Cùng là lao ngục Thiên Đình.
Sao hai gian nhà tù cách nhau chỉ một vách tường mà lại có khác biệt ngày đêm như thế?
Bên trái như đang tĩnh tu hưởng phúc, phía bên phải lại là ở vực sâu chịu tội.
"Ngài ở nơi này, không phải là ở trong tù à?"
Trong lòng Tô Đình không biết nên nói gì, mãi một lúc sau mới không nhịn được nói ra: "Đế Quân đưa ngài làm tới đây làm thủ lĩnh ngục tốt?"
Cổ Thương đáp lại nói: "Nơi đây có Tỉnh Túc- một trong hai mươi tám tinh tú trấn thủ."
Tô Đình ngừng tạm, hỏi: "Tỉnh Mộc Ngạn?"
Cổ Thương đáp: "Ngươi nhận ra?"
Tô Đình vuốt vuốt lông mi, nói ra: "Đương nhiên nhận ra."
Hình tượng của Tỉnh Mộc Ngạn này ở nhân gian, chính là Thần thú khắc sâu vào trước lao ngục, để trấn thủ lao ngục.
Mà trong lao ngục của Thiên Đình, chân thân Tỉnh Mộc Ngạn lại trấn thủ ở này?
Cổ Thương dường như đã nhận ra Tô Đình đang kinh ngạc, lập tức lên tiếng giải đáp.
"Lao ngục của Thiên Đình là nơi tinh quang của Tỉnh Mộc Ngạn chiếu rọi, chính là thần vực khác quản lý."
"Thì ra là thế."
"Giọng nói của ngươi có chút không đúng?"
"Đệ tử vừa đến thiên lao, không quá thích ứng mà thôi."
Tô Đình đáp lại như vậy, nhưng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Nghe nói vị Tỉnh Túc này khi còn sống chính là cha của thần sông Cảnh Tú, cực kì cứng nhắc nghiêm khắc, đã trở mặt thành thù cùng thần sông.
Nhân vật như vậy, ghét ác như cừu, mà lại cực kì mang thù.
Quan trọng nhất chính là, thiện ác trong mắt của hắn cực kì thuần túy.
Năm đó Tô Đình cố ý bị người hãm hại, rơi vào trong lao ngục, đợi màn đêm buông xuống lại mượn nhờ ngũ hành giáp, giết người trong vô hình, có thể tính là thi pháp giết người. Mà trong lao ngục, thi pháp ở nhân gian, chém giết phàm nhân, đối với Tỉnh Mộc Ngạn thì đây chính là vi phạm v trật tự thế gian, chính là trọng tội không thể tha thứ.
Cũng chính là nói, vị Tỉnh Mộc Ngạn kia đối với hắn tuyệt đối không thể hữu hảo.
Dù hắn đã là Chân Tiên thượng tầng, là U Minh Chân Quân , nhưng người ta cũng không có khả năng nể mặt hắn... Huống chi bây giờ hắn đã là phản thần Thiên Đình.
"Lúc này sợ là có chút phiền phức."
Trong lòng Tô Đình dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
——
Trong Thủ Chính Đạo Môn.
Đạo Nguyên Tiên Tôn chắp hai tay sau lưng.
Chính Nhất đứng ở phía sau, thần sắc bình thản.
"Lần này ngươi không nên nhân từ nương tay."
Đạo Nguyên Tiên Tôn nhìn lại, ngữ khí lãnh đạm.
Chính Nhất thi lễ một cái nói: "Đệ tử khinh thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Vẻ mặt Đạo Nguyên Tiên Tôn vẫn lãnh đạm, nói ra: "Đây là tôn nghiêm của ngươi?"
Chính Nhất bình tĩnh nói ra: "Người tu hành, trong lòng nên có giới hạn không thể vượt qua, đệ tử có thể chính diện đánh bại hắn, từ đó tru sát hắn, nhưng sẽ không mượn nhờ người khác đánh lén để diệt hắn."
