Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1070: Rung động




     Phong khinh vân đạm.

Tiên bảo đột nhiên dừng lại, chợt rơi xuống biển.

Vị Đại Chân Nhân kia không chừng thở dốc, trong mắt còn đầy vẻ hồi hộp, và vẻ nghĩ mà sợ.

Nếu như khi nãy thật sự đánh chết đạo sĩ trẻ tuổi này, chờ Tô Tân Phong tới, hậu quả tất nhiên là không chịu nổi.

Nhưng lúc trước sao viên minh châu này lại hóa thành tiên bảo, thậm chí mình không thể khống chế?

Đây dù sao cũng là một vị Đại Chân Nhân, trong lòng hơi trầm xuống, đã hiểu là có người mượn tay hắn ta.

Cho dù là Bán Tiên, cũng tuyệt không thể nào làm được trình độ như vậy, đối phương hẳn là tiên thần.

"Chuyện lần này dừng ở đây."

Đại Chân Nhân kia không dám ở lại thêm, nói ra: " Sư tôn Tô Tân Phong của ngươi chưa có thể bắt được ta, ta cũng không muốn truy trách thêm."

Sau khi nói xong, hắn ta lập tức vội vàng rời đi.

Những môn hạ đệ tử bị trọng thương, nhất là thanh niên bị thương cực nặng, bị chặt đứt nửa bên bả vai kia càng lộ vẻ không cam lòng.

Nhưng vị Đại Chân Nhân này vung tay lên một cái, bao lấy bọn hắn, hóa thành một tia sáng, vội vàng rời đi.

"..."

Dư An cũng rất kinh ngạc.

Lúc trước hắn đã cảm nhận được nguy cơ sinh tử.

Nhưng trong nháy mắt nguy cơ này đã tiêu tán đi.

——

Trên Huyền Nguyên đảo.

Tô Đình nhìn về phía vị lão giả trên thuyền con kia.

Đối với vị lão giả này, Tô Đình có chút quen thuộc, bởi vì hắn đã từng gặp.

Chính là Vân Kính tiên sinh không gì không hiểu.

Một người bình thường xem tu hành là tiểu đạo.

Lại dựa vào khả năng thông hiểu vạn vật, để bổ ích tự thân, từ đó dưỡng sinh chín trăm năm, làm một trí giả đến nay chưa già.

Bàn về khả năng lý giải đối ở thiên địa, đối với đại đạo, đối với trật tự, đối với quy tắc, ngoài Thanh Nguyên tổ sư ra, chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Đình Đế Quân là có thể so sánh với ông.

Cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn, thậm chí cả Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, đã khắc khí tức của mình vào đại đạo, bắt đầu tìm kiếm thời cơ thân thành đại đạo, nhưng cũng chưa chắc đã nhìn thấu triệt vị lão giả này.

"Khi nãy ra tay là vị tiên thần nào?"

Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Muốn mượn đao giết người, tự nhận là thần không biết quỷ không hay... Lại không có ngờ vị Vân Kính tiên sinh này đến, sợ hãi bị Vân Kính tiên sinh khám phá, bại lộ chuyện mượn đao giết người, bị Thiên Đình trị tội, từ đó dừng tay sao?"

Hắn mới nghĩ như vậy, đã thấy vị lão giả kia nhìn về phía Dư An rồi chợt thu về.

Không biết tại sao, Tô Đình cảm thấy Vân Kính tiên sinh cũng không phải muốn nhìn Dư An

Mà là mượn cơ hội nhìn về phía Dư An rồi đảo qua chính mình.

"Ông ấy nhìn thấy ta?"

Trong lòng Tô Đình dâng lên cảm giác hiểu rõ.

Hắn làm Chân Tiên thượng tầng, khi cố ý ẩn nấp, cho dù là Chân Tiên đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện dò ra hư thực của hắn như vậy.

Nhưng trước mắt là Vân Kính tiên sinh.

Dù Vân Kính tiên sinh đảo mắt qua về phía hắn cũng không dừng lại, nhưng trong lòng Tô Đình biết được, vị Vân Kính tiên sinh này tất nhiên đã nhìn thấy tự thân, khám phá ra hắn là Chân Tiên ẩn nấp.

Nhưng vị tiên thần trên trời kia có lẽ cũng đang nhìn chăm chú nơi này.

——

Trên hải vực.

Một chiếc thuyền con theo sóng mà đi.

Vân Kính tiên sinh xòe bàn tay ra, búng búng trên mặt biển hai lần, lại thu hồi bàn tay, vung hai lần lên giữa không trung.

Trôi qua chừng nửa dặm, ông lại lần nữa búng búng trên mặt biển.

Sau đó ông thu tay lại, nói một tiếng với dưới biển: "Làm phiền."

Trong biển lập tức nhảy ra một vật, rơi trên thuyền.

Vân Kính tiên sinh nhẹ nhàng lấy vật kia, lột ra xác ngoài, nhẹ nhàng nhai ăn.

Thiên đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ.

Nhất cử nhất động đều là tiêu hao.

