Trong ba mươi hai năm, Tô Đình không tu hành, ngược lại bởi vì hành tẩu giữa chốn hồng trần thế tục đã nhiễm phải trọc khí, Tiên thể bị hại, tu vi không tăng mà lại giảm đi.
Nhưng là bàn về bản lĩnh, lại mạnh hơn năm đó.
Bởi vì trong ba mươi hai năm này, hắn nghiên cứu sở học của bản thân, càng thêm hiểu rõ con đường của mình.
Chỉ là tu vi lại không chút tiến bộ.
"Khoảng cách tới Chân Tiên đỉnh phong đúng là còn một bước."
Thiên Đế bình tĩnh nói: "Nhưng một bước này, nếu ngươi muốn vượt qua thì ba mươi hai năm đã dư xài. Trong ba mươi hai năm, tu vi của ngươi không tăng mà lại giảm, là vì cớ gì?"
Trong ba mươi hai năm, kì thực đối với Tiên gia, chỉ là thời gian nháy mắt.
Cho dù đối với Chân Nhân Dương Thần thì thời gian này cũng chẳng qua chỉ là thời gian một trận bế quan.
Nhưng Tô Đình sớm đã cho thấy thiên tư kinh tài tuyệt diễm.
Tu hành mấy chục năm, đạp phá Chân Tiên cảnh, tiến vào Chân Tiên thượng tầng, dù là vì hắn có nhiều ngoại lực trợ giúp, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn quả thực có thể xưng là kỳ tài ngút trời.
Dựa theo tiến cảnh trước đó của Tô Đình, ba mươi hai năm này đã đủ để hắn tiến vào Chân Tiên đỉnh phong.
Nhưng trong ba mươi hai năm, hắn lại không tăng lên chút nào, ngược lại còn lui bước.
" Ba mươi hai năm này, ngươi cho là mình ẩn nấp cực sâu sao?"
Thiên Đế chậm rãi nói ra: "Bao nhiêu lần ngươi lộ ra dấu vết, đều là trẫm tận lực đè xuống, trôi đi mới sai người đi dò , mặc ngươi rời đi... Năm đó trẫm đã nói với ngươi, trong vòng ba mươi năm cần phải tới Chân Tiên đỉnh phong, bây giờ trẫm đã cho ngươi ba mươi ba năm, ngươi vẫn còn ở Chân Tiên tầng bốn."
Tô Đình mỉm cười, nói ra: "Đế Quân bớt giận, lúc trước Đế Quân nói là ba mươi năm. Nhưng trong ba mươi năm này, tư chất thần ngu dốt, chưa thể đột phá tới Chân Tiên đỉnh phong, thấy thời gian đã quá hạn nên cũng đành chịu, đúng là có chút lười biếng... Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ gần đây sẽ đột phá, vậy lúc này chưa muộn, chắc hẳn năm đó Đế Quân nói ba mươi năm vẫn là nói thiếu đi?"
Thiên Đế nhìn hắn một cái, nói ra: "Ngươi đang chất vấn trẫm?"
Tô Đình thi lễ nói: "Không dám."
Thiên Đế nói ra: "Trẫm biết năm đó ngươi gặp Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, nhất định ông ấy đã nói chuyện gì đó cùng ngươi, mới khiến ngươi không dám tiến vào Chân Tiên đỉnh phong, không dám trợ giúp trẫm... Thậm chí, chỉ sợ có tiên thần muốn mệnh ngươi đang ẩn nấp bên cạnh trẫm, vào lúc quan trọng sẽ lâm trận phản chiến, có phải là như thế?"
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Đúng là có việc này, nhưng không vào Chân Tiên đỉnh phong là thần ngu độn... Nhưng trong ba mươi ba năm này cũng không phải không thu hoạch được gì, chỉ cần lại có ba năm năm năm nữa, thần có tự tin nhất định sẽ đột phá tới Chân Tiên tầng năm, tiến vào đỉnh phong cảnh, thậm chí có thể khắc họa khí tức vào đại đạo."
Thiên Đế đứng chắp tay, trầm giọng nói ra: "Ngươi thật sự cảm thấy còn có ba năm năm năm cho ngươi chậm rãi kéo dài?"
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, lại chưa trả lời.
Thiên Đế nói ra: "Trẫm không hỏi ngươi biết được cái gì từ chỗ Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, cũng không hỏi trong số các tiên thần, ai dự định xúi dục ngươi. Ngươi tin hay không, trẫm không nhiều lời cùng ngươi, nhưng sứ mệnh của ngươi còn chưa hoàn thành... Ba mươi năm đã qua, dù ngươi là có đi đến tầng này hay không, thời gian cũng đều đến lúc kết thúc, trẫm không thể để ngươi tiếp tục trì hoãn, lúc này sẽ để ngươi dựa theo sắp xếp lúc đầu, y theo con đường vốn dĩ phải đạt tới Chân Tiên đỉnh phong mới đi kia."
Tô Đình nghe vậy, trầm thấp nói ra: "Thật chứ?"
Thiên Đế bình tĩnh nói ra: "Kéo dài quá lâu, tất sẽ sinh biến, đã mất chỗ trống rồi... Nếu ngươi tu thành Chân Tiên đỉnh phong, còn có thể có chi vọng bảo mệnh, nhưng nếu chỉ có tu vi như vậy, tuy nói cũng coi như Chân Tiên thượng tầng, nhưng nguy cơ vẫn lạc là tám chín phần mười."