Đạo Nguyên Tiên Tôn chậm rãi nói ra: "Tự Thủ Chính Đạo Môn sáng lập đến nay, vì thủ hộ thiên địa trật tự, bản môn không biết đã vẫn lạc bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm... Nhưng ngươi vì lợi ích một người, thỏa mãn ý niệm tự thân, mà thả đi hạng người làm thiên hạ loạn lạc, có xứng đáng với vô số đồng môn đã vẫn lạc sao?"
Chính Nhất chau mày, nói ra: "Đệ tử cũng vẫn coi thủ hộ thiên hạ làm nhiệm vụ của mình."
Đạo Nguyên Tiên Tôn nói ra: "Bản tọa tin tưởng, vì thủ hộ trật tự, ngươi cam nguyện chịu chết, nhưng tôn nghiêm của ngươi còn quan trọng hơn cả tính mệnh."
Chính Nhất im lặng không nói.
Đạo Nguyên Tiên Tôn buông tiếng thở dài, nói ra: "Lần này bỏ qua cơ hội, bản tọa xuất thủ vẫn bị Đế Quân chặn lại Tô Đình, bây giờ trên Lăng Tiêu Bảo Điện, Đế Quân hiển nhiên là muốn bao che Tô Đình, trong thời gian ngắn, tuyệt đối không có khả năng phán định tội lỗi. Trong thời gian này, Tô Đình tất nhiên sẽ có hành động vượt ngục, bản tọa cần cẩn thận tiếp cận, mà ngươi..."
Chính Nhất chậm rãi nói ra: "Đệ tử hiểu rõ, đến lúc đó sẽ đánh với Tô Đình một trận, thu hoạch rất nhiều, bây giờ đã có đầu mối, khoảng cách tới Chân Tiên đỉnh phong, đã không xa xôi."
Đạo Nguyên Tiên Tôn gật đầu nói: "Nếu ngươi đặt chân vào Chân Tiên đỉnh phong thì sẽ không thua gì ta, địa vị bản môn mới thật sự là không gì phá nổi, cho dù là Nguyên Phong Sơn mượn danh Đạo Tổ duy nhất đương thời, cũng chưa chắc có thể dễ dàng vượt qua Thủ Chính Đạo Môn."
Chính Nhất nhìn về phía Tử Liên đầy ao, ánh mắt hoảng hốt.
Con đường hắn tu hành gắn liền cùng Tử Liên.
Mệnh số của hắn, cũng không thể chia cắt cùng khí vận đạo môn.
Đây là con đường hắn chọn lựa.
Nhưng nhớ tới trước kia, đây dường như cũng là con đường Đạo Tổ sớm đã biết.
Thái Thượng Tổ Sư không phải xem trọng trích tiên, mà là khí vận đạo môn, là Chính Nhất có liên hệ với khí vận đạo môn, liên quan cùng Tử Liên.
——
Trên Lăng Tiêu Bảo Điện.
Đế Quân cong ngón búng ra.
"Sắp rồi."
"Trẫm kéo Phật Môn phương tây vào làm dao động khí vận đạo môn."
"Bây giờ khí vận đạo môn vì ở Trung Thổ chống lại vận thế Phật Môn, lập tức lộ ra càng thêm rõ ràng."
"Chính Nhất vứt bỏ con đường trích tiên, đặt chân vào con đường khí vận, trong hơn ba mươi năm, từ sau khi hắn thành Chân Tiên, Tử Liên tượng trưng cho khí vận đạo môn càng thêm hưng thịnh, vượt trên Phật Môn."
"Bây giờ khí vận tụ tập, mơ hồ còn có dấu hiệu cao hơn một tầng, chắc hẳn Chính Nhất chỉ còn một bước cuối cùng là tới Chân Tiên đỉnh phong."
"Xem ra trẫm vẫn tính sai, không ngờ Tô Đình cố chấp như vậy, hơn ba mươi năm vẫn dừng bước không tiến, để Chính Nhất phóng ra một bước này trước."
"Nhưng thắng bại còn chưa thể biết được."
Đế Quân điểm về phía trước một điểm, chỉ thấy hư không chập trùng, hiện ra vị trí lao ngục.
Dù là Tô Đình, hay Cổ Thương, đều hiện ra trong mặt kính.
"Thời cơ sắp tới, hi vọng ngươi nắm chắc được."
——
Trong Chính Tiên.
