"Ngài vẫn còn sống đâu?"
"Tiểu tử thúi, nói chuyện kiểu gì đấy?"
"Đây không phải là có chút ngoài ý muốn sao."
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Năm đó vãn bối rời Lạc Việt Quận, lần nữa trở về nhà lại chỉ có Thanh Bình, từ đó ngài cứ thế biến mất ở tam giới lục đạo... Năm đó Tô mỗ vẫn là Thiên Đình U Minh Chân Quân , đã từng nhờ tinh quan của Thiên Đình cùng quỷ thần chốn U Minh để thăm dò tin tức về ngài, lại không thu hoạch được gì."
Ở trước mặt hắn, là một lão giả già yếu lưng còng.
Năm đó Tô Đình bắt đầu tu hành, ông đã là lão giả tuổi xế chiều, nhưng cũng như lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn về phương tây, chi chiếu ra ráng chiều.
Bây giờ mấy chục năm trôi qua, vị lão giả này càng thêm già nua chán nản, gần đất xa trời, cũng như mặt trời lặn về phía tây, chỉ có dư huy, vẫn chiếu sáng chân trời phía Tây.
Chính là Tùng lão ở Lạc Việt Quận.
Mấy chục năm trôi qua, Tô Đình từ một phàm phu tục tử chưa nhập môn, đến khi đắc đạo thành tiên, rồi lại tiến vào Chân Tiên, trở thành đại năng, còn tu vi của vị Tùng lão này tuy có tiến bộ, nhưng lại có hạn.
Tô Đình nhìn ra được, thọ nguyên của đối phương không còn nhiều lắm.
"Ngươi tới thật nhanh."
Tùng lão khe khẽ thở dài, nói ra: "Vốn dĩ cảm thấy thời cơ còn sớm."
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Vân Kính tiên sinh chỉ điểm ta tới."
Tùng lão nhẹ gật đầu, có chút giật mình, nói: "Hóa ra là ông ra, vậy cũng đúng, đối với ông ta mà nói, chuyện thế gian này, không có bao nhiêu chuyện có thể giấu giếm được ông ta."
Tô Đình nói ra: "Năm đó, ta từng gặp vị Chính Bản đạo nhân kia ở Trung Thổ, về sau trở lại Lạc Việt Quận, lại nghe Thanh Bình nói ngài bị một đạo nhân mang đi, chính là Chính Bản này. Chuyện trong đó, ngài có phải nên nói cho ta biết rõ không?"
Vị Tùng lão này xem như người dẫn đường hắn trên con đường tu hành, xem như nửa lão sư.
Dù tu vi của Tùng lão không cao, nhưng ở trên người ông ấy lại tràn đầy bí ẩn.
Cho dù bây giờ thành tựu Chân Tiên đại năng, Tô Đình cũng không hóa giải được lớp sương mù trên người lão giả này.
Lôi Thần miếu truyền thừa mấy trăm năm.
Bề ngoài là cung phụng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, bên trong lại là thần khu của Lôi Bộ Tổng binh sứ giả.
Xây dựng ra miếu này chính là Đạo Huyền Tiên Ông, viên minh châu kia là ngũ hành giáp, là bảo vật cấp độ tiên bảo, bên trong còn giấu công pháp Lôi Bộ chí cao, ngay cả Lôi Thần Thiên tôn đều không thể lĩnh hội được Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển.
Tùng lão chính là người coi miếu của một tòa thần miếu này, mà cũng không phải là chẳng hay biết gì, mà còn biết rõ chuyện người coi miếu trong thần miếu.
Một người coi miếu như thê, làm sao có thể là người bình thường?
Mà năm đó, Tô Đình điều tra người coi miếu các đời của thần miếu.
Người coi miếu mới cũ giao thế, thời gian khoảng cách gần như là quy luật cố định.
Tòa thần miếu này đầy mê vụ, có dấu vết của Đạo Huyền Tiên Ông, có công pháp của Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương, có vết tích của Thiên Đế, thậm chí còn có Đạo Tổ thôi động.
Như vậy Tùng lão trong coi ngôi miếu này, rốt cuộc là nhân vật bậc nào?
"Hồng Tùng."
Tùng lão thở dài: "Chín trăm năm trước, lão phu hẳn là một lão đạo sĩ tên là Hồng Tùng."
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chín trăm năm trôi qua, cũng không để lại trên người Tùng lão vết tích xa xưa như thế.
Bây giờ Tùng lão có dáng vẻ gần trăm tuổi, nhưng tuyệt đối không phải nhân vật tồn tain trên đời chín trăm năm.
Hồng Tùng lão đạo chín trăm năm trước, đã sớm thọ tận mà chết.
Tùng lão trước mắt, là hồn phách Hồng Tùng đầu thai chuyển thế thành.
Trong lúc đó có lẽ đã đầu thai qua hơn mười kiếp.
Một lần lại một lần.
Mỗi một lần đều bị Lục Đạo Luân Hồi, ma diệt vết tích kiếp trước.
Một đời mới có ý thức mới, kỳ ngộ mới, ký ức mới, tâm tính mới, nhân cách mới.