Tô Đình méo mặt.
Thiên Đế nói ra: "Ngươi cũng đã lâu không gặp Cổ Thương rồi nhỉ?"
Tô Đình gật đầu nói: "Đúng là đã lâu không gặp."
Thiên Đế nhắm hai mắt, nói ra: " Lao ngục giam giữ ngươi cách Lôi Bộ Tổng binh sứ giả một bức tường... Nếu như thời cơ đã đến, ngươi tự nắm chắc."
Tô Đình biến sắt, nói ra: "Cái gì gọi là thời cơ? Nắm chắc như thế nào?"
Thiên Đế không trả lời, chỉ vung tay lên một cái.
——
Thời không dời đổi.
Tô Đình chỉ cảm thấy long trời lở đất.
Đến khi đứng vững bước chân, chỉ thấy nơi đây cực kì cổ quái.
Đây là trong lao ngục âm trầm lạnh lẽo, lộ ra vẻ cực kì đáng sợ, nhưng xung quanh đầy phù văn, tất cả chất liệu đều là tiên bảo.
Mơ hồ có thể cảm thụ được xung quanh không thiếu tiên thần, không thiếu cảm giác hung lệ, chính là rất nhiều tiên thần bị phạt, hoặc là tà ma yêu vật làm loạn nhân gian.
Có thể giam giữ ở đây, ngoài tiên thần của Thiên Đình ra, cũng đều là yêu tiên, ma đạo cự phách, tà linh ác loại.
"Không phải là sau khi Huyền Sách đại pháp sư bị ta trảm diệt, phòng ngừa trong địa phủ chịu tai họa, không có cách độ hóa nên mới dẫn đến đây chứ?"
Tô Đình nghĩ như vậy, lại phát hiện áp lực càng thêm nặng nề, như sơn nhạc từng bước đè xuống.
Thân ở chỗ này, nếu là sinh linh bình thường, đã sớm bị uy áp tiêu diệt.
Cũng chỉ có tiên thần mới có thể còn sống sót ở đây.
"Sát vách là Tô Đình?"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Tô Đình nghe vậy, mừng rỡ, thi lễvới tường đá bên trái, nói: "Đệ tử Tô Đình, bái kiến ân sư."
Giọng nói phía sau tường đá ngột ngạt mà như lôi đình, đối với Tô Đình lại rất quen thuộc, chính là Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương.
Mà vị Lôi Bộ Tổng binh sứ giả này, sở dĩ bị giam giữ ở đây, cũng là bởi vì phạm thượng, ngăn cản Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, cứu mạng Tô Đình hắn.
Bởi vậy cái thi lễ này, Tô Đình cam tâm tình nguyện lạy.
"Không cần đa lễ."
Sau tường đá truyền đến âm thanh.
Tô Đình đến gần, lại phát hiện tường đá toả ra hào quang, phù văn lưu chuyển.
Một bức tường đá này cũng là tiên bảo, có thể xưng là Thần thạch, phía trên khắc họa phù văn, giống như dấu vết của Lưu Bạc Tĩnh.
Dù có là Chân Tiên đỉnh phong, ở vào tình cảnh như vậy cũng khó có thể đào thoát.
Chỉ là tường đá này tuy rằng cực kì vững chắc, nhưng ít ra không ngăn cách âm thanh.
"Sư tôn."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói ra: "Vì đệ tử mà làm phiền ân sư bị phạt ở đây, trọn đời không thấy ánh mặt trời, quả thực làm đệ tử băn khoăn."
Giọng nói Cổ Thương truyền đến, ngữ khí lạnh nhạt, nói ra: "Diện bích hối lỗi chỉ coi như chải vuốt tự thân tu hành."
Tô Đình cười khổ nói: "Lao ngục âm u lạnh lẽo như thế, áp bách chúng ta, đành phải không ngừng vận dùng pháp lực đi chống cự, lâu dài thậm chí sẽ có hại Tiên thể, tại tình cảnh như vậy, nói gì tới tĩnh tọa chải vuốt?"
Tường đá đối diện im lặng lại, giống như đã ngầm thừa nhận.
Nhưng qua nửa ngày, mới nghe Cổ Thương hỏi một tiếng.
"Ngươi nói cái gì?"
"..."
Tô Đình ngơ ngác một chút, nói: "Đệ tử nói hoàn cảnh lao ngục quá kém, có hại tu hành, không thể tĩnh tọa."
Tường đá đối diện lại trầm mặc.
Ròi lại nghe Cổ Thương tiếp tục lên tiếng.
"Vì sao nơi vi sư ở lại khác với lời ngươi nói?"
"Làm sao lại khác?" Tô Đình cảm thấy kinh ngạc.
"Vi sư ở nơi này, bốn phía lao ngục dùng bạch ngọc chế, có tác dụng trợ giúp tĩnh tâm ngưng khí, lại có trăm vạn điển tịch, có thể cung cấp đọc qua, mở mang tầm mắt, lợi cho tu hành." Cổ Thương ngừng tạm, lại tiếp tục nói: "Mà trong ngục có khắc trận pháp tụ linh, cũng lợi cho tu hành, mà lại mỗi ngày cũng có linh thực món ngon, rượu ngon cung phụng."
"..." Tô Đình nháy nháy mắt.