Trong truyền thuyết, sau khi tiên tổ Sơn Tiêu chết, tinh khí tan ra trong thiên địa, chợt có viên hầu trong núi rừng nhận được tinh khí, sinh ra khác hẳn với thường loại, mà làm Sơn Tiêu.
Cổ Thương chính là loại Sơn Tiêu này.
Về sau theo tu hành, tinh khí của tiên tổ Sơn Tiêu chứa trong huyết mạch từng bước tỉnh lại.
Cổ Thương chính bị vị tiên tổ Sơn Tiêu này đoạt đi nhục thân.
Nghe nói hồn phách của hắn bị Đạo Tổ cứu, dùng Thanh Liên trùng sinh, nhưng chẳng biết tại sao lại xuất hiện biến cố, lại đăng nhập Phong Thần bảng, trở thành Lôi Bộ Tổng binh sứ giả.
Nhục thân của tiên tổ Sơn Tiêu chính là nhục thân lúc đầu của Cổ Thương.
Mà năm đó giấu giếm trong miếu ở Lạc Việt Quận, chính là thần khu của Cổ Thương.
Lúc trước Chính Bản lấy đi thần khu, Tùng lão chắc hẳn cũng rõ ràng.
"Thu lại đi."
Tùng lão liếc hắn một cái thật sâu, nói ra: "Một bộ này không phải ta dùng."
Tô Đình cong ngón búng ra, hư không lập tức đã khôi phục.
Tùng lão tuy rằng có đạo hạnh hơi thấp, tầm mắt không cao, nhưng cũng thấy được rõ ràng, không khỏi thở dài nói: "Chỉ phất tay đã có thể phá toái hư không, Chân Tiên bình thường đều không làm được, nhìn ngươi lại khôi phục vết rách, mà khí tức lại không tiết ra ngoài, có đầy đủ tự tin tiếp tục ẩn nấp, đủ thấy trình độ cực cao."
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Hơn ba mươi năm qua, ta ẩn trong thế gian, vẫn chưa tiến vào Chân Tiên đỉnh phong, chỉ là trình độ những đạo thuật này đúng là cao hơn không ít."
Sau khi nói xong, Tô Đình đứng dậy, lấy ra một vật ném qua, nói ra: "Đan dược này chưa nói tới có công dụng lớn nhưng ích khí dưỡng huyết, xem như duyên thọ đan đối ngươi."
Tùng lão nhận lấy đan dược, kinh ngạc nói: "Thủ pháp của ngươi?"
Tô Đình ung dung nói ra: "Luyện đan luyện bảo, ta chỉ đọc lướt qua một hai, đương nhiên, không bằng Chính Tiên Đạo, nhưng bằng vào bản lĩnh Chân Tiên của ta, luyện ra đan dược dù có thô thiển, cũng đủ cho ngươi dùng."
Tùng lão cũng không khách sáo, thuận tay thu.
Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, nói ra: "Nếu đã không có chuyện gì, ta phải đi rồi."
Tùng lão gật đầu nói: "Vân Kính tiên sinh chỉ dẫn ngươi qua đây, cũng chỉ tới một chuyến thôi."
Tô Đình cười nói: "Chỉ tới một chuyến, sau này tiên thần dò xét, như vậy Tùng lão có thể để bọn hắn không thể phỏng đoán, hư thực khó phân biệt, từ đó vàng thau lẫn lộn sao?"
Tùng lão không phủ nhận.
Sau này chư thiên tiên thần sẽ có suy đoán.
Tô Đình mang chân thân Cổ Thương đến, như vậy lúc hắn mang đi rốt cuộc là chân thân Cổ Thương hay một bộ thần khu kia?
Lưu tại trong tay lão coi miếu là chân thân hay thần khu?
Những chuyện này khiến tiên thần sinh lòng suy đoán, chính là mục đích lớn nhất khi dẫn Tô Đình đến chỗ này.
"Chuyện này đã xong, sau này gặp lại."