Cát Chính Hiên nhíu mày, nhìn về phía Thủ Chính Đạo Môn.
"Tiên ông có phát hiện?"
"Đúng là có gì đó quái lạ."
"Những năm gần đây, khí vận đạo môn cường thịnh, đã vượt trên Phật Môn từ phương tây truyền đến, ở Trung Thổ có danh vọng cực cao, gần như đã đạt tới thời đại hưng thịnh như hai tổ đạo môn năm đó."
"Năm đó Tử Liên trồng ở Thủ Chính Đạo Môn, tượng trưng cho khí vận đạo môn, bây giờ xem ra, nhất định là do Chính Nhất." Đạo Huyền Tiên Ông nói: "Chính Nhất vừa tu hành khí vận, tìm ra con đường chính xác, những năm gần đây, tu vi dần dần tăng trưởng, khí vận nước lên thì thuyền lên, đạo môn hưng thịnh hết sức."
"Hắn..."
"Nhưng điểm hại cũng cực kì rõ ràng." Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Nếu hắn vẫn lạc, khí vận đạo môn sẽ đem suy sụp, mà trái lại, nếu đạo môn trên thế gian dần dần suy thoái, hắn cũng sẽ ngày càng suy yếu."
"Nhưng bây giờ, hắn dường như đã cường thịnh đến tột cùng."
"Tiến thêm một bước là Chân Tiên đỉnh phong." Đạo Huyền Tiên Ông đáp: "Nếu thật sự là như thế, đạo môn chính là trường thịnh không suy."
"Con đường khí vận?" Cát Chính Hiên trầm ngâm nói: "Thật sự càng xuất sắc hơn con đường trích tiên sao?"
"Chưa hẳn." Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Năm đó Tử Liên trồng ở Thủ Chính Đạo Môn, bản môn cùng Hoán Hoa Các và Tiên Tần Sơn Hải Giới đều không có nửa phần dị nghị, ngươi thật sự cho rằng chỉ là vì Thủ Chính Đạo Môn cường đại nhất?"
"Chuyện này. . ."
"Có ích cùng có hại, đều là cực kì rõ ràng, ngươi nhìn kỹ đi."
——
Trong lao ngục Thiên Đình.
"Năm đó vi sư lưu lại truyền thừa Lôi Bộ chí cao, ngươi đều đã học được, đồng thời tu tới Chân Tiên, nhưng năm đó thấy một lần, dường như rất nhiều chỗ chi tiết chưa học được hết."
Cổ Thương thở dài nói: "Đáng tiếc năm đó vi sư vội vàng lên Thiên Đình rồi bị định tội đến lúc này... Vốn tưởng rằng hôm nay ngươi cũng đến chỗ này, có thể chỉ điểm cho ngươi, không ngờ ba mười mấy năm qua đi, ngươi đã rèn luyện được hoàn thiện như thế."
Tô Đình vừa cười vừa nói: " Hơn ba mươi năm qua, Đệ tử tu hành không tăng lên, ngược lại là củng cố không ít, rèn luyện rất nhiều ch nhỏ bé, nghiên cứu không ít sở học, cũng coi như được lấy được không ít."
Cổ Thương bên kia truyền đến tiếng tán thưởng đầy hài lòng.
Tô Đình đang muốn tiếp tục mở miệng.
Nhưng trong lòng của hắn bỗng nhiên chấn động.
Quỹ tích giữa thiên địa dường như đã khác nhau rất lớn.
Cuồn cuộn hạo đãng, khí tức hỗn loạn, trật tự hỗn loạn.
Vô hình đúng là để Chân Tiên đều cảm thấy cực kì mê mang.
Nếu lúc này Lưu Bạc Tĩnh bói toán, cũng nhất định là một mảnh loạn tượng.
"Tình huống gì vậy?"
Tô Đình lộ ra sắc mặt khác thường.
Nhưng sát vách bên trái đột nhiên tuôn ra một tiếng quát chói tai.
Chính là tiếng của Cổ Thương!
Trong tiếng quát tràn đầy ngang nhiên, tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy gào thét!
Vách tường Thần thạch bên trái Tô Đình đột nhiên lóe ra từng vết rạn, không ngừng lan tràn!