Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1087: Lời nói trong ánh trăng




     Trước đó có Chính Nhất tụ tập khí vận đạo môn, khiến tam giới chấn động.

Nhưng việc này chưa ổn định đã có chuyện Tô Đình chém giết Lôi Bộ Tổng binh sứ giả, chạy ra thiên lao, từ đây không biết tung tích.

Hai chuyện lớn này khiến chư thiên tiên thần không ngừng chấn động.

Mà trong Nguyên Phong Sơn.

Thanh Đế đã hạ giới, giờ khắc này, chưởng giáo Chân Nhân, Tín Thiên Ông, Hồng Y, Tô Tân Phong đều tề tụ trên điện.

Tô Đình vốn bị Thiên Đình bắt, đánh vào trong thiên lao, khiến đám người Nguyên Phong Sơn đều rất lo lắng.

Nhưng bây giờ Tô Đình trảm diệt Lôi Bộ Tổng binh sứ giả, chạy ra bên ngoài thiên lao, lại càng làm cho người ta khiếp sợ khó có thể tin.

Làm sao Tô Đình có thể thí sư?

Huống chi Lôi Bộ Tổng binh sứ giả là vì hắn mới vào bị nhốt vào trong lao ngục.

"Phía sau việc này, dây dưa khó lường."

Thanh Đế chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Bây giờ tu vi của hắn đã vượt xa bản tọa, nghe đồn hắn cùng Đế Quân có mưu đồ cực lớn, ngay cả bản tọa cũng không thể nhúng tay. Lần này hắn có thể từ thiên lao chạy ra, chính là bản lĩnh của hắn, nhất định có mưu đồ."

"Thế nhưng việc tru diệt Lôi Bộ Tổng binh sứ giả. . ."

"Ngươi có biết Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương chính là chính thần trên Phong Thần bảng, còn là thân truyền duy nhất của Đạo Tổ?"

"Viẹc này. . ." Đám người Tô Tân Phong liếc nhau, trong lòng mơ hồ hiểu ra.

"Tất cả mọi việc trên thế gian đều ở trong mắt Đạo Tổ, bao gồm cả tương lai." Thanh Đế đáp: "Việc này chính là đã được định sẵn, mà Đạo Tổ làm như không thấy, chính là ngầm đồng ý việc này. dù Tô Đình làm chuyện gì, cho dù là chuyện thí sư, cũng chưa chắc đã giống như những gì chúng ta thấy. . ."

"Hành động lần này có thâm ý khác?"

"Tất nhiên có mưu đồ khác."

"Vậy Tô Đình thì sao?"

"Tu vi của hắn hơn xa bọn ta, hắn tự có cân nhắc."

——

Ở sông lớn Cảnh Tú.

"Hắn đi đúng là gọn gàng mà linh hoạt."

Hà Thanh cười khẽ, thầm nói: "Vốn cho là hắn sẽ chém cả vị phụ thân tiền thân kia của ta, nhưng không ngờ là hắn chỉ nóng lòng chạy đi, trốn thật nhanh."

Tô Duyệt Tần đã bái làm môn hạ Cảnh Tú thần sông, được vị thần sông Hà Thanh có thể so với Chân Tiên đỉnh phong này tỉ mỉ dạy bảo trong ba mươi hai năm, cũng đã tu được hư ảo đạo quả, khoảng cách tới bước đắc đạo thành tiên cũng chỉ kém một cơ hội mà thôi.

"Tiểu Đình. . ."

Tô Duyệt Tần thoáng sầu lo.

Những năm gần đây, nàng biết Tô Đình tiềm ẩn tại thế, không dám hiện thân, trong lòng nàng tự trách rất nhiều.

Mà sau khi Tô Đình hiện thế, lại bị bắt vào thiên lao, nhưng chưa qua bao lâu lại nghe nói hắn chém giết Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương, từ đó chạy ra thiên lao.

"Không cần lo lắng, hắn còn muốn sống hơn so với ngươi nghĩ."

Hà Thanh chậm rãi nói ra: "Ngược lại là vị Lữ Dương Tiên Tôn này, xuất thủ thật tàn nhẫn, chẳng những diệt một bộ thân thể của Cổ Thương, mà cả vị Hồng Tùng lão đạo kia cũng bị thuận tay diệt đi. . . Năm đó ông ta trợ giúp Thanh Nguyên tổ sư, bây giờ lại hạ ngoan thủ với Cổ Thương như thế."

Trong lòng Tô Duyệt Tần vẫn còn nghi hoặc.

Nhưng đúng vào lúc này, lại có Nhan lão đến báo.

"Tạ Cảnh Văn tới chơi."

"Để nàng đi vào, sau này kiếm của Lữ Dương Tiên Tôn còn phải để nàng chống đỡ, ta cần trợ giúp nàng trước."

"Rõ."

——

Tây Vực.

"Nguy hiểm thật."

Chỉ thấy Tô Đình thở dốc không chừng.

Trong hơn ba mươi năm ẩn thế, hắn ẩn vào nhân thế, lại chưa từng tới Tây Thổ.

Nhưng có lẽ rất nhiều người đều quên, khi Cửu Lê đại tương quân mất tích, hắn từng phụng mệnh dò xét tung tích Cửu Lê, mượn cớ từ Thiên giới đặt chân xuống nhân gian, ở đây lưu lại vết tích.

"Trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không có người ngờ tới ta sẽ trốn đến Tây Thổ."

"Trong Phật Môn phương tây, có thể phát hiện ra ta cũng không có mấy người."

"Lần này quả thật là nguy hiểm."

Tô Đình thở ra một hơi thật dài.