Ở trong mắt Tô Đình, đầu thai chuyển thế, ma diệt đi mọi chuyện liên quan đến kiếp này, tương đương với kiếp này triệt để tiêu vong, kiếp sau tuy là hồn phách đó nhưng lại không còn là người này.
Giống như Ứng Phong, dù đầu thai thành Tô Tân Phong, nhưng Tô Tân Phong là Tô Tân Phong, mà không phải Ứng Phong.
Năm đó Ứng Phong đã triệt để ma diệt trong Lục Đạo Luân Hồi.
Năm đó lão đạo Hồng Tùng kì thực cũng như thế.
"Chính Bản là đệ tử của Hồng Tùng?"
"Đúng vậy." Tùng lão nói ra: "Có lẽ trong mắt ngươi, đầu thai chuyển thế sẽ ma diệt kiếp trước, nhưng luôn có người không nghĩ như vậy... Ở trong mắt Chính Bản, hồn phách của lão phu chính là hồn phách của Hồng Tùng, cũng chính là sư tôn của hắn."
"Như vậy Hồng Tùng đạo nhân đầu thai chuyển thế hơn mười kiếp, mỗi một đời đều trở thành người coi miếu thuộc Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận." Tô Đình dừng một chút, nói ra: "Tùng lão có thể cho ta một lời giải thích?"
" Giải thích thế nào?" Tùng lão bỗng nhiên cười nói: "Kỳ thật ngươi sớm đã hiểu rõ tám chín phần mười."
"Nhưng ta cần xác nhận." Tô Đình nói ra: "Từ khi phát hiện ra Lôi Thần miếu cũng không phải thật sự là Lôi Thần miếu, bên trong thờ phụng thần khu của Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương, ta đã từng có rất nhiều suy đoán... Đến mãi về sau, thiên thần Khuê Mộc Lang bất hủ bất diệt bị ta chém giết, thiên địa chấn động, trật tự khuyết điểm, nhưng cuối cùng lại có Đạo Tổ đền bù khuyết điểm ở trong đó, để Khuê Mộc Lang tái hiện, bắt đầu từ lúc đó, trong lòng ta đã có đại khái suy đoán."
"Ngươi đã là Chân Tiên, đủ để kết luận suy đoán trước đó của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật?" Ngữ khí Tùng lão phức tạp, nói ra như vậy.
"Nếu là lúc trước, quả thực không thể tưởng tượng."
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Một việc cải thiên hoán địa như thế, chắc hẳn có người hộ pháp cho ngươi?"
Tùng lão dừng một chút, nói ra: " Tổ sư sáng lập ra môn phái Trung Nguyên Các, Đại Địa Du Tiên- Chu Du."
Tô Đình tiếp tục nói: " Sông lớn Cảnh Tú- Hà Thanh."
Tùng lão hơi có kinh ngạc, nói: "Ngươi đúng là biết rõ ràng."
Tô Đình bình tĩnh nói ra: "Việc này Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương có quan hệ với Thanh Nguyên tổ sư, vị thần sông Cảnh Tú này thường xuyên đi về hướng đông, không phải vì ngươi mà đến, lại là vì cái gì?"
Tùng lão khẽ gật đầu, nói ra: "Không sai."
Tô Đình lạnh nhạt nói ra: "Còn có một vị, nhưng ngài hiển nhiên không thể hoàn toàn tin ta, không có nói rõ."
Tùng lão hơi nhíu mày.
Tô Đình nói ra: "Vị kia từng đòi ta một món nhân tình- Phách Thiên thần kiếm Tạ Cảnh Văn, là ký danh đệ tử của Thanh Nguyên tổ sư, thân phận còn cao hơn Thanh Đế của Nguyên Phong Sơn."
Tùng lão không phủ nhận, nói ra: "Đại sự thành bại, ngươi cực kỳ quan trọng, lão phu tự nhiên tin được ngươi, nhưng xuất phát từ cẩn thận, tránh bị người nghe trộm, vẫn nên giấu ở đáy lòng là tốt nhất."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Ngoại trừ Đạo Tổ không gì không biết, ngoại trừ Thiên Đế nhìn chăm chú ở đây, còn có ai có thể giấu diếm được con mắt của ta? Cho dù Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, cũng không thể nhìn trộm nơi đây mà không bị ta biết."
Dừng lại một chút, Tô Đình còn nói thêm: "Ngươi ở đây ẩn giấu nhiều năm, không bị người phát hiện ra, ta ẩn nấp tại thế, cũng không bị người phát hiện, lúc này nơi này cũng không đến mức trực tiếp bại lộ trong mắt tiên thần."
Tùng lão bình tĩnh nói ra: "Cẩn thận cho thỏa đáng."
Tô Đình đưa tay vỗ, hư không khẽ run, nứt ra một khe hở.
Trong khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ thân thể khôi ngô, như sơn nhạc đứng sừng sững, toàn thân đen nhánh, đỉnh đầu sinh tóc trắng, hai tay quá gối.
Chính là Tiên thể của tiên tổ Sơn Tiêu.
Cũng là thân thể lúc đầu của Lôi Bộ Tổng binh sứ giả Cổ Thương.
"Vậy một bộ thân thể, hiện tại đưa cho ngài sao?"