Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1086: Cổ Thương vẫn lạc, Lữ Dương xuất kiếm




     Toàn bộ thiên địa nếu là một căn phòng, như vậy chính thần trên Phong Thần bảng chính là nền tảng, xà ngang, cột trụ, chính là căn bản của căn phòng này. Còn Thiên Sư trước điện khác, Hà Bá sơn thần, Thành Hoàng thổ địa, cũng chỉ là cửa sổ mảnh ngói thôi.

Căn cơ chân chính là chính thần trên Phong Thần bảng.

Năm đó Chư Thánh siêu thoát, bứt ra bên ngoài đại đạo, để tránh thiên địa hủy diệt, cho nên cùng lập ra Phong Thần bảng, giữ vững thiên địa, lập xuống Thiên Đình.

Bây giờ Chính Thần Lôi Bộ vẫn lạc, căn cơ thiên địa có khuyết điểm.

Biến hóa cực kì rõ ràng.

Nhất là sau khi Chính Nhất tụ tập khí vận đạo môn, thiên địa biến hóa càng thêm rõ ràng rõ ràng.

——

Thủ Chính Đạo Môn.

Chính Nhất công thành viên mãn, khí vận về thân.

Khí tức của hắn đã tràn đầy ao Tử Liên, cùng mỗi một đóa cánh sen, tất cả đều liên hệ tại một chỗ, gần như không phân khác biệt.

Mà khi hắn tụ tập khí vận đạo môn lên trên người, thiên cơ hỗn loạn bên ngoài, những trật tự rối loạn không chịu nổi cũng dần dần khôi phục.

Nhưng đúng vào lúc này lại có một khuyết điểm chấn động xuất hiện.

Thiên thần vẫn lạc!

Căn cơ thiên địa thiếu hụt!

"Cái gì?"

Trong lòng Chính Nhất kinh hãi, đứng dậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Đạo Nguyên Tiên Tôn của bản môn cũng lộ ra sắc mặt âm tình bất định.

——

Trên Lăng Tiêu Bảo Điện.

Thiên Đế ngồi trên cao, nhắm mắt trầm tư, giống như hoàn toàn chưa phát hiện ra thiên địa thiếu khuyết.

"Đều nghĩ là trẫm muốn bảo về tính mạng cho Tô Đình, thừa cơ thả hắn rời đi... Không khỏi quá coi thường thủ đoạn của trẫm."

——

Hai đời tiên ông của Chính Tiên Đạo cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, liếc nhau, thần sắc khác nhau.

Hoán Hoa tiên tử của Hoán Hoa Các lộ ra ánh mắt lãnh đạm, chậm rãi nói ra: "Chém Lôi Bộ Tổng binh sứ giả?"

Sau khi nói xong, ánh mắt nàng ta khẽ liếc, nhìn về phía Lục Du Sương.

Vẻ mặt Lục Du Sương như thường, không có biến hóa, chỉ là sâu dưới đáy mắt giống như cũng có chút kinh dị.

Mà Tiên Tần Sơn Hải Giới cùng Phật Môn phương tây, chư thiên chính thần, cũng đều đều phát hiện ra thiên địa rung chuyển.

Từ ngàn năm nay, chính thần trên Phong Thần bảng luôn bất hủ bất diệt, chỉ có từ khi Tô Đình hiện thế đến nay, mượn Trảm Tiên Phi Đao mới có thể tru diệt thần linh, trước có Khuê Mộc Lang- Một trong hai mươi tám tinh tú, sau có mấy vị thần tướng Lôi Bộ, cùng Thủy Đức Tinh Quân.

Nhưng người lần này vẫn lạc đúng là Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương!

Vốn phái là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn!

Là thân truyền đệ tử duy nhất của Thanh Nguyên tổ sư!

Càng là ân sư truyền thụ pháp môn cho phản thần Tô Đình!

Không ai ngờ được Tô Đình lại đại nghịch bất đạo như thế, dám can đảm thí sư!

——

Trong thiên lao.

Khí tức trên Lôi Thạch tan ra.

Tỉnh Mộc Ngạn chỉ cảm thấy áp lực trên thân biến mất.

Mà vị Lôi Bộ Tổng binh sứ giả kia, bản lĩnh cường hoành đến cực điểm, thần linh có thể so với Chân Tiên đỉnh phong, cũng đã đầu thân tách rời, thần khu tán loạn.

Vị Tỉnh Túc này cũng không khỏi cực kì kinh ngạc.

Vốn cho rằng đối mặt với hai vị đại địch, mà một trong số đó lại có mang năng lực trảm thần, sau khi Tô Đình lấy ra Trảm Tiên Phi Đao, trong lòng của hắn đã cảm thấy lần này bản thân phải bỏ mạng.

Nhưng không ngờ dị biến lại nảy sinh.

Tô Đình lại dùng Trảm Tiên Phi Đao để trảm diệt Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương.

Còn chưa chờ Tỉnh Túc kịp phản ứng.

Chỉ thấy Tô Đình đưa tay chụp tới, thu lấy Lôi Thạch đang tiêu tán khí tức kia, cùng một cây Phượng Sí Lưu Kim Thang vào trong lòng bàn tay, phóng ra một bước, bước ra thiên lao.

"Ngươi dám!"

Tỉnh Túc ngang nhiên gào thét, đánh tới phía trước.

Nhưng mà Tô Đình bước về phía trước một bước, đã đạp phá hư không, tiến vào Thanh Hư cảnh.

Oanh một tiếng!

Tỉnh Túc há mồm phun ra một đạo hung quang!

Nhưng hư không đã khép lại!

Hung quang bắn đi vạn trượng!

"Đáng chết!"

Tỉnh Túc gào thét.

Tô Đình đã thoát khỏi từ thiên lao!

