém Cổ Thương, ta cũng sẽ để một vị Lôi Bộ Tổng binh sứ giả mới xuất hiện."
"Đệ tử cho rằng sẽ không đơn giản như vậy?"
"Đương nhiên không đơn giản."
Thanh Nguyên tổ sư nhìn về phương xa, ung dung nói ra: "Ngươi có biết vì sao thần linh bất hủ?"
Tô Đình đáp: "Đệ tử chưa đến Chân Tiên đỉnh phong chưa thể thấy rõ nguyên nhân."
Thanh Nguyên tổ sư nói ra: "Sở dĩ thiên thần bất hủ là vì căn cơ thiên địa tồn tại, mỗi khi tổn thương lại được chữa trị, cho nên bất hủ bất diệt. Mà Trảm Tiên Phi Đao của ngươi trong chớp mắt đã xóa bỏ tất cả, cũng không chữa trị được. . . Nhưng trên Phong Thần đài, năm đó ở thời đại phong thần, tất cả hồn phách đều được thu vào đây, cũng có vết tích, ngươi diệt đi thiên thần, ta lợi dụng Phong Thần đài, in dấu ra vết tích, tụ hợp ngũ hành giữa thiên địa, tái hiện hồn phách, trải qua Phong Thần đài, lại xuất hiện thần linh."
Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên chấn động, nói: "Trên Phong Thần đài có vết tích hồn phách năm đó, ngài dùng ngũ hành tái tạo, lại lấy pháp thuật phong thần để phong thành thần linh?"
Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ Khuê túc phục sinh như thế nào!
Lúc trước hắn chém giết Khuê Mộc Lang, đúng là đã bị hắn trảm diệt!
Mà Khuê Mộc Lang trùng sinh, là hồn phách một con sói yêu từ chín trăm năm trước, trải qua phong thần, quay về Thần vị!
"Như vậy ân sư Cổ Thương. . ."
"Như ngươi nói khi ở Lục Đạo Luân Hồi." Thanh Nguyên tổ sư đáp như vậy.
"Thì ra là thế."
Trong lòng Tô Đình bừng tỉnh.
Trên Phong Thần đài, từng thu nhập hồn phách năm đó ngã xuống, sau khi đại thế định ra, từ đó lấy hồn phách phong thần.
Ở trong mắt Tô Đình, những hồn phách này in dấu ra vết tích, tựa như là bị phục chế.
Thanh Nguyên tổ sư dùng ngũ hành tái tạo, chính là dùng vết tích lạc ấn để tạo nên hồn phách phỏng chế.
Lại dùng phương thức phong thần để những hồn phách này một lần nữa hiện thế.
Kể từ đó, Khuê Mộc Lang không có tất cả những vét tích trong hơn tám trăm năm qua, giống như trở lại thời điểm vừa mới phong thần sau khi chết năm đó.
Nhưng phỏng chế tạo nên hồn phách, cuối cùng không phải hồn phách lúc đầu.
Có lẽ Đạo Tổ dùng lực lượng tái tạo ra hồn phách, dù là cấu tạo hay tạo thành, dù là ký ức hay suy nghĩ, tất cả đều không có sự khác biệt.
Nhưng Tô Đình không phải người ở thế giới này, trong lòng của hắn hiểu rõ, Đạo Tổ có thể tạo nên hồn phách, thì sẽ hiểu rõ nhất chuyện hàng giả cuối cũng vẫn là hàng giả, cho dù là giống nhau như đúc, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, cũng vẫn là hàng giả.
"Ngươi từng nói hồn phách bị luân hồi ma diệt đi vết tích kiếp trước, dù hồn phách vẫn là hồn phách kia, nhưng đã không còn là người kia."
Thanh Nguyên tổ sư nói ra: "Sau khi Khuê túc ngã xuống, ta dùng đại pháp lực tụ tập khí tức trên thiên địa, tái tạo hồn phách, để nó không khác gì thời điểm mới phong thần. . . Nhưng dù sao cũng là ta dùng đại pháp lực tạo thành hồn phách, mà không phải bản thân nó."
Tô Đình thấp giọng nói: "Như vậy liên quan gì tới ân sư Cổ Thương?"
Thanh Nguyên tổ sư nói: "Ta lưu lại khí tức ở trên thân thể ngươi, khi ngươi tế ra Trảm Tiên Phi Đao, ta đx bảo vệ thần hồn của hắn. . . Ngươi chém đi chỉ là Thần vị của hắn."
