Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1076: Đạo của Chính Nhất




     Một đạo kiếm quang này bắt nguồn từ Trung Thổ.

Chớp mắt vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, đi vào Đông Hải, hiện thân ở đây.

Đây là một vị Chân Tiên trú đời.

——

Khi Tô Tân Phong đắc đạo thành tiên, động tĩnh đã không nhỏ, kinh động đến tiên thần các phương, cùng Bán Tiên ở nhân gian.

Mà khi Tô Đình hiện thân, khí tức lại không ẩn giấu gì, đã chân chính chấn động các phương.

Thiên Đình phản thần ẩn nấp ba mươi hai năm, một vị Chân Tiên đại năng xuất sắc nhất, rốt cục đã lần nữa hiện thân tại đây.

Vốn dĩ bởi vì Tô Tân Phong thành tựu tiên cảnh mà mang tới cảm khái, lại đều bởi vì Tô Đình hiện thân mà trở nên cực kì ngưng trọng.

Vị Chân Tiên này ẩn nấp ba mươi hai năm, lần này lại chủ động xuất thế, sẽ dẫn động ra vô số phong ba.

Đây là nhân vật gần như đạt tới Chân Tiên đỉnh phong.

Ngay cả Thiên Đình cũng cần thận trọng đối đãi.

——

"Ba mươi hai năm, không biết hắn đã bước ra một bước này chưa?"

"Chỉ là ba mươi hai năm, nửa giáp, đối với phàm phu tục tử thì đã là nửa đời, đối với chúng ta thì chỉ là một cái búng tay, có lẽ hắn chỉ là miễn cưỡng củng cố tu vi Chân Tiên thượng tầng."

"Đây là nhân vật chói mắt nhất thiên cổ, không thể tính toán theo lẽ thường."

"Năm đó hắn ở động thiên phúc địa thuộc phương bắc, được trợ giúp, trở thành Chân Tiên thượng tầng sớm hơn tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên một bước, bây giờ Cát Chính Hiên gần như đã bước ra một bước kia, chỉ sợ hắn sẽ không kém gì Cát Chính Hiên."

"Theo đạo huynh thấy..."

"Chỉ sợ đặt chân vào Chân Tiên đỉnh phong."

"Việc này..."

"Năm đó hắn đã thành Chân Tiên thượng tầng, vẫn còn phải giấu đầu lộ đuôi, nếu không phải hắn đặt chân vào Chân Tiên đỉnh phong, đã không còn sợ hãi thì vì sao lại hiện thân?"

"Lời ấy cũng có lý."

——

Trong Nguyên Phong Sơn.

Hồng Y nhìn về phía bên kia, có mấy phần lo lắng.

Trải qua những năm này, thần lực của nàng đã tăng lên không ít.

Bây giờ cũng có thể so với Tiên gia cảnh giới đỉnh phong, nhưng khoảng cách tới cấp độ Chân Tiên thì vẫn còn kém một chút.

"Không tới Chân Tiên đỉnh phong."

Hồng Y cau mày nói: "Sao lại xuất hiện?"

Tín Thiên Ông đáp: " Tiểu tử Tô Tân Phong kia sẽ không thúc thủ chịu trói, hắn làm sư tôn, không có khả năng ngồi nhìn."

Hồng Y nghiêng đầu tới, nói ra: "Ta cũng không có khả năng ngồi nhìn."

Chưởng giáo Chân Nhân chắp hai tay sau lưng, nhìn về phương xa, nói ra: "Thái Thượng trưởng lão tự nhiên đã có cân nhắc, dù sao cũng là Chân Tiên đại năng, suy tính mọi chuyện còn ở trên chúng ta. Chỉ là tiểu tử này Tô Tân Phong cũng đủ xuất sắc, không hổ là chân truyền của Thái Thượng trưởng lão..."

Tín Thiên Ông nghiêm mặt nói ra: "Năm đó Nguyên Phong tam kiệt, Ứng Phong đầu thai chuyển thế, tiêu hết quá khứ, hai vị còn lại bây giờ vẫn dừng ở tầng chín... Lúc này Tô Tân Phong được Tô Đình dạy bảo, hơn xa tam kiệt, hơn xa Ứng Phong năm đó."

Chưởng giáo Chân Nhân cảm khái nói: "Năm đó mất một Ứng Phong, Tô Đình từng đồng ý sẽ trả chho bản môn một vị hậu bố đệ tử càng kiệt xuất, bây giờ đã làm được."

Nếu không phải Ứng Phong bị ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi làm hại, trong lòng Tô Đình áy náy, có lẽ đến nay cũng không thu đồ, cũng không thực sự trở thành trưởng lão Nguyên Phong Sơn.

Năm đó hắn thu Tô Tân Phong làm đồ đệ, mới chân chân chính chính coi mình thành trưởng lão Nguyên Phong Sơn.

Bây giờ Tô Tân Phong đã đắc đạo thành tiên, hết sức xuất sắc, thành vị Tiên gia thứ ba của bản môn.

"Thái Thượng trưởng lão có bản lĩnh cực cao, bản lĩnh dạy đồ đệ cũng cực cao."

"Quả nhiên không hổ là nhân vật mà năm đó lão phu liếc mắt một cái đã nhìn trúng." Tín Thiên Ông vuốt râu nói ra: "Năm đó đạo hạnh hắn thấp kém, nhưng lão phu liếc mắt đã nhìn ra hắn không giống bình thường, đổi lại là các trưởng lão khác, nhất định nhìn không ra."