Mà vào giờ phút này, Chính Nhất tụ tập khí vận đạo môn hỗn loạn mới từ từ dừng lại... Mà hỗn loạn do Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương vẫn lạc vẫn chưa chân chính bình tĩnh.

Chư thiên tiên thần cũng khó có thể ở đây giam cầm hư không, nên không thể ngăn cản Tô Đình.

——

Hỏa Đức Tinh Quân chấn động trong lòng.

Chuyện hôm nay, quả thực để làm ông ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn tụ tập khí vận đạo môn, khiến thiên địa rung chuyển, mà lại có thật nhiều tiên thần tiến về ngăn cản, đều bị Đạo Nguyên Tiên Tôn đánh lui.

Hôm nay Đạo Nguyên Tiên Tôn chém ba vị Tán Tiên, làm hai mươi bảy vị tiên thần bị thương .

Mà trong thiên lao, U Minh Chân Quân Tô Đình mượn chuyện Chính Nhất, khi khí vận đang rối loạn đã trảm diệt Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương, rồi thoát đi.

Nhưng việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Thiên lao đủ để giam giữ Chân Tiên đỉnh phong.

Tô Đình chỉ có tu vi Chân Tiên thượng tầng, sao có thể chạy đi?

Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương là ân sư truyền thụ pháp môn cho Tô Đình, càng là bởi vì Tô Đình mới bị vào tù, vì sao sư đồ lại bất hoà? Mà Cổ Thương càng có thần lực có thể so với Chân Tiên đỉnh phong, sao có thể bị Tô Đình dễ dàng tiêu diệt?

Trong lòng đầy mê hoặc, nhưng ông ta cũng không dám chần chờ, lập tức xin chỉ thị từ Lữ Dương Tiên Tôn.

Trong nháy mắt, Tiên Tôn đã có đáp lại.

"Ánh nắng chiếu xuống, có thể thấy được quỹ tích trước đó của Tô Đình, và cố nhân của hắn?"

"Từ khi Tô Đình hiện thân, đệ tử đã có thể tìm kiếm quỹ tích của hắn, có một hòn đảo ở Đông Hải, trên đó có dấu vết của người coi miếu Lôi Thần miếu ở quê quán Lạc Việt Quận của Tô Đình."

"Ở nơi nào?"

"Đệ tử dùng ánh nắng chiếu."

"Rất tốt."

Lữ Dương Tiên Tôn đáp lại như thế, ánh mắt nhìn theo quang mang của Hỏa Đức Tinh Quân, chiếu tới một hòn đảo vô danh thuộc Đông Hải.

Ông ta dùng pháp lực Chân Tiên đỉnh phong, cố gắng vận dụng tiên nhãn bắn ra hào quang rực rỡ, vượt qua hạn chế giữa lưỡng giới, thấy rõ hòn đảo kia.

Chỉ thấy trên hòn đảo kia, có một lão giả khoanh chân ngồi, khí tức thấp, tuổi thọ không trọn vẹn, đã gần đất xa trời, thoi thóp.

Nhưng ánh mắt Lữ Dương Tiên Tôn lại chưa rơi ở trên người lão giả kia, mà là nhìn tới nơi ở sau lưng lão giả cách đó ba trượng.

Trong nham thạch có giấu một bộ thân thể, toàn thân lông đen, tựa như viên hầu, đỉnh đầu đầy tóc trắng, cánh tay dài quá gối, rõ ràng là một Sơn Tiêu!

"Nơi này..."

Ánh mắt Lữ Dương Tiên Tôn lạnh đi, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Năm đó ông ta từng chém giết tiên tổ Sơn Tiêu.

Lại qua ngàn năm, trình độ tiên kiếm càng hơn xa năm đó.

Một kiếm này, đâm rách hư không giữa hai giới.

Một kiếm này, đâm thẳng tới thân thể Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương.

——

Trên hải đảo.

Tùng lão thở dốc không chừng, tu vi của ông còn thấp, còn không biết sự biến hóa của thiên địa lúc này.

Nhưng ông còn đang chờ một thời cơ.

Thời cơ chính là ở sau lưng ông.

Trong vách đá cách đó ba trượng .

Đột nhiên có một kiếm chém tới!

Xuyên qua lưỡng giới, xuyên qua hư không, xuyên qua hòn đảo, xuyên qua sơn phong, rót vào hang động!

Oanh!

Toàn thân Tùng lão chấn động, vội quay đầu nhìn lại!

Chỉ thấy vách đá vỡ vụn!

Thân thể Sơn Tiêu bên trong trong chốc lát hóa thành thịt nát, rồi Thiên hỏa chợt nỏi lên thiêu đốt!

"Cái gì?"

Tùng lão giật mình.

Nhưng dư uy kiếm khí tản ra, lửa cháy hừng hực.

Vị lão giả có tu vi chưa tới Thượng nhân cảnh này, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ khó tả, dưới dư uy từ kiếm thế của Chân Tiên cũng bị đốt diệt, nhục thân tiêu vong, hồn phi phách tán.

——

Trong phủ đệ của Lữ Dương Tiên Tôn.

Chỉ thấy vị Tiên Tôn này chậm rãi thu tiên kiếm.

Lúc trước Tô Đình chú sát tiên tổ Sơn Tiêu, lấy lại tiên thân cho Cổ Thương, chắc hẳn tự sẽ thu hút hết ánh mắt của chư thần của tam giới nên đã giấu tiên thân vào một chỗ khác.

Khi vừa nhìn thấy, ông ta đã biết được, Tô Đình nhất định là đến đây, giấu tiên thân của Cổ Thương ở chỗ này.

"Sao có thể để ngươi toại nguyện?"

Lữ Dương Tiên Tôn thấp giọng nói.