Tô Đình ngơ ngác một chút, hỏi lại: "Thần vị?" .
Thanh Nguyên tổ sư gật đầu nói: "Thần vị."
Tô Đình bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Chín trăm năm trước, ở thời điểm phong thần, nghe nói Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương vốn là ở vị trí Chính Thần đứng đầu Lôi Bộ, là ngài tự mình xuất thủ, đánh rơi Thần vị hắn? Năm đó tiến hành, có liên quan với chuyện này?"
Thanh Nguyên tổ sư nói ra: "Lần này nếu ngươi chém Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, như vậy toàn bộ Lôi Bộ đều sẽ ầm ầm sụp đổ, mà Chư Thánh để lại chuẩn bị ở sau sẽ ngăn cản với ta. . . Cho nên bắt đầu từ chín trăm năm trước, ta đã định ra chuyện hôm nay, chém Lôi Bộ Tổng binh sứ giả, Lôi Bộ chỉ bị thương, mà chưa sụp đổ, cũng không cần ta bảo vệ, Chư Thánh cũng không ngăn cản nổi."
Tô Đình chần chờ nói: "Nếu Lôi Bộ sụp đổ?"
Thanh Nguyên tổ sư bình tĩnh nói: "Hậu quả cực nặng, sẽ giống như khi Chư Thánh siêu thoát tính toán ra, mà ta sẽ bị vây khốn tại đây."
Tô Đình nghe vậy, trong lòng hiểu rõ.
Thanh Nguyên tổ sư nói ra: "Lần này ngươi chém Cổ Thương, hắn có thể chân chính đi ra ngoài từ Phong Thần bảng, hóa Thần thành Tiên, quay về thân tự do tiêu dao, công lao rất cao. . . Nhưng đối với trật tự thiên đạo thì đây là tội nghiệt, mà không phải công đức."
"Đệ tử hiểu rõ."
Trong lòng Tô Đình cảm khái, kỳ thật với bản lĩnh của Thanh Nguyên tổ sư, thậm chí có thể trực tiếp tái tạo một Cổ Thương.
Tất cả sinh linh trên thế gian, dù là hồn phi phách tán, hay hôi phi yên diệt, đối với Đạo Tổ thì chỉ cần một ý niệm là có thể sống lại.
Nhưng Đạo Tổ nghĩ cũng không phải là dùng vật chất giống nhau, lấy sắp xếp giống nhau, từ đó phục sinh ra nhân vật, mà là cố nhân nguyên bản, ban đầu.
Tô Đình nghĩ đến cái gì, trong lòng có chút chần chờ, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Tổ sư định ra kế này, trợ giúp sư tôn thoát ra Lôi Bộ, là vì để lão nhân gia đi theo ngài siêu thoát sao?"
Năm đó Chư Thánh siêu thoát, sở dĩ định ra Phong Thần bảng, tục truyền chính là bởi vì sau khi thân thành đại đạo, muốn thoát ly thiên địa, sẽ khiến thiên địa sụp đổ, cho nên mới định ra tám bộ chính thần, thành căn cơ thiên địa, phòng ngừa đại đạo đi xa, khiến thiên địa sụp đổ.
Bây giờ nếu Thanh Nguyên tổ sư muốn siêu thoát, sợ là khó mà dẫn theo Lôi Bộ Chính Thần là căn cơ trật tự thiên địa cùng siêu thoát thế ngoại, cho nên mới muốn để Cổ Thương thoát ra bên ngoài tám bộ chính thần.
Những chuyện này, nếu như có thể hỏi được rõ ràng, cũng sẽ có giúp ích lớn lao đối với con đường sau này của Tô Đình.
"Ta muốn siêu thoát tại thế, quả thực không giả."
Thanh Nguyên tổ sư nhìn hắn một cái, nói ra: "Trước khi siêu thoát, ta sẽ lát thành một đầu đại đạocho ngươi, cũng là đạo cho nha đầu kia."
Tô Đình mừng rỡ, thi cái lễ.
Thanh Nguyên tổ sư lại nói: "Thiên Đế mưu đồ, tự có ta ở đây, ngươi làm việc chỉ cần thuận theo tự nhiên là đủ."
Tô Đình nghe vậy, hơi chần chờ, muốn tiếp tục tra hỏi.
Nhưng mà ánh trăng đã tán đi.
Thanh Nguyên tổ sư đã không thấy tung tích đâu nữa.
"Cung tiễn tổ sư."