"Trở về lĩnh hai bình Thiên Nguyên Đan." Chưởng giáo Chân Nhân nói như vậy.

"Được." Tín Thiên Ông lập tức vui vẻ ra mặt.

"Tô Tân Phong..."

Chưởng giáo Chân Nhân chầm chậm thở ra một hơi, nói: "Trước tiên mang về."

——

Trên Lăng Tiêu Bảo Điện.

Đế Quân hơi nhắm mắt, giống như đang nghỉ ngơi.

Nhãn Thần tướng quan trắc động tĩnh khắp nơi, không ngừng báo cáo.

Nhĩ thần tướng cũng không ngừng thuật lại lời nghe nói.

"Nếu không bức bách, không biết ngày nào tiểu tử này mới nguyện hiện thân."

Đế Quân mở to mắt, ánh mắt lãnh đạm, trong lòng thầm nghĩ: "Cuối cùng hắn đã hiện thân đi ra, với thế cục trước mắt, chỉ khi hắn đạp phá Chân Tiên đỉnh phong, mới có thể phá cục."

——

Các phương tiên thần đều nhìn chăm chú nơi đây.

Như Đạo Nguyên Tiên Tôn, như Đạo Huyền Tiên Ông, như Hoán Hoa tiên tử, như Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế , như Thanh Đế của Nguyên Phong Sơn, như Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, như hai mươi tám tinh tú, Trung Đẩu tinh quan.

Sau khi Tô Đình hiện thân, đã đưa tới vô số ánh nhìn chăm chú.

Dù Tô Đình muốn phá toái hư không mà đi, cũng không phải chuyện dễ.

Nhưng các phương tiên thần đều không ra tay với Tô Đình.

Không có pháp chỉ Đế Quân cưỡng ép hiệu triệu, dường như cũng không có ai muốn làm chim đầu đàn.

Chỉ có Thủ Chính Đạo Môn ở Trung Thổ có một đạo kiếm quang vượt qua Trung Thổ, đi vào Đông Hải, tới gần đây.

"Chính Nhất."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Ngươi đi con đường đúng là không giống bình thường."

Người đến chính là Chân Tiên, nhưng không phải Thiên Tiên, mà là Địa Tiên.

Như tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên làm Địa Tiên trú đời.

Địa Tiên, Chính Nhất.

Chân Tiên tầng thứ tư.

"Hậu tích bạc phát, chỉ thế thôi."

Vẻ mặt Chính Nhất vẫn rất lãnh đạm, nói ra: "Ta tu hành nhiều hơn ngươi chín trăm năm, mới có tu vi bằng ngươi từ ba mươi hai năm trước, hẳn là thật bất ngờ sao?"

Tô Đình nói ra: "Nhưng ba mươi hai năm trước, ngươi vẫn chỉ là Tán Tiên."

Ngắn ngủi ba mươi hai năm, chẳng những đặt chân vào Chân Tiên, con tu luyện đến Chân Tiên tầng bốn.

Vị Địa Tiên này khốn đốn nhiều năm, dường như đã tìm được con đường chính xác nhất.

Ai cũng cho rằng, năm đó Chính Nhất làm trích tiên, bỏ Tiên thể, làm lại từ đầu, chính là đi đường quanh co, đến mức chín trăm chỉ là miễn cưỡng đặt chân vào tiên cảnh, lại không thể thành tựu Chân Tiên.

Nhất là khi Cát Chính Hiên cùng là trích tiên, mấy chục năm đã thành Chân Tiên, càng làm cho các phương kết luận, Chính Nhất đi lầm đường.

Nhưng hôm nay, Chính Nhất chưa hẳn đã đi lầm đường.

Đúng như tiên thần bình thường suy nghĩ, ba mươi hai năm như một búng tay.

Nhưng Chính Nhất cũng đã liên tục đột phá bốn cảnh trong một cái búng tay này.

Có lẽ khoảng cách tới Chân Tiên đỉnh phong cũng không tính xa vời.

"Hôm nay Đạo Nguyên Tiên Tôn không đến, ngược lại là ngươi tới trước một bước."

Tô Đình vung tay trái lên, chính là Trấn Ngục thần đao, nói ra: "Ngươi cũng nghĩ đấu một trận cùng ta?"

Chính Nhất lạnh nhạt nói ra: "Tất nhiên con đường của ta đã rõ ràng, muốn dùng U Minh Chân Quân ngươi có danh xưng lực áp trích tiên tới thử nghiệm Tiên Đạo của ta một chút..."

Tô Đình lập tức cười nói: "Bản thân tu hành đến nay, lấy ta làm đá mài đao, cơ bản đều biến thành đao gãy. Hôm nay có lẽ ngươi sẽ không gãy."

Chính Nhất giơ kiếm chỉ Tô Đình, nói: "Ngày đó ta bỏ con đường trích tiên, thăm dò một con đường mới, một con đường cao hơn con đường lúc đầu, bây giờ ta tìm được con đường này. Ngươi có thể thắng được trích tiên Cát Chính Hiên, chưa chắc có thể thắng ta."

Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện chần chừ một lúc, lặng yên thối lui.

Trong số các tiên thần chi, tuy rằng ông cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy, là nhân vật tuyệt đỉnh dưới Chân Tiên.

Nhưng hai vị trước mắt này đều là Chân Tiên đại năng, mà lại là Chân Tiên thượng tầng.

Cho dù là Lưu Bạc Tĩnh cũng không muốn chịu dư uy từ trận đấu pháp của hai vị Chân Tiên này.