Nếu hắn chậm chân một chút, có lẽ hắn không thể phá toái hư không dùng Thanh Hư cảnh để tới đây.

Lúc ấy Chính Nhất mới thu dọn hỗn loạn, Cổ Thương vẫn lạc lại khiến tam giới náo động, nhưng chỉ trong một hơi đã bình tĩnh.

"Nơi này."

Tô Đình che ngực, ánh mắt lấp lóe.

Lúc trước tiểu tinh linh ở trên người hắn, lưu lại khí tức của Thanh Nguyên tổ sư.

Liên quan tới điểm ấy, tiên thần các phương đều là cáo già, cũng có suy đoán, cho nên dùng Huyền Không Cốc để tiêu hao khí tức Đạo Tổ lưu trên người hắn.

Ở trong mắt Đạo Nguyên Tiên Tôn, là dùng Huyền Không Cốc để xóa đi một chuẩn bị ở sau của Thanh Nguyên tổ sư.

Nhưng ở trong mắt Tô Đình, có lẽ chính là Thanh Nguyên tổ sư dùng một thủ đoạn, san phẳng trở ngại mà Tử Tiêu đại tiên lưu lại Huyền Không Cốc.

Sau một lần kia, chư thiên tiên thần đều cho rằng khí tức Đạo Tổ đã hết.

Nhưng Tô Đình biết rõ, Thanh Nguyên tổ sư vẫn có dư lực, tồn tại trong người hắn.

Mà sau khi hắn chém giết Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương, dư lực của Đạo Tổ trong cơ thể hắn mơ hồ chấn động.

Nhưng chấn động như vậy, cũng chỉ là một chớp mắt mà qua.

"Cũng coi như hoàn thành sứ mệnh?"

Tô Đình buông tiếng thở dài, nằm xuống đất, ngửa mặt nhìn trời.

Hắn không biết một nhát Trảm Tiên Phi Đao này sẽ chém ra hậu quả gì.

Nhưng trong lòng của hắn hiểu rõ, bắt đầu từ Lạc Việt Quận, từ khi hắn được lấy được ngũ hành giáp, rồi lấy được Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển. . . Thậm chí là từ kiếp trước làm khảo cổ của hắn, trong nháy mắt bị hồ lô đập chết đó, sứ mệnh lớn nhất của hắn có lẽ hẳn là chém ra một đao này.

Một đao này chém tới, tiếp theo phải xem kết quả như thế nào.

Ngoài ra, chính là Thiên Đình Đế Quân.

"Khoảng cách tới Chân Tiên đỉnh phong còn có nửa bước."

"Nhưng nửa bước này đã không xa."

"Trảm diệt Cổ Thương, vốn là việc phải đạt tới Chân Tiên đỉnh phong mới gây nên, bây giờ sớm, có lẽ nguy cơ cũng sớm, ta phải nhanh chóng đạp phá Chân Tiên đỉnh phong một chút."

"Nhưng đột phá Chân Tiên tầng năm, đại khái có thể lật ngược tất cả."

" Mưu đồ của Đạo Tổ, mưu đồ của Thiên Đế, tâm tư của các phương tiên thần, hoặc là ngăn cản, hoặc là tương trợ."

"Vùng thế giới này, chỉ sợ cũng sẽ nghênh đón một thay đổi khi ta phóng ra một bước cuối cùng, quyết định tương lai vận mệnh của phương thiên địa này."

Trong lòng Tô Đình hiểu rõ, hắn bước ra một bước này, tất nhiên sẽ có động tĩnh lớn hơn cả Chính Nhất, còn đáng sợ hơn.

Chính bởi vậy, trong lòng của hắn do dự ba mươi hai năm.

Phóng ra một bước này, liên lụy quá nặng.

Ngay cả Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng đã từng khuyên nhủ hắn phải cực kỳ thận trọng.

"Đúng là khiến người ta buồn rầu."

Tô Đình nghĩ như vậy, nhìn lên trời cao.

Lúc đã vào đêm, trăng đang nhô cao.

Ánh trăng chiếu rọi.

Tô Đình chỉ cảm thấy toàn thân đều cực kì thoải mái dễ chịu.

Các cảm giác khẩn trương, cấp bách, nguy cơ, nặng nề, dường như đã tan biến.

"Nếu có thể gặp Vân Kính tiên sinh thì tốt."

Tô Đình thấp giọng tự nói, nói: "Nếu gặp được Vân Kính tiên sinh, với kiến thức của ông ấy nhất định có thể giúp ta giải hoặc. . . Chỉ là ông ấy dù sao cũng một phàm nhân, dù nhìn thấu thiên địa đạo lý, cũng chưa chắc dám can đảm nói ra đạo lý trong đó."

"Trong lòng ngươi có nghi vấn, Vân Kính tiên sinh cũng không giải được." Có một thanh âm lạnh nhạt vang lên, cũng không đột ngột, nhu hòa như nước, tựa hồ vốn nên xuất hiện.

"Nếu như thật sự là Vân Kính tiên sinh cũng giải không được, chỉ sợ Thiên Đình Đế Quân đều giải không được, chỉ có đương kim Đạo Tổ mới có thể vì ta giải hoặc." Tô Đình cười một tiếng, đáp lại một cách tự nhiên.

"Không sai, chỉ có Đạo Tổ mới có thể giải hoặc." Trong ánh trăng truyền đến thanh âm, lạnh nhạt bình tĩnh.

"Tổ sư?" Tô Đình có tu vi Chân Tiên tầng bốn, rốt cục kịp phản ứng, vội lập đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Thanh Nguyên tổ sư."