Mà đồ ăn có thể bổ sung vật chất tiêu hao, có thể tăng thêm vật chất không cần thiết, mà vật chất nhiều ít tích lũy lâu dài, có lợi cũng có hại.

Dựa theo tình huống hiện này thì dưới mắt trân ăn trong biển vừa dễ dàng bổ sung vật chất mà ông tiêu hao, không nhiều không ít.

Kể từ đó, cũng duy trì ở trạng thái này.

Đây là dưỡng sinh, mà được trường sinh.

"Sắp rồi."

Vân Kính tiên sinh nghĩ như vậy.

——

Trên Huyền Nguyên đảo.

Tô Đình liếc nhìn Dư An một cái.

Đồ tôn đã không còn nguy hiểm, nhưng bây giờ chỉ sợ vẫn có tiên thần nhìn chăm chú.

Hậu bối tự nhiên có con đường của hậu bối, Tô cũng không thể bảo vệ hắn hộ, lúc này cũng không có suy nghĩ tặng hắn lễ gặp mặt, đó là chuyện của Tô Tân Phong.

Đồ tôn của Tô Đình hắn nếu không có trưởng bối che chở mà vẫn lạc ở Đông Hải, đó chính là Tô Tân Phong không biết cách dạy đồ đệ, cũng là Tô Đình hắn không biết cách dạy.

"Con cháu tự có phúc của con cháu."

Tô Đình ung dung nói, ngồi lên một chiếc lâu thuyền, rời đi Huyền Nguyên đảo.

Hắn không đi gặp Dư An, cũng không cùng theo Vân Kính tiên sinh.

Lúc này cũng chưa chắc đã không có tiên thần nhìn chăm chú vào Vân Kính tiên sinh.

Có duyên tự sẽ gặp nhau.

——

Nửa tháng sau.

Tô Đình đi tới một hòn đảo khác.

"Ở chỗ này đi dạo một vòng, sau đó về Trung Thổ một chuyến, ở trong nhân thế đi đến đi về, ngày đó theo thương thuyền ra biển, cũng đã hơn mười năm rồi, có lẽ đại địa Trung Thổ lại có thay đổi rất rớn."

Hắn nghĩ như vậy, mới là lên bờ.

Nhưng lúc này mới xuống thuyền, ánh mắt của hắn quét qua, lập tức nhìn tới ven bờ biển.

Áánh mắt Tô Đình bỗng nhiên ngưng tụ.

Chỗ đó không có bảo vật gì, cũng không có pháp lực, không có khí tức dị dạng.

Có tàn nhánh, lá khô, đá vụn, cá chết, cùng tạ lông chim tàn.

Lại có một trận gió thổi tới, nhấc lên thủy triều rất nhỏ, dâng lên một mảnh lá khô, xẹt qua tổ hợp dị dạn kia.

"Đông."

"Nghìn."

"Bạn."

Ba chữ chợt lóe lên.

Chợt bị sóng biển tách ra.

Tất cả không còn lưu giữ.

Dường như đó chỉ là thủy triều của thiên nhiên, trùng hợp tạo thành vết tích như văn tự, rồi lại tán đi.

Trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, cho dù là phàm phu tục tử đều sẽ chú ý tới trùng hợp tương tự thần kỳ.

Nhưng Tô Đình biết rõ, đây không phải trùng hợp.

Mà đây cũng không có khí tức pháp lực.

Không có cao nhân vận dùng pháp lực, vậy có thể tạo thành cảnh tượng như vậy cũng chỉ có một vị.

Nửa tháng trước gặp qua hắn- Vân Kính tiên sinh.

"Chuyện này. . ."

Trong lòng Tô Đình nhấc lên đừng đợt sóng lớn.

Trong óc hắn, lóe lên tình cảnh nửa tháng trước, khi Vân Kính tiên sinh chuẩn bị lên đường, ở trong nước đã gảy tay, rồi vung tay trên không trung.

Trong tay không có pháp lực, chỉ như chơi đùa, kích thích ở trong nước, vung khẽ trên không trung.

Nhưng Tô Đình có thể kết luận, chính là ngày đó Vân Kính tiên sinh đọng tay hai lần mới có ba văn tự mà hắn vừa mới thấy.

"Có lẽ ta tu thành Chân Tiên đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể làm được tình trạng như vậy."

Trong lòng Tô Đình dâng lên một luồng cảm xác khó tả.

Dù hắn làm Chân Tiên, nhưng trong nháy mắt này cũng không khỏi bị một phàm nhân làm cho kinh ngạc.

Đây chẳng qua là một phàm nhân, thế mà lại là trí giả có thể khám phá vạn vật và đạo lý mọi việc.

Tô Đình đã sớm biết, lão giả này cũng không phải không có thiên phú, mà là không muốn tu đạo, xem tu hành là tiểu đạo... Tô Đình tin tưởng, nếu ông nguyện ý tu đạo, trong vòng một đêm là có thể đắc đạo.

Nhưng Tô Đình cũng không ngờ đối với thiên địa đạo lý, ông ấy có thể biết đến trình độ này, thậm chí vận dụng đến trình độ này.

Đây gần như là bản lĩnh đã gần tương tự như Đạo Tổ.