Địa Tiên Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn chính là trích tiên ngàn năm trước, sinh ra đã là Tiên thể, xuất phát từ phàm trần, được Thái Thượng Tổ Sư tự mình tiếp dẫn, thu về Thủ Chính Đạo Môn, rất được coi trọng.
Chín trăm năm trước, ở thời đại phong thần, hắn đầu cùng Thanh Nguyên tổ sư chưa thành đạo một trận, tiếc là thất bại, vì thế mà nản lòng thoái chí, bỏ đi Tiên thể, làm lại từ đầu, thay đổi pháp môn.
Về sau Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, đã hóa thân thành thiên địa, hắn tự biết cũng không thể theo đuổi bước chân của Đạo Tổ nữa, nhưng hắn đã vứt bỏ Tiên thể, đành phải tự tìm ra một con đường khác, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Chín trăm năm trôi qua, dù là ai, cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn, cũng đều cho rằng, hắn đã đi lầm đường.
Nhưng lần này, hắn lại đột phá Chân Tiên, trong hơn ba mươi năm đã liên tục đột phá bốn tầng, khoảng cách tới tầng năm dường như cũng chỉ kém nửa bước, hiển nhiên pháp môn này đã đại thành, hậu tích bạc phát.
"Từ bỏ Tiên thể, tự thành Tiên Đạo?"
Trên người Tô Đình đã khoác vào thần giáp, kim quang nở rộ, tay trái cầm Trấn Ngục thần đao, hóa ra vô tận lôi đình, vừa cười vừa nói: "Từ xưa đến nay, không thiếu người từ bỏ Tiên Đạo, người nổi bật trong số đó, một là Bạch Hạc đồng tử, hai là Đạo Huyền Tiên Ông, tiền bối muốn trở thành vị thứ ba?"
Năm đó Bạch Hạc đồng tử tự hủy Tiên thể, tự tổn hại đạo quả, đến lúc cuối cùng cũng không thể đắc đạo, chưa thành tiên, nhưng kiếm của nó lăng lệ vô song, có thể trảm Chân Tiên, đã là vô địch thiên hạ.
Về phần Đạo Huyền Tiên Ông, khi ở Tán Tiên cảnh đã phong bế Tiên thể, rút đạo quả ra, làm lại từ đầu, sáng lập ra pháo môn ngoại đan thành đạo, mượn thiên tài địa bảo để dung luyện một lò, hóa vào tự thân, thành tựu đan đạo, trong ngoài bổ ích, một bước đặt chân vào Chân Tiên.
Từ xưa đến nay, có không ít Tán Tiên vô vọng thành tựu Chân Tiên, đã thay đường đi, nhưng có thể thành công chỉ có hai vị này. Có một vị khác vì sáng tạo pháp môn thất bại, đành quay về đường cũ, lại vào Tiên Đạo.
Nhưng đa số Tiên gia sau khi mất đi Tiên thể, tổn hại đạo quả, từ đây trở nên tầm thường vô vi, không thể đắc đạo thành tiên, vẫn lạc trong đòng sông thời gian. . . Dù đến cuối cùng có suy nghĩ đi theo đường cũ, nhưng cũng không thể lại lần nữa đắc đạo.
Hôm nay dường như Chính Nhất đã đi ra một Tiên Đạo khác.
Nhưng con đường này có cao hơn đại đạo trích tiên ban đầu hay không?
Hưu!
Kiếm của Chính Nhất chớp mắt đã tới.
Ánh mắt Tô Đình cực kì ngưng trọng.
——
Trong Chính Tiên Đạo.
"Một đường Tiên Đạo khác?" Vẻ mặt Cát Chính Hiên dị dạng, nhìn về phía Đạo Huyền Tiên Tôn, dù bản thân hắn cũng đã là Chân Tiên thượng tầng, nhưng cũng giống như Tô Đình, thời gian tu hành còn ngắn, nội tình tích lũy không đủ, rất nhiều bí mật tri thức còn không hiểu được hết.
"So đấu Tiên Đạo cao thấp, chính là bản lĩnh đấu pháp cao thấp sao?"
"Đương nhiên không phải, bản lĩnh đấu pháp chỉ là đạo thuật thần thông lợi hại." Đạo Huyền Tiên Ông đáp như vậy: "Mà bản thân tu hành mới thật sự là Tiên Đạo."
"Như vậy lúc này hai người bọn họ giao đấu?"
"Hai vị Chân Tiên này đan so đấu Tiên Đạo, mà lại là lĩnh ngộ cùng nắm giữ đối với Tiên Đạo. . . Chí ít từ tình hình trước mắt thì có thể thấy trong ba mươi hai năm này, dù Tô Đình chưa tiến vào Chân Tiên đỉnh phong, nhưng đã hoàn toàn khống chết tất cả mọi thứ của bản thân, có thể phát huy đến mức vô cùng tinh tế."
"Vậy còn Chính Nhất?"
"Con đường của hắn rốt cục đã rõ ràng, nhưng chưa hẳn đã nắm vững được bao nhiêu."
Đạo Huyền Tiên Ông cảm thán nói: "Chỉ là nếu trong tình huống này mà Chính Nhất có thể đánh bại Tô Đình, như vậy Tiên Đạo của hắn còn cao hơn Tô Đình."
Cát Chính Hiên nắm chặt kiếm, nói ra: "Chính Nhất thật sự đi ra con đường cao hơn sao?"