Tô Đình đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Tùng lão chậm rãi nói ra: "Ngươi trọng tình nghĩa, nhưng vì Lôi Bộ Tổng binh sứ giả, vì lão phu, đến lúc đó cũng không cần nương tay."
Tô Đình phất phất tay, nói ra: "Các ngươi muốn tìm chết, ta ra tay tàn nhẫn chút, chỉ coi là báo ân."
Sau khi nói xong, hắn dần dần đi xa.
Vẻ mặt Tùng lão hoảng hốt.
Cuối cùng thở dài một tiếng.
"Tu hành không tới trăm năm, đã gần tới Chân Tiên đỉnh phong."
"Năm đó tiểu bối kia còn chưa nhập môn, bây giờ còn như ở trước mắt, đảo mắt đã là đại thần thông giả kinh thiên động địa."
"Lão phu..."
Tùng lão nhắm hai mắt, chầm rãi thở ra một hơi.
——
Thiên Đình.
Lăng Tiêu Bảo Điện.
"Thần chưa thể điều tra."
Lưu Bạc Tĩnh thi lễ, trên mặt hiện rõ nét hổ thẹn.
Đế Quân phất phất tay, nói ra: "Chỉ cần không làm hại thì tạm thời không vội, lấy sự thông tuệ của ngươi, chậm rãi tìm kiếm, sớm muộn gì cũng có thể tìm được tung tích."
Lưu Bạc Tĩnh khom người nói: "Đế Quân quá khen rồi, thần chỉ cố gắng thôi."
Đế Quân hơi khẽ gật đầu, cảm thấy hài lòng, lại đưa tay lật ra một trang tấu chương.
Chính là vị trí Đông Hải, một đệ tử hàng chữ Dữ của Nguyên Phong Sơn bị tập kích, phía sau hư hư thực thực có tiên thần thao túng, nhưng không có chứng cứ, bây giờ Tô Tân Phong của Nguyên Phong Sơn tức giận, thượng bẩm Thanh Đế, muốn tra rõ Tiên gia thần linh mượn đao giết người kia.
Mà trương tấu chương này, chính là Thanh Đế đưa lên.
" Đồ tôn của Tô Đình?"
Đế Quân bỗng nhiên cười cười.
Lưu Bạc Tĩnh cúi đầu xuống, không dám nhiều lời, không dám nhìn nhiều.
Năm đó Tô Đình mưu phản Thiên Đình, tất nhiên là có ẩn tình, Lưu Bạc Tĩnh tự nhiên có thể nhìn ra rất nhiều mờ ám, nhưng rốt cuộc như thế nào, ông không dám vọng đoán thêm.
Trong nhân thế, từ xưa đến nay, các đời triều đình, phàm là có thần tử đoán được tâm tư Đế Hoàng, thường thường sẽ bị Đế Hoàng kiêng kỵ, bị Đế Hoàng giết chết, không thể dài lâu.
Người chân chính thông minh, chính là nhìn thấu rồi phải làm ra vẻ ngây thơ, mới tính là người thiện chiến, mà cồn lao không hiển hách.
"Ba mươi hai năm."
Đế Quân buông tấu chương xuống, vẻ mặt hơi có dị dạng.
Năm đó Tô Đình thành tựu Chân Tiên, hắn cho Tô Đình một kỳ hạn.
Trong vòng ba mươi năm, đặt chân vào cấp độ Chân Tiên đỉnh phong.
Nhưng ba mươi hai năm trước khi Tô Đình biến mất, đã bước vào Chân Tiên thượng tầng.
Bây giờ ba mười hai năm trôi qua, hắn vẫn không đặt chân vào Chân Tiên đỉnh phong.
Thời hạn sớm đã qua.
"Khá lắm Tô Đình."
Đế Quân cười khẽ hai tiếng.
Hơn ba mươi năm trơi qua, đối với tiên thần không khác gì chỉ trong nháy mắt, cho dù là đối với Chân Nhân Dương Thần, ba mươi năm cũng chỉ là một cái búng tay, thời gian một lần bế quan thôi.
Đối với người tu hành bình thường từ m Thần cảnh mới vào Chân Nhân Dương Thần, thời gian ba mươi năm này thậm chí không đủ để củng cố cảnh giới Dương thần.
Nhưng Tô Đình không phải người bình thường.
Đây là Tô Đình – Một trong diệu thế song tinh chói mắt nhất, đã từng vượt trên Cát Chính Hiên.
Trước đây không lâu, Cát Chính Hiên đã bế quan, thử nghiệm đột phá Chân Tiên đỉnh phong.
Về phần Tô Đình, ba mươi hai năm trước, được Thiên Đình trợ giúp, lại được Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn trợ giúp, thành tựu Chân Tiên thượng tầng, so với Cát Chính Hiên còn sớm hơn một bước.
Bây giờ ba mười mấy năm qua đi, Cát Chính Hiên bắt đầu thử nghiệm thành tựu Chân Tiên đỉnh phong, như vậy trước kia Tô Đình sớm phóng ra một bước hơn, cho dù là thật sự vì trốn đông trốn tây mà chậm trễ tiến cảnh, chưa thể đạt tới cánh cửa kia?
Giải thích duy nhất là Tô Đình lười biếng, áp chế bản thân, không thử nghiệm đột phá Chân Tiên đỉnh phong.
Có lẽ là vì tích lũy được thâm hậu hơn, nhất cử kiến công.
Có lẽ là hắn căn bản không muốn đặt chân vào Chân Tiên đỉnh phong, tạo ra trận chiến sau cùng.
"Xem ra Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn vẫn khiến Tô Đình dao động."
Đế Quân không khỏi khẽ thở dài, hắn cho Tô Đình ba mươi năm, tin tưởng thiếu niên này có thể thành tựu cảnh giới chí cao Tiên gia.
Nhưng Tô Đình kinh tài tuyệt diễm lại không bước ra một bước cuối cùng trong ba mươi năm qua.
Dù thời hạn ba mươi năm sớm đã tận lực rút ngắn, nhưng từ khi Tô Đình thành tựu Chân Tiên đến nay, cũng đã hơn ba mươi ba năm, nếu trong vòng hai năm còn không thể phóng ra một bước này, như vậy Tô Đình cũng chỉ có thể trở thành con rơi.
"Đế Quân..." Lưu Bạc Tĩnh hơi chần chờ.
"Không có việc gì." Đế Quân ung dung nói ra: "Trẫm chỉ thất thần chút, nghĩ tới một chuyện, đang muốn làm phiền Thiên Sư."
"Xin Đế Quân phân phó."
"Ngươi đi Trung Thổ, ép khí diễm của Tô Tân Phong- Đệ tử Tô Đình kia một chút."
Sau khi nói xong, Đế Quân lập tức chấp bút, đúng là viết một đạo đế chỉ.
Lưu Bạc Tĩnh không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng chỉ là hơi áp chế một hậu bối Dương thần, Đế Quân mở miệng phân phó đã đủ, nhưng lúc này Đế Quân còn ban bố đế chỉ, đủ thấy ngài rất coi trọng đối với việc này.
Tô Tân Phong chưa thành tiên, không đủ để Đế Quân coi trọng.
Duy nhất để Đế Quân coi trọng, có lẽ chính là thân phận đệ tử Tô Đình.
"Đi đi."
Đế Quân giao đế chỉ cho ông.
Lưu Bạc Tĩnh tiếp nhận, cung kính nói ra: "Thần hiểu rõ."
Đế Quân nói ra: " Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện trí tuệ, dù là ở Thiên Đình, hay ở thế gian, đều là danh dự thiên cổ, ý trong lòng trẫm, ngươi tất nhiên hiểu được."
Trong lòng Lưu Bạc Tĩnh hơi ngừng lại, tự hiểu đã lỡ lời, thầm nghĩ: "Lần sau ở trước mặt Đế Quân, nhất định phải chú ý cẩn thận mới được."