Vẻ mặt Đạo Huyền Tiên Ông nghiêm túc, nói ra: "Năm đó Thái Thượng Tổ Sư ký thác kỳ vọng đối với hắn rất cao, một vị Đạo Tổ hóa thân đại đạo, thân thành thiên địa, coi trọng hắn như vậy, thật sự chỉ là trích tiên?"
Ánh mắt Cát Chính Hiên lấp lóe.
Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Năm đó tự hủy Tiên thể, Thái Thượng Tổ Sư vẫn không khinh thường hắn, vẫn ký thác kỳ vọng đối với hắn. Ở trong mắt Đạo Tổ, căn bản không phải xem trọng trích tiên, mà là Chính Nhất."
Cát Chính Hiên trầm giọng nói: "Đều nói Đạo Tổ không gì không biết, mà tất cả mọi chuyện trên thế gian đều có định số, tương lai đã được quyết định từ lâu, mà Đạo Tổ suy tính ra, hẳn là năm đó Thái Thượng Tổ Sư sớm đã dự liệu được?"
Đạo Huyền Tiên Ông không trả lời.
——
Trăm ngàn hoa sen cùng nở rộ.
Hoa sen đầy trời lại là do kiếm khí ngưng tụ thành.
Chính Nhất chém ra một kiếm cực kì lăng lệ, cực kì to lớn, cực kì kinh người.
Tô Đình dùng Trấn Ngục thần đao còn không thể bảo vệ tự thân, thần giáp kia trúng không ít kiếm khí, đã có tổn hại. . . Cuối cùng bất đắc dĩ đành phải thi triển Bát Thủ Hỏa Long Đạo mà hắn lĩnh ngộ ra, màu trắng ngà, đạo vận thâm trầm, lộ ra vẻ cổ lão mà mênh mông.
Chỉ thấy hắn thả hỏa long ra.
Lấy Hỏa khắc Kim.
Hoa sen do kiếm khí ngưng tụ thành không ngừng bị thiêu huỷ.
"Liệt hỏa luyện chân kim!"
Vẻ mặt Chính Nhất lãnh đạm, nói ra: "Ngàn năm tôi luyện, như liệt diễm phần thân, trải qua đến lúc ta, ta được trùng sinh chính là kiếm như thế!"
Kiếm khí hoa sen bị thiêu huỷ, dường như lại rơi xuống hạt giống.
Hạt giống mọc ra trong hỏa diễm, hóa thành một đóa lại một đóa hoa sen.
Nhưng mà vô tận hoa sen lại có màu tím nhạt.
"Tử Liên?"
Trong đầu Tô Đình hiện lên ao sen trong Thủ Chính Đạo Môn.
Tử Liên đầy ao, tượng trưng cho toàn bộ khí vận đạo môn.
Chính Nhất thủ hộ Tử Liên đã chín trăm năm.
Nghe đồn năm đó Thái Thượng Tổ Sư siêu thoát, từng nói khí vận đạo môn có quan hệ với Chính Nhất.
Chín trăm năm qua, Chính Nhất thủ hộ Tử Liên, bảo vệ khí vận đạo môn, dường như đã ứng với lời nói của Thái Thượng Tổ Sư. . . Hắn thành người thủ hộ khí vận đạo môn.
Nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải chuyện như thế.
Chính Nhất lĩnh ngộ Tử Liên đến tình trạng như vậy?
"Kiếm như Tử Liên, khí vận đi theo."
Chính Nhất bình tĩnh nói ra: "Ngươi cũng là Chân Tiên đạo môn, hôm nay kiếm này sẽ chặt đứt khí vận của ngươi!"
Tô Đình không dám lười biếng, tay phải đã ngưng tụ thành ngũ hành tiên thuật, dung hợp làm một thế giới.
"Chém!"
Kiếm hạ.
Đông Hải một phân thành hai.
Vô số hòn đảo vỡ vụn.
Trong nước trong đảo, vô số sinh linh tách ra.
Mênh mông biển cả dường như chia thành hai nửa.
"Thu!"
Một phương thế giới trong tay Tô Đình đúng là đã thu chính hắn đi vào.
Nhưng một kiếm này bổ ra một phương thế giới.
Sau đó Tô Đình lui ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng một phương thế giới trong tay đã vỡ ra, thu nhập kiếm khí Tử Liên rồi chợt chôn vùi.
" Kiếm này thật là lợi hại."
"Một phương thế giới này, càng khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn."
"Khí vận Tử Liên, lấy khí vận đạo môn tạo thành một kiếm."
Tô Đình Trấn Ngục vung thần đao, nói ra: " Kiếm này chứa Tiên Đạo của ngươi, đáng tiếc vẫn không thể vượt qua pháp môn của Tô mỗ."
Chính Nhất thu pháp kiếm, lấy ra pháp ấn.
Nhưng đúng vào lúc này.
Tinh quang ở phương bắc lóe lên.
Ban ngày sao hiện.
Tinh quang loá mắt, lộ ra chói mắt.
Dường như ngay cả Tô Đình là Chân Tiên cũng không nhịn được nhắm lại hai mắt.
"Động thủ!"
Phương bắc truyền đến một thanh âm như vậy, rơi vào trong tai Chính Nhất, nói: "Hắn bị bản thần tinh chiếu, sẽ thất thần một lát, có thể trảm chết."
Pháp ấn Chính Nhất trong tay thoáng dừng, trong mắt hiện lên một tia không vui, không động thủ.
Nhưng Tô Đình đã mở ra hai mắt, tràn đầy sát cơ.
"Muốn chết!"